THỦY TINH TAN VỠ(tt)

tonnuthudung

CHƯƠNG 12:

Phi nhiều lần nói với tôi :
-Độ này anh Cao hay giao du với tụi Lộc Thọ… Không hiểu anh có ý định gì không ?
Tôi không trả lời Phi , tôi biết tụi Lộc Thọ giàu có mà vẫn canh cánh một nỗi ra đi nhưng rất nhát… Có thể Cao quan tâm đến họ trong việc làm ăn… cũng có thể Cao quan tâm về mặt tình cảm… các cô gái nhà Lộc Thọ đã một thời là hoa khôi của thành phố biển… Tôi hết còn thắc mắc về những mối liên lạc của Cao với bất kỳ ai… Anh cứ làm bất cứ việc gì miễn lương tâm anh yên ổn và thoải mái… Anh hãy vui chơi sau những phút giây căng thẳng mệt nhoài… Anh hãy bám víu lấy mọi hoàn cảnh , mọi cơ may để cảm thấy cuộc đời còn ít nhiều tươi đẹp …
Nói vậy thôi, có phải đâu lòng tôi dửng dưng như những lời tôi nói! Tôi đau lắm… những mãnh thủy tinh vỡ tan sắc nhọn cứ chạm vào tôi rướm máu dù tôi có nghiêng về bất cứ đâu… Từ thâm tâm tôi vẫn ray rứt một nỗi thống khổ âm thầm. Tôi lại nuối tiếc khoảng thời gian trước đó, khi Cao còn nằm dài bệnh hoạn mà công việc thì bủa vây tới tấp… Anh đã không hề muốn tôi dính líu đến những công việc nguy hiểm, đánh đổi bằng tim, óc, máu và nước mắt… Anh chỉ coi tôi như con búp bê để đặt vào tủ kính làm cảnh, để chìu chuộng và thương yêu, để lúc nào tôi cũng yếu đuối cần đến một bờ vai che chở, để lúc nào tôi cũng phải dựa vào anh.
Nhiều lần , tôi phải năn nỉ Cao để tôi đi thay:
-Anh đang bệnh, hơn nữa anh cứ tới lui chỗ đó nhiều lần, quen mặt quá họ sẽ để ý. Để Diệp đi thế cho
-Diệp biết gì mà đi ?
-Thì anh bày cho Diệp những câu sẽ hỏi họ, và Diệp chú ý nhớ những câu họ trả lời để về nói lại với anh.
-Không đơn giản vậy đâu Diệp… Điều duy nhất lúc này là Diệp phải tỏ ra can trường chuyên cần tập lại những đòn thế anh đã dạy để các em bắt chước, phải khỏe mạnh để chúng ta có thể lên đường bất cứ lúc nào …
Nhưng những việc dễ dàng khác tôi vẫn có thể đi thay anh dù từ lúc tôi bước chân đi đến lúc thấy mặt tôi trở về, anh mới thôi thấp thỏm lo lắng đợi chờ để thở phào nhẹ nhỏm… Như lần tôi đi nhận chiếc hải bàn từ Tuy An về. ( anh không thể ra Tuy An với một cánh tay băng bó và cột lên cổ…) chiếc xe đò cà tàng hư lên hư xuống đến 10 giờ tối mới về đến Nha Trang và tôi thì ngồi chung với đám vịt, gà, đường , gạo… Trời mưa như trút nước, cũng may cơn mưa xối xả đã trôi đi hết mùi hôi trên người tôi để khi anh ra bến xe đứng đợi thấy tôi ướt đẫm anh đã ôm chặt tôi, xót xa :
– Lạnh không , Diệp ơi , lạnh không ?
tôi chẳng nhớ gì tới chiếc hải bàn giấu trong giỏ lát giữa mớ đậu xanh mà chỉ nghĩ: may quá , anh đã không nghe mùi gà vịt trên người mình…
Tôi cằn nhằn :
-Anh điên cũng vừa thôi chứ , mưa mà ra chờ làm gì ?
Lúc này anh mới nhớ :
– Anh lo quá, xe trễ tới 4 tiếng. Chỉ sợ Diệp gặp điều bất trắc thì anh chết mất .
-Không điều xấu nào có thể xảy ra với Diệp cả. Cạnh Diệp luôn có những thiên thần hộ mệnh
-Được rồi, được rồi, Diệp cất nó ở đâu ?
-Trong giỏ lát nè, có một mớ đậu xanh để nấu chè ăn cả năm. Tụi quản lý thị trường còn chọc Diệp đúng là dân… buôn bán nhỏ, có mấy kí đậu xanh mà cũng bày đặt đi buôn! Nhưng mà về nhà đi , đừng có đứng đây mà thầm thầm thì thì như tụi ăn trộm chuyền hàng vậy!!!
Cao cốc đầu tôi , choàng chiếc áo đi mưa cho tôi rồi chở tôi về .
Tôi đã có những phút giây rất hồi hộp nhưng không hề lo sợ vì có Cao bên cạnh… Cao không bao giờ để ai ăn hiếp hay chọc giận tôi… Hồi còn nhỏ, bọn con trai nhìn tôi e dè vì nghĩ rằng tôi võ nghệ cao cường khi thấy tôi mỗi đêm cứ mặc bộ võ phục thật đẹp, trắng tinh đến… điểm danh các lớp… Lớn một chút , bọn con trai lại ngán vì cạnh tôi luôn có một…võ đường… Ôi bọn con trai thật ngây thơ, chúng đâu hề biết rằng chỉ một thế PHỤC HỔ thôi mà tôi tập nhiều năm vẫn chưa thành thục với bao nhiêu là nước mắt …

CHƯƠNG 13 :

Tôi chưa làm được việc gì cho ra hồn ra vía thì những vụ vượt biên ít hẵn đi… Mọi người ồ ạt đóng tiền xin đi theo kiểu bán chính thức của người Việt gốc Hoa để có một mức độ an toàn hơn chút đỉnh( vì số vàng đóng sẽ gấp ba hoặc hơn thế nhiều nếu bạn không phải gốc Hoa mà muốn đi theo kiểu này!)
Phi rất rành những tuy dô kết hợp giữa chính quyền và dân chạy mánh. Phi có thể giới thiệu một gia đình chính cống nạn kiều sẵn sàng cho bạn nhập hộ khẩu với giá nhiều cây! Phi có thể giới thiệu một người đồng ý làm hôn thú với bạn cũng với một cái giá trên trời khác( dĩ nhiên Phi bỏ túi cũng tương đương số tiền chung chi cho họ…) Phi đâm ra giàu có, quen biết rộng rãi, từ quan to đến dân cù bơ cù bất… Giữa lúc tôi nghèo nhất thì Phi giới thiệu cho tôi nhiều chỗ dạy anh văn cấp tốc… tôi dạy không kịp thở theo cái giáo án Phi gia … Tôi rất yêu nghề nên bị Phi cằn nhằn mãi… Nhiều người Hoa không biết viết tiếng Việt, họ chỉ muốn những câu đàm thoại thông dụng nhất thôi. Tưởng gì , dạy như dạy cho con nhồng tập nói, rất đơn giản, nhanh chóng mãn khóa này, mở tiếp khóa khác… vậy mà nhiều học trò cũng cứ thương, cứ nhớ( mới đây, đi Las Vegas chơi, gặp một ông học trò cũ cứ nằn nì cô giáo bỏ khách sạn đang ở đi, tới chỗ ngộ , ngộ free toàn bộ… nhưng cô giáo hơi xấu hổ vì lúc ấy dạy chỉ vì tiền, không toàn tâm toàn ý nên ba chục năm rồi ông học trò cũng nói tiếng Mỹ giọng tàu chay… bèn thanks a lot và tiếc nuối chối từ!)
Những ngày tháng đó qua đã lâu nhưng sao vẫn cứ lặp đi lặp lại hoài trong từng giấc mộng, những người quen cũ cùng đi chung một đoạn đường dài thật nhiều kỷ niệm… Không ai nhắc đến Cao trong thời gian này…cứ y như Cao đã mất tăm trong đời sống. Phi nói: “ Diệp không cần cố gắng lắm để quên, phải không ?” Câu nói như một lời trách móc nhẹ nhàng…
Tôi không quên Cao, không bao giờ quên được, nhưng tôi như con nhím, phải tự bảo vệ mình bằng những chiếc gai… Tôi không quên Cao, chuyện của tôi và Cao cả thành phố này ai mà không biết, dù đôi khi chỉ là nghe những lời đồn đãi… Nguyễn Khoa Hoàng Diệp, cô bé thi sĩ, cô bé “ nhìn phải nheo mắt cho khỏi chói “ không phải vì đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành mà chỉ là vì những huyền thoại hư thực vây quanh…

Tôn Nữ Thu Dung

3 thoughts on “THỦY TINH TAN VỠ(tt)

  1. Lạ chưa kìa Bạn của tôi!Bí ẩn Văn Thơ ”thay lời muốn nói”Đọc nghe tâm sự thế rồi biết luôn!Nghe rồi để tâm suy đoán…Thu Dung Tôn Nữ họ ”HoàngTộc ”đây!Vậy đó!

    Thích

  2. ”Cứ mãi lo công việc mà quên…Quan tâm Cao -Người mình yêu mến!”Diệp đó cứ mãi linh tinh!Bao nhiêu là chuyện vây quanh bên mình…Nào là dạy ngoại ngữ tiếng Anh! Dạy thêm dạy phụ hết thời gian!”Vẫn luôn nhớ Cao nhiều lắm! Nhưng thường tình cảm kỹ càng dấu yêu!Diệp đó tưởng người dễ chịu!?Nhưng không chịu dễ khi yêu quên liền!”Làm việc làm giống như điên! Những phút lắng đọng lại chìm ưu tư!”Cô bé thi sĩ lơ ngơ! ”Biệt danh Cao đặt đến giờ thành danh!”

    Thích

Gửi phản hồi cho aitrinhngoctran Hủy trả lời