VƯỜN CHIỀU

nguyenthikhanhminh

Có tiếng chim nhại tiếng rơi chiều
Níu chút nắng hoe vàng ngọn cỏ
Níu tiếng xe về qua ngõ. Reo chuông

Vườn vắng. Người ngồi nghe lá rụng
Giật mình vai áo dấu tay phai
Ơ hờ thế. Ly nước đầy trong tay. E sẽ đổ

Dưới bóng im. Ngày đi xa lắm
Nghe buồn chiều xoá nốt dấu chân
Như ai đó bước ngoài vạn dặm

Để lại trên cành những xanh nhắn nhủ
Xanh trên trời mây ở với chia tan
Mà rơi xuống trần gian. Đoàn tụ

Để lại trên thềm cành hoa khuya ngất trắng
Mai rồi nghe viên gạch nhỏ cũng thơm
Mỏng và dịu một hồn đêm hoá nắng

Cuống quít rơi theo. Ánh nhìn ngủ muộn
Thức giấc. Và bay lên. Từ chiếc ghế trong vườn
Nếu biết được, tôi đã là viên đá lạnh…

NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

2 thoughts on “VƯỜN CHIỀU

  1. Hình đại diện của Nguyễn thị khánh minh Nguyễn thị khánh minh nói:

    Cảm ơn aitrinhngoctran. Ngồi bất động một hồi lâu. Rồi bỗng bay len, vì cái chi? Với bao nhiêu thứ trôi qua…

    Thích

  2. Giàu Ý tưởng trong từng câu chữ.Sang hình ảnh một chút vui thơm Của thiên nhiên nắng cỏ hoe vàng Chim nhại,xe chuông,chiều im bóng Xanh trời mây sân ngập hoa nắng.Để chiếc ghế trong vườn yên lặng Chợt ước mình là viên đá lạnh!Để chẵng nghe cảm giác bước chân…?Hay đá lạnh rơi từ trời xanh?Va chạm vào bõng rát bàn chân?Hay ghế đá lạnh toát sóng lưng?Hay là gì ôi nhiều ý tưởng…?

    Thích

Gửi phản hồi cho aitrinhngoctran Hủy trả lời