Đôi khi cầm níu sự an bài cũng là ảo tưởng, tự tại là khái niệm không thành thật khi ngày qua ngày trong mê sảng. mùa lá vỡ bên thềm khuya cũng không xóa tan được sự im lặng. em cũng chỉ đến nhẹ như cơn gió rồi đi. khi những hoài nghi không dồn thành cơn bão lớn. thì sự lừa dối tất yếu mãi mãi không suy biến giữa cuộc đời.
tôi đã cầm mình như cầm nhánh rong phiêu bạt trong trần ai. đừng đổ mọi lỗi lầm cho định mệnh. em là ai mà tự ví mình là cuồng tố. cơn hoang tưởng ngày xưa đừng nuôi day dứt đến tận giờ.
đôi khi sự lừa bịp đã hợp thức hóa thành sự thật trước mỗi cơn mơ.vực trầm luân hiện hữu mà không ai tránh khỏi. anh đã từng mị mê đắm đuối. khóa trước án chung thân một cõi thề bồi.
đã có những giấc mơ thức giấc vào mỗi tinh sương. trong khắc giao thoa vẫn thấy mình bé mọn. tiếng kêu cầu từ lòng sâu không vọng. để mỗi ngày qua dưới xích sắt lạnh lùng
đôi khi nghe xương da mình khát giữa lao lung. gió giật mùa không ngăn được ngày tàn héo.khúc cỏ biến âm trên ngàn muôn nẻo , vắng xuân thì là hủy diệt hết yêu thương.
anh đã từng nghe tiếng khóc của những con đường. đôi bàn chân không nhớ hết từng ngõ phố. đã đi qua nhau bao lần chắc gì em đã nhớ. hà huống chi có những tình yêu ta chưa gặp mặt bao giờ?
đôi khi giữa trưa hè như trưa này anh thèm được tự do mà hát trong mơ.
Phương Uy

Thơ như Văn lời Phương Uy…Nỗi thèm tự do chỉ mơ có trong…”Nào biết bao nhiêu phố phường!Làm sao nhớ hết dẫu từng đi qua!?Và dẫu nắng táp mưa sa! Mùa xuân vẫn mãi hoan ca trên đường Đời có dối gian không tưởng!?Giấc mơ thức giấc vẫn còn yêu đương! Dù biết sự thật chán chường!Nụ cười vẫn nở cho muốn khát khao!Để mong vui chút tìm vào…Cuộc sống nội tâm ảo nảo ưu phiền!?Để sống còn chút niềm riêng Cho mình một góc tâm linh bầu trời! Chỗ mình rất thực đây rồi! Tâm hồn là chốn dưỡng nuôi thân nầy!?”Đẹp và buồn luôn trổi dậy! Trái tim nhạy cảm từ đấy đắm mình …Chìm vào ảo tưởng lung linh…Cuộc sống trong mắt cái nhìn -”hồn nhiên”???
ThíchThích