CHƯƠNG 14 :
Tôi không muốn nhớ tới Cao, coi như anh đã đi xa tới một nơi nào khác nhưng tôi vẫn cứ gặp anh hoài vì cái thành phố này nhỏ bé như một bàn tay. Những lần gặp nhau ngoài đường anh hay ngừng xe lại, nheo mắt nhìn tôi(không phải vì“nhìn Diệp phải nheo mắt cho khỏi chói“ mà đó là thói quen của anh từ lúc anh khám phá ra chân lý là: nhìn tôi bao giờ cũng phải nheo mắt!)… cái nhìn ngụ ý mỉa mai hay trách móc tôi không biết(và cũng không cần biết) nhưng làm tôi khó chịu. Tôi chưa nói chuyện với Cao lần nào từ lúc tôi thấy mối giao du của anh và tụi Lộc Thọ ngày càng mật thiết… Tôi cũng không thể giải thích thái độ của mình khi có ai hỏi tới. Tôi cao ngạo hơn sự cần thiết nhiều! Nếu có ai nói tôi hẹp hòi ích kỷ, tôi sẵn sàng đồng ý… Tôi không muốn chia sẻ với ai tình cảm của mình… Tôi không yêu Cao nhưng sự ràng buột giữa biên giới tử sinh còn mãnh liệt hơn tình yêu nhiều lắm… Sự ràng buột của kỷ niệm chẳng tác động gì đến Cao hay sao??? Anh đã quên hết… quên đêm âm u trên bãi Xuân Ninh… quên ngày lo âu chập chờn ám ảnh…quên chiếc quạt máy chạy moteur vang động suốt một ấu thời… quên những phím đàn lạnh lẽo trong đêm và những thoáng dạ hương êm ả từ khu vườn bên cạnh… Anh đã quên và đã có những nguồn an ủi mới… mong anh yên vui và hạnh phúc.
Tôi cũng có thể quên dù lòng tôi đau đớn, tôi có thể dửng dưng, lạnh lùng như chưa hề quen biết với Cao… Tôi tự nhủ tôi có có dư kiêu hãnh để đối phó với mọi người … nhưng với Cao thì sao? Tôi không biết mình đã làm điều gì xúc phạm đến Cao? Trong những điều tiếng của dư luận, miệng lưỡi độc ác của những tin đồn thì điều gì làm Cao giận giữ nhất?(tôi muốn nói: Làm Cao đau đớn nhất?) để Cao có thái độ đó với tôi .
Có một lần tôi đi cà phê Chiều Tím với Phi và các“học trò“ thì gặp Cao và anh em nhà Lộc Thọ, Cao xin lỗi mọi người để ngồi riêng với tôi… Phi vờ như vô tình kéo chiếc ghế mây xoay lưng ngồi sát lại, sau này Phi chọc: nhỡ Diệp có ra đòn PHỤC HỔ, Phi còn đỡ giúp anh Cao kịp lúc.
-Diệp vẫn cứ mignone như thường nhỉ .
-Dĩ nhiên, Diệp không muốn mình trở nên xấu xí tàn tạ khi thiên hạ đang đồn ầm lên là anh bỏ Diệp.
Cao tái mặt vì câu nói thản nhiên của tôi :
– Ăn nói như con nít. Anh có những việc riêng chứ .
Tôi hất mặt về phía bon Lộc Thọ :
– Việc riêng đó chứ gì ?
Lệ Chi, cô bé mà mọi người đồn rằng Cao đang tán tỉnh nhìn chúng tôi bực tức. Ngày xưa đi học,Lệ Chi vẫn ganh ghét tôi vì cái tội học giỏi và bất cần thiên hạ sự. Tôi hầu như chẳng quan tâm đến Lệ Chi, một con bé nhà giàu, vô tích sự, thế thôi… nhưng bây giờ cái giàu của nó trở nên đầy ưu thế và quyến rũ được Cao.
Tôi tự nhủ mình phải hết sức coi thường và dịu dàng với Cao… để dù có thương yêu ai đi nữa, Cao vẫn đau đớn khi nhớ tới một người đã khắc vào hồn anh một nỗi tổn thương, dù nhớ tới chỉ để hận thù. Phi nhiều lần đứng lên muốn can thiệp nhưng rồi lại thôi vì thấy không khí vẫn còn yên tĩnh quá
– Nghe nói Diệp kèm anh văn
Tôi chỉ về phía các học trò
-Cậu nào đòi làm hôn thú để đem Diệp đi ?
Tôi ngạc nhiên :
-Anh nghe nói hơi nhiều nhỉ. Nhưng nhà Diệp Thế Bảo đông người quá , không đủ cây đóng vô
-Sao không cuỗm một anh nào giàu có, cỡ Vĩnh Thành An
-Cũng định vậy nhưng nghĩ lại không nên. Diệp không thể mánh mung kiểu hạ cấp đó .
-Diệp lại quá lời rồi, đã mánh mung thì kiểu nào chẳng hạ cấp?
Tôi biết, không bao giờ tôi lộ ra cái vẻ giận giữ với ai, nhưng những lúc giận dữ, lời nói của tôi độc ác và mỉa mai kinh khủng :
-Đúng, anh có thể làm được mọi thứ, nhưng còn Diệp thì không.
Cao quắt mắt, bạn bè vẫn gọi đôi mắt Cao là tấm kính chiếu yêu, không ai dám nhìn vào mắt anh khi anh giận giữ. Đôi mắt soi thấu lòng người :
-Anh làm gì ? Anh chỉ làm những việc như Diệp thôi chứ có hơn gì đâu?
Cao giận dữ, còn tôi thì ác độc, lời nói của tôi rất nhẹ nhàng nhưng đâm thốn như dao… tôi biết thế,tôi chỉ muốn làm Cao đau đớn, nhưng điều đó liệu có cần thiết nữa không? Tôi nhìn thẳng vào mắt Cao :
– Không đúng, Diệp đi dạy để có tiền giúp mẹ, vài anh chàng có ngỏ ý giúp đỡ chút ít nhưng Diệp thấy không cần thiết phải bán rẻ phẩm giá của mình, Diệp không hề có ý định tán tỉnh ai để đạt mục đích của mình bất cần phương tiện!!!
Tôi thản nhiên đứng lên, về bàn mình… Ước chi Cao níu tôi quay lại, tôi không có ý định làm tổn thương Cao đến vậy, nhưng một lời đã nói ra rồi thì sao có thể bảo là không!!! Tôi không quay nhìn nhưng vẫn thấy điếu thuốc Cao giận dữ ném xuống đất, tiếng xe 67 gào như con thú bị thương của Cao mất hút… Tôi ngồi xuống cạnh Phi, thử nhắm mắt lại coi mình có còn chút nào tuyến lệ, nhưng không, không gì cả… Tôi bình thản lạ lùng, tiếng nhạc Tout les Filles et les garcon lúc nào cũng là nhạc nền cho quán, rất êm … Tiếng Trâm nhỏ nhẹ :
-Diệp nói gì mà anh Cao giận quá vậy.
Tôi mỉm cười, Phi đưa ly đá chanh qua tôi:
-Diệp cũng nên hạ hỏa chút đi!!
Đến lúc này tôi mới nghe từng cảm giác rã rời… Điều tôi làm, lời tôi nói có khi nào đã khó lòng cứu vãn??? nhưng cứu vãn cái gì mới được chứ ???
CHƯƠNG 15 :
Ngày hôm sau Phi đến tìm tôi, đưa thư Cao:” Diệp, tất cả chỉ là những hiểu lầm , sao em không xóa đi những con sóng đang giao động trong anh ?
Phi nói, vô thưởng vô phạt nhưng tôi biết rằng Phi là người hiểu tôi hơn ai cả:
-Anh Cao có những cơn điên, tối qua anh uống rượu say mèm đến đập cửa nhà Phi.
-Ai cũng ngụy biện cho hành động của mình bằng những cơn điên, nhưng anh Cao điên khôn lắm, điên mà biết chọn mỏ vàng để nhào tới!
Phi nhăn mặt:
-Diệp coi thường anh Cao đến vậy ?
Tôi cười:
-Diệp đâu muốn cãi nhau với Phi, mà Phi cũng chẳng nên bênh vực anh Cao làm gì khi Phi cũng thấy những việc làm của ảnh là chướng mắt .
– Này Diệp, Diệp ngây thơ quá hoặc là Diệp trong sáng quá đi!
– Cảm ơn lời khen, nhưng mà Phi đừng làm Diệp nổi giận chứ, Phi nhập đề đi
-Anh ấy thất bại nhiều lần nên nhụt chí quá rồi, anh ấy muốn đăng ký bán chính thức cho yên thân .
-Chuyện ấy có gì lạ, gia đình anh ấy dư sức làm điều đó mà
-Không lẽ ảnh đem tất cả tài sản gia đình ra đặt cược mà không biết có an toàn 100% không?
-Cho nên ảnh lợi dụng tụi Lộc Thọ?
Một lần nữa Phi nhăn mặt:
-Lại dùng từ quá đáng rồi. Không phải lợi dụng mà là níu lấy một cơ hội, bắt trúng một cơ may… Diệp rất dở mới khư khư giữ những ý nghĩ như vậy!
Tôi nhìn thẳng vào mặt Phi, cũng thế Phi nhìn tôi không chớp… Giây phút, tôi bỗng thấy một nỗi buồn thất thế, tất cả những đau đớn mà tôi im lìm chịu đựng bấy lâu dấy lên ray rứt… Có thể tôi không cảm thấy gì hết nếu tôi chỉ là một con bé vô danh. Tôi không đau vì tự ái tổn thương, tôi chỉ đau vì niềm tin biệt dạng… Tôi đã đặt vào Cao một niềm tin tuyệt đối, anh là chỗ nương tựa, là nơi trú ẩn, là quá khứ, là tương lai, là định mệnh… Chúng tôi cùng chung một mơ ước, cùng chung một hy vọng, cùng chia sẻ những ngày hạnh phúc và những giây phút nguy nan… Thế mà cuối cùng tôi cũng không thể đặt niềm tin vào anh được nữa… Không một lý do nào biện hộ cho hành động của anh… tôi cũng không muốn nghe lời anh phân giải… tôi nhận thức mọi việc bằng tánh linh trực giác của mình… Nhưng trên hết, tôi mang nặng trong người giòng máu tự hào… và Cao cũng thế, dòng máu tự hào cũng chảy tràn trong huyết quản anh, để bây giờ trong cơn điên(cứ gọi là như thế để còn cảm thức được chút sáng láng của hồn người):
-Diệp tưởng rằng tôi phải quỳ xuống để nói tôi yêu Diệp sao ?
Không, tôi không tưởng gì hết… Nhưng như tôi đã nói: tôi kềm chế rất khá nỗi giận dữ của mình qua thái độ , nhưng ngôn ngữ của tôi là một thứ độc dược, khiêu khích làm đau đớn :
-Đúng, tình yêu là một thứ lễ vật, cần phải quỳ xuống mà nhận lãnh.
Lần này Cao lại đúng. Cao thường chỉ trích tôi:“Diệp chỉ có khả năng ra đòn mà thiếu hẵn bản lĩnh nhận đòn“. Tôi không hề có bản lĩnh nhận đòn, nên bất cứ ngón đòn nào,từ đâu cũng làm tôi đau buốt nhưng rất may tôi còn biết tạo cho mình một cái vỏ dửng dưng… Tôi chỉ muốn sống giản dị, trọn vẹn , nhiệt thành, lãng quên và tha thứ… nhưng tôi cũng hiểu đời sống có nhiều khuôn mặt… nếu tôi dừng lại bên giòng đời quay tròn thì tôi vẫn bị cuốn theo một định mệnh nào đó chẳng thể nào cưỡng lại
Tôi đang sống , và muốn sống tôi sẽ phải tranh đấu đến tận cùng…
Tôn Nữ Thu Dung

”Diệp cũng yêu Cao nhưng tự ái!”-Cao bản lĩnh ”tự kiêu ngạo nghễ!”Cả hai chẵng ai chịu ”qui lụy”!Sự dằng co”yêu bằng lý trí?”-Vì Tình phải đâu thương hại!Phải đâu là bố thí cầu xin!”Mặc tim yêu xâm chiếm lấy mình!”Chẵng chiếm đoạt bằng sự tranh giành!-Diệp biết Cao ”Yêu rất chân thành ”Yêu dữ dội nhưng”kiêu bản tánh!”Kiêu quá đổi Diệp đành lãng tránh!Diiệp từng biết”yêu thành tù nhân!”-Với Cao ”Diệp vẫn trẻ con nào Bằng!”Chỉ Thích-muốn thỏa mãn Chính mình!”Người mình yêu phải khuất phục đầu hàng-Trước Bản Lĩnh Đàn Ông ra Dáng…Phụ nữ dễ sa ngã bởi Cảm Bởi rung động từ sự ”Phải Lòng”Ngoài ra còn lại ”Chỉ số Không”-Chẵng là gì cả ”Chỉ Mèo giống!”?Đó hai suy nghĩ ”Đàn Bà-Đàn Ông?”Diệp và Cao tình đà nổi sóng Nhưng cái Tôi-Lý trí quá nặng!?Mà yêu trái tim say tình cảm !Say ngây khờ mê đắm thực yêu?
ThíchThích