rơi
vàng non
lá
trên cây ngày nhớ suối
rơi rơi
đời
ta nhớ
một tiếng em
ngày cứ tù tì trôi và ta thì ngu muội
em có nhớ ta không em em tàn nhẫn gì đâu
em chân bước qua cầu dép không thèm bỏ lại
đôi mắt cài sau lưng ngỡ tưởng cũng không mầu
rơi
ừ rơi
nữa đi
những tháng ngày thơ ấu
nằm phơi bụng trên đê tay dụi mắt khóc con diều
băng về đâu rớt về đâu phuong trời nào xa tít
để lớn lên như tình yêu ăn lựu đạn chết rất du côn
tuổi thơ không ồn ào tiếng rao hàng ngoài chợ
buồn cũng bình yên
vui cũng bình yên
chỉ gió xôn xao
con diều mất chết bụi bờ chôn nơi nào không đúng chỗ
làm khi lớn lên đời ta như chỉ để nhớ em
nhớ em tới lao xao áo xiêm mầu hạnh ngộ
hôm em đi ta trốn tuột vào đêm
rồi mặt trời mặt trăng thi nhau gõ vào phiên đá nhớ
ta để tuổi tên trên lá xanh chờ em gọi những hôm sương
nguòi con gái thành cát tư hãn
buông tiếng ngựa giữa con đường
tiếng bình bát vỡ nụ bi thương nở hôm sớm mai ai cài tóc
rơi
ô rơi
những vì sao mộng mỵ
máu trong tay ta phép lạ trong tay em
câu phù chú trên môi em muôn đời không muốn thuộc
kiếp nào xưa
đành hẹn một kiếp thêm…
NGÔ YÊN THÁI

Rơi rơi lá non vàng vàng non..Trôi trôi ngày nhớ đôi mắt Buồn!Trôi trôi trong mắt trong hờ hững….Ta diều giấy cô đơn trên không?Rơi rơi cùng đôi mắt Mộng…Cùng với gió bình yên vui buồn…Cùng với trời trăng Đá với Sương!Cùng với hẹn kiếp sau có thương?!Rơi rơi tiếng vó ngựa trên đường…”Thành cát tư hãn”em như Sương Rơi rơi trên lá trôi trôi buồn…Dường như bất tận trong mông lung?!”Bài thơ Rơi bất tận hay vô cùng!?Thương Buồn…”
ThíchThích
Thơ của bạn thật tuyệt.
ThíchThích
Những kiểu xuống hàng hiện đại bên cạnh những lời PHÙ CHÚ êm ả . Bạn làm Sa Huỳnh bắt đầu yêu thơ. Cảm ơn Ngô Yên Thái
ThíchThích
em chân bước qua cầu dép không thèm bỏ lại
đôi mắt cài sau lưng ngỡ tưởng cũng không mầu… (NYT)
ThíchThích