CƠN GIÓ MANG LINH HỒN CHẾT(1)

download (2)

Lê Đắc Hoàng Hựu:
Gã là một thường dân chính hiệu “Con Nai Vàng”.
Gã như bụi cỏ khô giữa đồng hoang hanh nắng, và bị chứng bịnh khó ngủ.
Gã cầm viết, viết lại những câu chuyện ký ức, tình cờ trở thành phương thuốc tuyệt diệu chống lại căn bịnh này, thay vì đếm số.
Gã hy vọng nó cũng là toa kê dành cho những người giống mình.
Chuyện là một phần những gì gã đã sống qua và phần còn lại là đã thấy.
Chuyện như một bài học ghi chép, ghi chép sự thật thì đúng hơn.
Ghi chép để nhìn lại, để tiếp bước chớ hoàn toàn không phải bươi móc, đả kích cá nhân hay tập thể nào.
Đối thoại với những cơn gió hiển nhiên là hư cấu, thì lẽ dĩ nhiên phòng thí nghiệm của vị bác sĩ trong chuyện cũng vậy.

Anh ta nằm, ngồi hay đứng anh ta không thể biết.
Anh ta chỉ biết chắc chắn bộ não của mình vẫn còn hoạt động bởi anh ta còn biết suy nghĩ để biểu tay chân cử động, kêu đôi mắt và miệng mở ra, nhưng không thể, tay chân xụi lơ buồn thiu chiếc lá liễu rũ, mắt như có tảng đá đè lên làm cho nhắm nghiền, hai bờ môi như bị keo dán chặt cứng, tất cả hoàn toàn không nghe theo lời bộ não. Có lẽ những sợi dậy thần kinh điều khiển đã bất tuân chỉ huy hoặc giả liên lạc bị cắt đứt rồi mất liên lạc.
Vậy là anh ta biết mình đang nằm, chỉ có nằm mới cứng đơ như vậy. Còn đôi mắt không mở được nên không biết ngày hay đêm, cảm giác là một màn đêm tăm tối phủ lên người. Tối đến mịt mờ.
Anh ta lại nghe rất rõ tất cả những âm thanh xung quanh mình. Tiếng tích tắc của cái đồng hồ lớn tới nỗi anh ta nghe được tiếng di chuyển xạch xạch của cây kim, chắc đây là cái đồng hồ có quả lắc, rồi tiếng xè xè nghe giống tiếng máy móc, mấy tiếng này cứ đều đều làm anh ta khó chịu. Nghiệt hơn nữa là anh ta nghe tiếng đập thình thình trong lồng ngực, tiếng đập chậm chạp kinh khủng, chậm hơn tiếng tích tắc của đồng hồ, như một cuộc đua mà tiếng đập lại không muốn về đích, mỗi tiếng đập chừng muốn nổ tung lồng ngực, muốn nghe êm ái và nhanh hơn nhưng không có cách nào. Duy chỉ có tiếng từng giọt nước rơi và chạy xuống thấm vào da thịt là thấy đỡ, bất giác anh ta nghĩ đây là dòng suối ngọt ngào mà mình đang ngụp lặn trong đó và dõng tai nghe tiếng róc rách, tưởng tượng thêm vài tiếng chim chóc líu lo chuyền cành trên những bụi tre, lau sậy hai bên bờ.
Kết nối những mắc xích này lại với nhau, anh ta bỗng giựt thót người, hét thiệt to: “Trời đất ơi! Trời đất ơi! ta đã nằm bất động trong bịnh viện rồi”. Dĩ nhiên giựt mình và hét chỉ nằm trong óc chớ anh ta đâu cục cựa gì được. Nghe tiếng hét của chính mình vang dội trong óc, chạy lòng vòng như âm thanh đa chiều trong những rạp chiếu phim càng thêm nhứt nhối, buốt thấu xương.
Rồi anh ta nghe tiếng bước chân người đi tới. Hai kiểu bước chân, một bước bình thường và một bước gấp gáp, có lẽ bước gấp gáp chạy theo bước chân đi trước. Và đúng như dự đoán, có tiếng người cất lên:
-“Dạ, thưa giáo sư em mới tới, đường xá xe cộ đông đúc quá nên em không đi nhanh được, em xin lỗi tới trễ”.
Tiếng trả lời nhẹ nhàng, đây hẳn là của vị giáo sư:
-“À, không có gì đâu, tui cũng mới tới thất thì, còn dư giờ hẹn mà, thôi ta vào trong”.
Tiếng lách cách tra chìa khóa, sau đó là tiếng bật cửa cái cách, bước chân của vị giáo sư và cô gái xưng em đi vào. Cô gái hỏi:
– “Em vừa về tới nơi là chạy lại đây luôn thưa giáo sư. Dạ, mấy hôm nay tình hình có tiến triển gì hông vậy?”.
Anh ta nghe tiếng xẹt xẹt nhẹ như tiếng gió và đoán là tiếng lắc đầu của vị giáo sư, vị giáo sư trả lời:
– “Mấy hôm nay vẫn vậy”.
Tiếng thở dài phát ra từ cô gái. Anh ta nghe nó dài vô tận và thiệt não nề. Cô gái im lặng, vị giáo sư lấy ống nghe áp lên ngực anh ta, một lát sau khá lâu ông lên tiếng:
– “Bữa nay có vẻ khá hơn, có khác lạ, sự sống có vẻ hồi sinh”.
Cô gái mừng rỡ:
-“Vậy hả giáo sư, vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn giáo sư nhiều lắm…”.
Vị giáo sư ngắt ngang lời cô gái:
-“Chưa biết tiếp theo là gì, khoan chớ vội vui mừng, tạm thời trước mắt cứ theo phát đồ điều trị này vậy”.
Cô gái nói lý nhí:
– “Dạ, trăm sự nhờ giáo sư, chỉ cần có chút hy vọng là có quyền hy vọng”.
Anh ta nghe tiếng gật đầu của vị giáo sư:
-“Phải, ta sẽ làm hết sức dù hy vọng nhỏ nhoi, cũng cần phải cầu ơn trên, biết đâu có điều kỳ diệu”.
Cô gái dạ:
-“Em sẽ ngày đêm cầu Trời khấn Phật!”.
Vị giáo sư nói tiếp:
-“Thôi, bữa nay vậy đủ rồi, ta không nên ở đây lâu không tốt, rảnh lúc nào tui sẽ ghé thăm chừng, có tin gì tui sẽ báo, hẹn gặp lại sau”.
Tiếng bước chân cô gái và vị giáo sư quay ra, cô gái nói:
– “Dạ, giáo sư đi cẩn thận”.
Anh ta lắng nghe tiếng bước chân xa dần cho tới khi không còn nghe nữa.
Trở về với thực tại, anh ta nhớ lại hai giọng nói, giọng cô gái nghe quen lắm nhưng lục lọi miết cả buổi trong đầu mà vẫn không nhớ được là của ai, còn giọng vị giáo sư thì rất lạ, anh ta chưa nghe bao giờ. Rồi anh ta nghĩ, qua cách họ nói chuyện và những âm thanh nghe được ở đây, anh ta đang nằm chỉ một mình. Quá nhiều câu hỏi cho anh ta, không lẽ bị cách ly, bị gì? bịnh gì? tại sao lại nằm yên nơi này? đã chết đi hay sao vị giáo sư nói có vẻ hồi sinh sự sống?. Không thể hiểu được, anh ta thấy quái lạ vô cùng, không giải thích nổi dù cố nhớ cố hết sức tập trung suy nghĩ.
Tiếng tích tắc, tiếng xè xè, tiếng thình thịch vẫn đều đều dội vào tai, anh ta bực bội lắm nhưng quyết đẩy nó ra không thèm nghe, tiếp tục cố nhớ. Đang vặn óc suy nghĩ chợt một luồng không khí lạnh buốt tràn khắp cơ thể, nhứt là ở sống lưng và sau ót mặc dù lưng và ót anh ta sát rạt có lẽ với tấm ra giường, luồng không khí như đi xuyên ra tất cả để thấm vào lưng anh ta vậy. Theo sau luồng không khí là một loạt tiếng lào xào, gào thét, hú hí ghê rợn, những tiếng lộn xộn này cuộn xoáy lòng vòng quanh người, có cảm giác như là tiếng của con quỷ đang chập chờn sắp xà vào người, anh ta buộc miệng hỏi:
– “Ngươi là ai? là lũ quỷ hả?”.
Lẫn trong tiếng lộn xộn là tiếng cười phát ra:
– “Ha ha ha, ta không phải là quỷ, ta chỉ là cơn gió”.
Anh ta hỏi lại:
-“Cơn gió à, cơn gió gì mà ghê rợn vậy, ngươi muốn gì ở ta và còn đọc được suy nghĩ của ta?”.
Cơn gió ngừng cười:
-“Ta không phải cơn gió xấu xa, nhưng vì chức phận ta vậy nên buộc phải vậy. Ta là cơn gió mang linh hồn chết, thực ra thì ta nói gọn chứ linh hồn không chết, ta đang nói chuyện với linh hồn ngươi, chỉ có thân xác mới chết. Ta mang linh hồn người chết ra đi”.
Anh ta nghe rợn người:
– “Mang linh hồn chết mà không xấu xa?”.
Cơn gió giọng buồn buồn:
-“Mỗi người mỗi chức phận, dù muốn dù không ta phải làm tròn việc được giao phó mà thôi”.
Anh ta hỏi tiếp:
-“Tại sao phải mang linh hồn đi?”.
Cơn gió trả lời:
-“Mai sau này thì ta không biết, vũ trụ biến đổi từng giây từng phút, hiện tại thì có sự sống ắt có diệt vong, diệt vong để nhường cho sự sống mới, cứ vậy mà luân hồi”.
Anh ta lặng đi một lát, cơn gió hỏi:
– “Vậy ngươi biết ta tới làm gì rồi chứ?”.
Anh ta đã hiểu:
“Biết rồi, ngươi đưa linh hồn ta đi đâu?”.
Cơn gió đáp:
“Việc của ta là đưa ngươi đến nơi tập trung, ở đó có người phán xét ngươi sẽ về đâu, thế giới nào, xấu hay là tốt tùy thuộc vào ngươi, điều này thì ta không biết, ngoài tầm của ta”.
“Giống như vị quan tòa?”.
“Phải, ngươi rất thông minh”.
Anh ta suy nghĩ về sự thông minh:
– “Có lẽ không, bởi nếu thông minh ta đã biết vì sao phải bị đưa đi? ta phải biết ta gây ra tội tình gì?”.
Cơn gió cười:
– “Không, không hẳn ngươi gây ra tội thì mới bị đưa đi…”.
Anh ta ngắt lời:
– “Mà là do số phận sắp đặt, ta phải an bài”.
– “Đúng, số phận, ta nói ngươi thông minh mà”.
Anh ta vẫn chưa chịu:
– “Nhưng ta còn chưa biết ta là ai, vì sao lại nằm bất động lẻ loi một mình nơi đây, nơi này là nơi đâu ta cũng chẳng biết được thì không thể nói là thông minh”.
Cơn gió bị bất ngờ:
-“Ngươi nói thiệt chứ, ngươi không biết cả bản thân mình?”.
Anh ta đâu nói dóc:
-“Ta nói thiệt, không sai nửa lời”.
Cơn gió nói tiếp:
-“Quái lạ, sao lại có chuyện như vậy, ta chỉ biết sơ ngươi là người tốt”.
Anh ta buồn buồn:
-“Tốt xấu lúc này có ích gì khi không biết cả bản thân”.
Cơn gió nghe ngậm ngùi, ngần ngừ một lúc nó lên tiếng:
-“Thôi được, ta hiểu và thông cảm cho ngươi. Ta cũng đã từng tới Sài Gòn để mang linh hồn rồi, lần này ta thấy Sài Gòn khác xưa, ta cũng muốn ngao du một chút, sẵn dịp ta chừa cho ngươi thời gian tìm hiểu về bản thân”.
Anh ta vui mừng:
-“Vậy thì hay quá, cảm ơn ngươi nhiều lắm, mà ta nên bắt đầu từ đâu… có lẽ từ nơi ta được sinh ra chăng?”.
– “Đúng, ngươi hãy bắt đầu từ đó, tìm về với cơn gió mang hồn tuổi thơ của ngươi trước tiên”.
Nói xong cơn gió chào tạm biệt và bay đi. Anh ta sợ thời gian không còn nhiều cũng liền xuất hồn bay lên không trung.

LÊ ĐẮC HOÀNG HỰU

3 thoughts on “CƠN GIÓ MANG LINH HỒN CHẾT(1)

  1. aitrinhngoctrana nói:

    Hiện tại chẳng nhớ được gì!Xác thân còn đó hồn đi nơi nào!?Cơn gió rủ rỉ thì thào..”Linh hồn đã chết tìm vào ngày xưa!Luân hồi trở về tuổi thơ…”Thưở đầu tiên đó giấc mơ địa đàng Mắt nhắm rồi mở bàng hoàngTrần gian ánh nắng thênh thang ngập tràn..Cỏ cây hoa lá dịu dàng Thiên nhiên tình đất mang mang tình trời Tình người giữa chốn chơi vơi..Đôi mắt ánh sáng rạng ngời mê say…”

  2. Lê Đắc Hoàng Hựu nói:

    Dạ, cảm ơn BTT Tương Tri và nhứt là chị Tôn Nữ Thu Dung. Kính chúc sức khỏe cùng an lành!.

Comment