Một Ngày Trong Đời Của Ác-min-xô-vít.

luuthy


Lời giới thiệu:
.
Thơ có nhiều loại thơ, thơ lục bát, thơ bốn câu, thơ năm chữ, thơ cổ điển, thơ hiện đại, thơ hậu  đại, thơ hài cú, thơ tự do, thơ lung tung và thơ tân hình thức.

Truyện thì có truyện ngắn, truyện dài.

Thơ ngắn là thể thơ thuộc dòng thơ cụt ngủn.

Thơ dài thuộc họ thơ lòng thòng.

Truyện đã dài thì phải có truyện quá xá là dài. Quá xá dài nên truyện mới dài dòng.

Không muốn dài dòng thì phải ngắn. Ngắn hơn truyện ngắn là truyện cực ngắn.

Đừng tưởng bở cứ ngắn quá thì không đi sâu đi sát đi vào quần chúng. Đừng tưởng bở cứ viết ngắn mà không dở thì là mà dễ. Tác giả viết truyện cực ngắn phải có vốn sống thật dài, phải thông kim bác cổ, phải thấm nhuần triết lý cao siêu, phải đạt đạo trải đời.

Cứ hãy đọc thử một cái truyện cực ngắn sau đây rồi sẽ thấy:

Hắn.
Thức dậy.
Ăn sáng.
Đi làm.
Về nhà.
Ngủ.
Đứng tim.
Chết.


Đọc xong là ta thấy ngay trong cái truyện cực ngắn hàm chứa biết bao nhiêu là triết lý cao siêu của đạo Phật. “Đời là vô thường, hạnh phúc mong manh, nghiệp báo trùng trùng…“

Ngoài cái ngắn dài cụt ngủn lòng thòng dài dòng còn có truyện dài nhiều kỳ.
Truyện dài quá là dài nên phải chia ra nhiều kỳ cho người ta đọc cho đỡ ngán, mỗi kỳ mỗi ít để cho người ta thèm thuồng. Đọc ít nhớ lâu đọc nhiều quên tuốt luốt.

Truyện dài nhiều kỳ đầy dẫy khắp nơi nhưng truyện ngắn nhiều kỳ thì hầu như chưa có.

Chưa có nên giờ tôi mới cho nó có. Tôi sẽ là người founder cho một trường phái mới, trường phái truyện ngắn nhiều kỳ. Đã là truyện ngắn mà lại đăng nhiều kỳ nên một kỳ có thể 10, 20 hàng hoặc có thể chỉ một hàng với một chữ “Vâng”, “Ờ…” hay nhiều hơn một chữ “Thế rồi…”

Chỉ mới là thử nghiệm nên thế nào cũng có sai sót, xin độc giả niệm tình tha thứ. Sai chỗ nào, sót chỗ mô, hay hay dở cứ thành thật mà phê bình thẳng thắn. Phê bình theo trường phái “vuốt lá” hay trường phái “vạch lá”, cũng nhớ “Like” cho một cái.

“Like” là cái chữ độc quyền của Facebook. “Like” cực kỳ sâu sắc và thông minh.

Trả lời cho cái tin buồn người thân của Friend trang facebook vừa mới mất: “Thành kính phân ưu, xin chia buồn cùng anh, chị, em, đồng chí, đồng hương,…” xong cho ngay một cái “Like”.

Nghe friend than vừa mới bị thất nghiệp, vợ bỏ, con đi hoang, hay con chó cưng vừa mất tích. Cũng chia buồn một cái, an ủi một câu rồi cũng “Like”.

“Like” như thế mà “Friend” cũng vậy. Hai Friend ngoài đời như hai kẻ thù không đội trời chung, giờ đây nhờ có Facebook mà hai Friend chung cùng chia vai sát cánh trong cái nhóm Friend của Friend.

Ôi! Facebook! Facebook! Không có nơi đâu mà tuyệt vời như vậy.

Friend của Friend ta là Friend ta. Bốn phương tám hướng tứ hải giai huynh đệ tương tàn.

Chuyện Facebook là cái chuyện dài… dòng.

Chuyện là kể cái điều có thật, còn truyện thì không, nhưng vẫn có nhiều người cứ hay muốn lẫn lộn giữa thực và hư, giữa không và có, giữa chuyện và truyện.

Muốn biết thực hư xin mời trở lại cái truyện ngắn nhiều kỳ.

Kỳ thứ nhất của cái truyện ngắn nhiều kỳ:

MỘT NGÀY TRONG ĐỜI CỦA ÁC-MIN-XÔ-VÍT.
Truyện ngắn nhiều kỳ.
__________________

KỲ 1.

Reng…

Tiếng chuông điện thoại đầu tiên 3 giờ sáng.

“Hắn được mời lên phát biểu. Bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía hắn”

Reng…

Tiếng chuông điện thoại lần thứ hai.

“Trang Bang Chủ! Trang Bang Chủ! Bao nhiêu cái miệng phía dưới sân khấu hò hét.”

Reng…

Tiếng chuông điện thoại lần thứ ba kêu.

“Muôn Năm Trường Thọ! Sáu Cõi Phiêu Linh!” Hắn sướng rên sướng rỉ, mắt lim dim đê mê tiến về phía khán giả…

Reng…

Tiếng chuông điện thoại réo lần thứ tư cùng với “rầm” một cái. Hắn ngã từ trên giường xuống nền nhà. Cơn mơ tan biến và tiếng reng lần thứ năm đánh thức giấc mơ đẹp như… mơ.

“Alô? Alô?”

“Anh Ác-min-xô-vít ơi! Em Sushi đây!”

Cúi xuống nhìn phía dưới, hắn giật mình vơ vội vơ vàng cái C.K màu đỏ thẫm.

“Anh đang làm gì đó? Có tiếng gì sột soạt trong máy?”

“Ơ… ơ… Anh đang chuẩn bị bài vở để post cho ngày hôm nay. Gớm! Thời đại bây giờ mà còn có người không chịu email, còn làm thơ trên trang giấy trắng, bỏ bì thư, dán tem, ra bưu điện rồi gửi về đây. “

…………………………………………

KỲ 2.

Nhìn về phía bà vợ tròn trịa phốp pháp còn đang say nồng trong giấc điệp, Ác-min-xô-vít rón rén mở cửa phòng đi về phía nhà bếp. Tay áp sát cái điện thoại vào tai lắng nghe tiếng léo nhéo của Sushi, tay kia mở tủ lạnh với lấy hộp sữa Vinamilk.

“Cả đêm hôm qua em không ngủ được anh Ác-Min à. Em cứ ôm cái màn hình có cái bài thơ của em trên đó thức suốt đêm chờ sáng canh có ai vô là “giao lưu” ngay. Em vui quá anh Ác-Min à. Giờ em cũng có thơ đăng báo mạng… Em thích mấy anh Xu Xu, Ka Ka, Ki Ki, Ke Ke nào đó ghê… Ơ, anh Ka Ka xuất hiện rồi… Ảnh đang hỏi em ngủ có ngon hông… Thôi em bye anh Ác-Min nghen… để em “giao lưu” với anh Ka Ka… A, lại có em Xi Xi nữa… Vui quá anh Ác-Min ơi… Bye anh nghen…”

Ác-min-xô-vít đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. 5 giờ 12 sáng. Bên ngoài tiếng xe cộ, tiếng rao hàng, tiếng cửa sắt mấy căn nhà hàng xóm đang bắt đầu mở.

Một ngày mới mới bắt đầu. Ngày mới bắt đầu của Ác-min-xô-vít đã bắt đầu từ lâu, bắt đầu từ tiếng chuông điện thoại lần thứ nhất. Tiếng chuông điện thoại của Sushi lúc 3 giờ sáng.

…………………………………………..

KỲ 3.

Làm xong nghĩa vụ vệ sinh thân thể đầu ngày, Ác-min-xô-vít tay cầm lược còn nấn ná trước gương sửa lại vài sợi tóc mai. Bôi chỗ này tí gel, xịt chút dầu thơm hai bên cổ, tay phải quẹt quẹt, tay trái vuốt vuốt, xong cùng đưa lên mũi ngửi ngửi.

“Bà vợ giờ này vẫn còn chưa thức giấc. Thay cái áo vía đổi cái quần xịn là tới gặp tụi nó là vừa. Hôm nay có chụp hình post lên mạng, phải o bế chút chút cho nó chỉn chu chỉnh tề chu đáo đàng hoàng lịch sự”

Ác-min-xô-vít cười hà hà, liếc nhìn vô gương nhéo mắt, miệng méo xẹo méo mó điếm đàng.

……………………………………………..

KỲ 4.

“Cô cho ly cà phê sữa đá như thường lệ”

“Anh có thể chờ khoảng 10 tới 15 phút được không?”

Ác-min-xô-vít ngẩng đầu lên nhìn cô chủ quán ngạc nhiên nhướng mắt dò hỏi. Cô chủ quán cười cầu tài phân bua:

“Anh cảm phiền chờ một lát. Em mới sai con nhỏ đi mua hộp sữa Cô Gái Hà Lan pha cho anh, quán giờ chỉ còn có sữa Ông Thọ và Con Chim”

Ác-min-xô-vít gật đầu đồng ý. Cô chủ quán cảm ơn xong quay về phía quầy.

Chỉ khi nào có chuyện thật quan trọng cần bàn bạc, Ác-min-xô-vít mới chọn cái quán này mà tới. Cái quán thì cũ kỹ chẳng có gì là đẹp, nhưng được cái kín đáo, nằm khuất lấp loay hoay trong con phố hẹp với triền dốc xuống lên. Cà phê thua xa mấy cái quán khác nhưng cà phê sữa đá ở đây là số một không đâu bằng. Mà sữa phải pha đúng với sữa Cô Gái Hà Lan Ác-min-xô-vít mới chịu, pha với Ông Thọ hay Con Chim là hỏng cả cái mùi cà phê.

Trong khi chờ đợi Cô Gái Hà Lan, Ác-min-xô-vít lục cái xắc tay lấy ra cái laptop đặt ngay ngắn lên bàn, nhìn cái laptop lắc đầu ngao ngán:

“Đã nói bóng nói gió đến mức đó rồi mà vẫn không chịu hiểu. Đại gia với doanh nhân thành đạt gì mà chậm tiêu. Chả lẽ nói trắng ra là tui muốn được tặng cái iPad.”

“Sao tới cái giờ này mà vẫn chưa có đứa nào ló cái mặt ra vầy hè?”

Ác-min-xô-vít đưa mắt nhìn xuống dưới cổng ra vào. Khách bắt đầu lục tục lai rai kéo vào quán. Có người dớn dác kiếm tìm người quen. Có cô bé hầu bàn tay cầm bao ny lông đựng mấy lon sữa Cô Gái Hà Lan hối hả đi vào. Có hai thằng mặt mày cô hồn giơ tay vẫy vẫy chào Ác-min-xô-vít…

……………………………………….

KỲ 5.

“Ới ới cô nàng xinh xinh… Ới ới cô hàng cà phê ơi… Cho anh xin hai ly cà phê sữa đá…”

Ka Ka nói xong cả ba cùng cười ồ. Cô hàng cà phê không cười mà còn trừng mắt nhìn cả ba hỏi cộc lốc:

“Sữa gì?”

“Một Ông Thọ cho nó còn anh cho anh Con Chim.” Xu Xu nói xong nhìn Ác-min-xô-vít:

“Đại ca lúc nào cũng Cô Gái Hà Lan, lâu lâu anh cũng nên đổi món cho đời nó lên hương.”

“Tao đây tới chết cũng không bao giờ thay. Cái thằng Ki Ki khốn kiếp đang làm cho tao bực cái mình đây. Bài phóng sự tham quan Niu-Ót của nó, tao đã dặn rồi mà cứ chứng nào tật nấy, thấy sao là viết vậy, giờ đây tao mới nhức cái đầu không biết sửa ra làm sao. Hai đứa có ý gì góp giùm tao chút.”

Ka Ka với Xu Xu ngạc nhiên vô cùng. Từ xưa đến giờ có đời nào mà Ác-min-xô-vít hỏi ý tụi nó đâu. Chìa khoá Ác-min-xô-vít giữ khư khư một mình, muốn xoá muốn sửa, muốn thay muốn đổi, hai thằng chỉ biết đưa mắt mà ngó, ngồi đó chịu trận chờ Đại ca về giải quyết. Đại ca chỉ toàn ra lệnh với ra tiền. Hai thằng có đề nghị cái gì hay hay là bao giờ cũng nghe cái câu trả lời quen thuộc “Tao biết rồi” “Tao đang tính làm.” Lần này Ác-min-xô-vít mà phải hỏi ý tụi nó là có chuyện gay go lắm đây. Xu Xu đưa mắt nhìn Ka Ka rồi quay qua Ác-min-xô-vít hỏi:

“Chuyện gì vậy đại ca? Góp được thì tụi em góp.”

“Chuyện là thế này, trong bài viết hắn ghi là tượng Nữ Thần Tự Do. Tụi mày biết đó, hai cái chữ này thuộc diện nhạy cảm, bỏ đi thì câu văn bị què và vô nghĩa. Tao không biết sửa sao cho hạp tình hạp sách. Còn cái câu có chữ “chủ nhân ông vô thức”, “vô thức” thì bỏ đi không sao.

“Sao đại ca không sửa thành Nữ Thần Tự Dzo?”

“Tự dzo là văn còm, còn trong bài thì phải dùng văn viết. Hiểu chưa?”

Xu Xu lắc đầu, dụi điếu thuốc thứ nhất, châm lửa mồi tiếp điếu thứ hai, mắt lim dim suy nghĩ tay cầm ly cà phê đưa lên miệng. Ly cà phê chưa tới miệng, Xu Xu đã sáng mắt dằn mạnh ly cà phê xuống bàn, cười khà khà la lớn:

“Em tim ra rồi. Đại ca sửa như thế này là ô kê ngay con gà quạ.”

Ác-min-xô-vít trố mắt nhìn thằng em, không tin hất đầu hỏi:

“Sửa sao? Nói nghe coi.”

“Đại ca sửa là Tượng Nữ Thần Ly-bợt-ty. Em nhìn thấy cái ly cà phê là em nhớ tới cái chữ Ly-bợt-ty trong English for Today.”

Ác-min-xô-vít cười ha hả khoái chí, đưa ly cà phê lên cao. Ba ly cà phê cụng nhau nghe cái cốp.

“Chuyện gì khó có cà phê.” Cái câu nói ngày hôm đó của Ác-min-xô-vít sau này trở thành danh ngôn, lời hay ý đẹp, được biết bao nhiêu là trang mạng nắn nót tô điểm trang hoàng đóng khung trịnh trọng để ở đầu trang. Ác-min-xô-vít nổi tiếng như cồn cũng từ đó mà ra.

…………….~ “C h u y ệ n   g ì   k h ó   c ó   c à   p h ê.”  ~……………….

………………………………~Ác-min-xô-vít~……………………………………

…………………………………………..

KỲ 6.

Từ khi Xu Xu giải quyết được cho Ác-min-xô-vít cái chữ Tự Dzo dễ ghét, Ác-min-xô-vít hết còn cơn bực dọc ban đầu khi dự tính kêu hai tên đàn em tới để dủa cho một trận cái tội để cho trang mạng đi xuống. Hai ngày nay, số lượng người truy cập mất gần cả ngàn lượt, trang mạng từ vị trí top ten tụt xuống gần áp chót. Ngày đầu tiên lấy lý do lễ lạc mọi người ham vui quên nhiệm vụ trả lời Anh Lớn nghe còn hợp lý, còn ba ngày nay đây tí nữa phải trả lời Anh Lớn ra làm sao. Hai cái thằng này, có bao nhiêu đó mà vẫn không làm nên cơm cháo. Ác-min-xô-vít quay nhìn Ka Ka hỏi:

“Sao mấy ngày nay mấy con số cứ càng ngày càng xuống vậy?”

Ka Ka nghe hỏi, giật mình mới đầu còn ấm a ấm ớ rồi sau mới thú thiệt:

“Thằng con em nó đòi thêm, em không chịu. Mấy ngày đó chỉ có mình em trực máy nên không xuể. Hồi nãy trước khi đi em với nó đã thoả thuận xong, anh yên tâm. Để rồi anh coi, ngày mai sẽ lên ào ào gấp đôi gấp ba.”

“Hơn chút chút thôi, đừng nhiều quá… Bộ không thấy cái còm thét ma thét mét sao. À, mà này, hai đứa đã vô cái facebook của thằng Lui Xui chia buồn chưa? Rồi hả? Giỏi! Phải nhớ luôn luôn giữ quan hệ tốt với cộng tác viên. Ờ… mà hai thằng mày có Like chưa?”

Nghe Ác-min-xô-vít hỏi, Ka Ka và Xu Xu mới sực nhớ chưa Like cái tin buồn, hối hả mượn Ác-min-xô-vít cái laptop…

Ác-min-xô-vít nhìn đồng hồ trên tường. 12 giờ đúng. Ngoài đường xe cộ đã bắt đầu nhộn nhịp. Mấy cái quán ăn phía bên kia đường đông nghẹt người. Mùi thịt nướng từ bên đó bốc qua bên này làm cho bao tử Ác-min-xô-vít trở nên khó chịu. Đói quá rồi, hết chịu đựng nổi, sẵn có hai thằng này ở đây, hôm nay mình chiêu đãi cho tụi nó một chầu.

“Hai đứa bay đói chưa? Like xong thì cùng với tao đi ăn. Tao bao, khỏi phải kiếm cớ chối từ.”
………………………………….

KỲ 7.

MENU:

1. 3 Khăn Lạnh.
2. 3 Ly Cối.
3. 3 Đôi Đũa.
4. 3 Cái Chén.
5. 24 Lon Heineken.
6. Bánh Bèo Qui Nhơn.
7. Chả Gối Gò Bồi.
8. Chạo Cá Nướng Sả.
9. Giò Heo Chiên Giòn.
10. Lẩu Tôm Hoàng Sa.
11. Kem Flan.
12. Trái Cây: Cam, Nho, Kiwi, Cantaloupe.
13. Phiếu Tính Tiền.

………………………………………..

KỲ 8.

Chia tay hai tên cốt đột, Ác-min-xô-vít nhìn đồng hồ. Đã hơn 4 giờ chiều. Sắp có cái hẹn với Sushi lúc 5 giờ rưỡi. Với cái giờ này, với cái lượng xe và người như thế này, với bao nhiêu cái mũ bảo hiểm đủ màu đủ kiểu đang trồi lên trụt xuống lạng qua lạng lại ngoài kia, chen được vô đó mà tới cái địa chỉ Sushi nhắn trên điện thoại cũng phải mất gần tiếng đồng hồ. Ác-min-xô-vít than thầm, tấp xe vô cửa hàng bán hoa kế bên tiệm ăn, chọn một bó hoa hồng đỏ thẫm, rồi ghé vô cái ngõ hẻm  bấm số gọi về nhà.

“A lô! Em đó hả?… Không… không… Tí nữa anh phải đi gặp đối tác. Ờ… ờ… Vừa mới họp xong với Hội đồng Quản trị Công ty… tưởng đâu được về sớm ai ngờ phải thay mặt công ty đi gặp ngay đối tác làm ăn mới. Bao lâu hả?… Ơ… ơ… Chưa biết, gặp xong rồi còn phải về công ty… giải quyết cho xong đống hồ sơ. Không… không… Có thể anh sẽ ngủ ở công ty. Khỏi… khỏi… Em đừng chờ. Bye cưng. Bye.”

Ác-min-xô-vít phóng xe thiệt lẹ điền vô cái chỗ trống ngoài kia. Ác-min-xô-vít đang ở đâu, chỗ nào, X là bao nhiêu Y là mấy trong cái đám hỗn độn trên con đường nào đó của cái thành phố gần 8 triệu dân vào cái giờ thứ 17 một ngày trong đời Ác-min-xô-vít thì chỉ có trời mà biết được.
………………………………………

KỲ 9.

[ Nội dung bài viết có nhiều chi tiết không lành mạnh, bạo lực, nóng bỏng, quá nhạy cảm với độc giả vị thành niên, không theo đúng điều lệ của trang mạng nên bị kiểm duyệt xoá bỏ ]

………………………………………………

Kỳ 10.

Gần 12 giờ đêm Ác-min-xô-vít mới về được tới nhà. Rón rén mở cửa vào nhà, mở tủ lạnh nhón lấy hộp sữa Vinamilk uống vài hớp xong tiện tay mang ra phòng khách. Ác-min-xô-vít ngồi trong bóng tối không buồn bật công tắc mở đèn. Trong phòng ngủ, bà vợ vẫn đang say nồng trong giấc điệp, lúc ú ớ, lúc khò khò, lúc lại nghiến răng ken két. Cái điệu nhạc quá quen thuộc với Ác-min-xô-vít từ ba mươi mấy năm nay. Lúc nào thì ú ớ, lúc nào thì khò khò, rồi khò bao nhiêu giây, dừng tới lúc nào thì bản nhạc trở lại từ đầu, Ác-min-xô-vít thuộc nằm lòng. Bà vợ được cái hiền khô, dịu dàng, nói sao nghe nấy, không đua đòi hàng hiệu Louis Vuitton với Gucci. Bạn bè nàng không nhiều, thú vui lại không có, chỉ trừ cái niềm đam mê độc nhất là ngủ. Hễ nằm xuống là nàng ngủ, ngủ ngay lập tức, không ác mộng hay mộng mơ nhiều như Ác-min-xô-vít.

Ác-min-xô-vít ban đêm thì ác mộng, ban ngày thì mộng mơ. Cái mơ mộng từ mấy chục năm nay tới giờ này vẫn còn chưa chấm dứt. Ác-min-xô-vít mơ nhiều thứ, mộng nhiều điều, đụng cái gì cũng mê, nhỏ không tha già không thải, lớn bé nhỏ to xìu xìu ển ển gì gì cũng được hết. Ác-min-xô-vít mơ tiền, mơ tình, mơ tiếng, mơ tài và chỉ mơ tù mơ tội trong những cơn ác mộng.

Đêm nay thế nào Ác-min-xô-vít cũng gặp ngay một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng rất là cực kỳ khiếp đảm. Sẽ không có giấc mơ đẹp như mơ “Trang Bang Chủ Muôn Năm Trường Thọ Sáu Cõi Phiêu Linh” của ba giờ đầu tiên khởi đầu một ngày trong đời của Ác-min-xô-vít.

23:59:59

HẾT.

Lưu Thy

3 thoughts on “Một Ngày Trong Đời Của Ác-min-xô-vít.

  1. Hình đại diện của Vũng Chua Vũng Chua nói:

    Kòn kì 11 chi…Chiện ông cho tui ăn thịt thỏ.

    Thích

  2. Trang Bang Chủ Muôn Năm Trường Thọ Sáu Cõi Phiêu Linh ,Bốn Phương Tám Hướng Tứ Hải Giai Huynh Đệ Tương Tàn .Giang Hồ Hiểm Ác !!!
    Như vầy mới ngầu !!!
    😀 😀 😀

    Thích

  3. Đúng là vẽ chuyện thật đây!?Ác mình-Xù xì -Một cặp thật hay!?Ác…ôm YPát quá tải!Xù xì khỏe re cứ thải hết buồn?Xù xì thấy vậy dễ thương?Không biết gì hết nhiễu nhương đời thường!Giao lưu bốn phương tám hướng.. .Riêng tư chỉ viết thư xong bỏ hòm?Truyện dài nhiều tập ngắt đoạn Truyện ngắn tóm ý nói xong Chuyện còn nhiều chuyện lòng vòng…Thơ thi phơi phới tấm lòng thả buông…Thời đại máy móc quá sướng!?Xù xì khoái ngủ trên giường mình ê…nm!Mặc Ác mình cứ ôm máy tính nghe rêm…”Chèn ơi có kẽ thiệt tình quá xưa..Cổ -lỗ sĩ!?”

    Thích

Gửi phản hồi cho aitrinhngoctran Hủy trả lời