Để trả lời cho câu hỏi nơi nào con người ta tập trung đông nhất trên thế giới? Câu trả lời chắc chắc là phố lớn, sân ga, bến tàu, bến xe hoặc chợ. Vâng, chắc chắn thế. Nhưng chỉ đông thôi, còn nhất thì không đâu. Đông nhất ư? Xin thưa với cả thế giới rằng chỉ có trên những bãi vàng.
Nhưng đông nhất thì không một bãi nào qua nỗi bãi Suối Bến Tỷ. Giang hồ các nơi đua nhau về đã tuyên bố thẳng thừng như vậy. Hiếu Râu, tay chơi sừng sỏ bãi Tà Inh có trong tay vài ba mươi em út đã khề khà trong một tiệc nhậu cùng vài đàn anh khác rằng:
– Sư bố nó, tao chưa thấy bãi nào đông và bẩn thỉu như bãi nầy. Tà Inh không nghĩa địa gì.
Mặt lạnh như tiền, tay chân gân guốc, và là một võ sĩ chính hiệu, đàn anh bãi Êzimbar với tên gọi rất Tây – Kaxim – Cũng góp chuyện:
– Nguyên cả huyện Chuprông gộp lại chắc bằng một nửa ở đây.
Và các tay chơi khác như Năm Phúc ở Khâm Đức. Chấm Ba Ke ở Lí Lịch. Phú Râu trùm bãi Suối Ty. Nói chung các yêng hùng của tất cả bãi vàng có tên và không tên trên đất nước nầy đều hội tụ tại Bến Tỷ, và đều ngỡ ngàng trước cái bạo liệt. Bạo liệt đến mức không tưởng tượng được.
Có đến Suối Bến Tỷ người ta mới biết thế nào là mãnh lực của lời đồn đại. Bộ lục tài tử không thể ngờ, câu lành đồn xa, dữ đồn xa, tiếng dữ đồn năm ba ngày đường, chả bì được với đồn đoán của ma lực vàng. Một tuần sau khi Hiền Què có mặt, khu vực quanh Một Chặng đã có trên trăm người ở các vùng lân cận chiếm cứ. Nhưng sau đó thì như sóng thần, không hiểu từ đâu con người ùa vô đông đến thế. Mọi sinh hoạt thường nhật của Ấp Suối Bến Tỷ bị đình trệ. Người ta vất rẫy ruộng sang một bên. Đầu đội mâm, vai vác máng, lưng đeo ba lô, thẳng tiến. Từ một chặng đến bảy chặng con suối bị chia cắt, được đắp lại để dành chỗ đãi. Bấy giờ là tháng tư âm lịch. Mùa mưa chỉ mới chớm, nước đang lừ đừ trôi bởi hạn bà chằng, bị tắt giòng bởi sự xâu xé của con người.
Con người khác loài thú ở chỗ có suy luận. Ai cũng biết nước dưới đất chớ đâu. Vậy là xà beng cuốc xẻng họ âm sâu xuống lòng con suối. Không quá mười ngày dòng Bảy Chặng đã hóa hầm hố suốt một chiều dài tròm trèm cây số. Hầm chứa nước sát nhau hơn cả vợ chồng trên giường ngủ, và tiếng máy nổ của tất cả các loại mô tơ đưa nước tập trung vào một hầm cố định cho bộ sậu trong băng của mình xổ và đãi.
Xin kêu lên hai tiếng trời ạ cho hầm ở Bến Tỷ. Với diện tích trên dưới hai mươi vuông. Mỗi hầm chí ít là ba, bốn nhân mạng. Không đâu trên thế giới, kể cả trong những phim cao bồi Mỹ mật độ hầm vàng dày như bãi Bến Tỷ. Hầm nầy sát hầm kia bởi một ranh hai mươi phân. Cái đặc biệt của bãi nầy không giống bất kỳ đâu. Qua khỏi lớp đất mầu là đụng lớp sạn cốm có sa khoáng vàng. Lớp nầy chỉ dày chừng khoảng hai mươi phân. Và với diện tích chừng ấy, cho bốn năm người làm thì rất nhanh chóng phải di dời để đi khui hầm mới. Rất nhanh chóng, mảnh đất vốn hoang hóa, nay hoang tàn, như vừa đi qua một trận cày xéo của bom đạn rãi thảm trong chiến tranh. Thiên hạ đổ xô vào những khu đất lân cận, vào trong những cánh rừng. Chủ đất đành bó tay trước lượng người đông như kiến cỏ. Chủ rừng cũng bó tay chịu trói. Súng ư? Đại bác – nếu có – cũng không hề làm chi được với người là người.
Vô vàn những dịch vụ mua bán phát sinh. Vài nghìn người trên một diện tích chục rưởi hecta. Mọi cái sinh hoạt đều vin vô giòng Bảy Chặng. Suối tắt nước, cả cái súc miệng còn là vấn đề nói chi nấu ăn. Vậy là bầy đoàn thiếu nhi, trên xe đạp từ chợ Bến Tỷ a la xô vào suối Rua Tà, con suối nầy cách Bảy Chặng chừng hai cây số. Dộng đầy can năm lít rồi phi vô bãi. Mỗi can được bán với giá cắt cổ bằng dao lụt, bị cứa đau cỡ nào cũng phải mua mà nốc. Đói thì còn nhịn được, còn khát thì em xin thua. Nhưng mà nước hay vàng mà đắt giữ mấy em? Trời, làm vàng mà sợ gì anh hai? Bãi nầy vàng cục anh bắt sống một em là lên liền, ba cái nước non nầy nghĩa địa gì anh ơi.
Hai từ bắt sống cũng từ đây mà ra. Đang đào, một viên vàng chóe rơi ra. Không phải một mà một chục em đã được vậy. Có em được cả thỏi hai cây vàng. Hiền Què là một trong những em đã được trời ban mưa móc. Nhưng Hiền cũng không so được với cha con Chín Mập. Chín được một thỏi to bằng bàn tay, cả mấy chục cây vàng, không tin cứ trực tiếp hỏi thằng Thanh chủ tiệm vàng Ngọc Chưởng là rành.
Lạ quá. Không hiểu vì sao dưới cái nắng như thiêu đốt. Nếu ở một môi trường làm việc khác chả ai điên mà phơi thây. Nhưng ở bãi, bầy người như một lũ điên. Mũ phớt, nón cối, nón lá, đầu trần, đầu trọc… họ chăm chỉ vô công việc của mình không thể mẫn cán hơn. Chủ hầm nào tích trữ được nước thì đãi. Kẻ không có thì dùng búa và đe cứ từng viên sạn cốm một họ ghè. Viên nào vỡ là đá, viên nào bẹp là vàng…Ô! vô rồi, tớ vô rồi. Tau cũng vô. Viên ni của tau được năm phân…. Đủ thứ Nam Trung Bắc hò reo hớn hở. Và cả nghìn âm thanh cùng một lúc phát tiết. Bãi ồn ào suốt cả ngày lẫn đêm. Tiếng động vang xa nhất, dữ dội nhất là tiếng pháo (1)
Tiếng đẹt đẹt đùng, đẹt đẹt đùng, tỏ rằng hầm của ai đi đó đang vô mánh. Mánh lớn pháo, nhỏ cũng pháo luôn. Pháo nổ suốt từ mờ sáng đến mờ sáng không lúc nào ngơi nghĩ. Bãi đông vui, đảm bảo không hội hè nào trên thế giới vui bằng. Cả đấu bò Tây Ban Nha cũng xin thua bãi vàng Suối Bến Tỷ.
Giang hồ kháo nhau:
– Băng Năm Phúc vô ba chục cây bên khu vực Đám Đậu, nó cho thằng chủ đất hai cây. Cho anh em một chầu linh đình toàn bia lên cơn (2), say quắc cần câu đại luôn. Hĩa tăng bo cho tao một tháng lương ăn, không có hĩa chắc bọn tao về nước sớm quá. Công nhận Năm Phúc chơi được.
– Mày mo hả Kaxim?
– Ừ… Đù má chưa thấy bãi nào khắc nghiệt như Bến Tỷ nầy. Thằng nào vô là tỷ phú, thằng nào mo là ăn mày còn khinh. Mẹ nó, tao đi từ Phú Bổn xuống đây phải xin tăng bo, nhục không chịu nổi. Còn mày sao, Phú Râu?
– Tao hơn chó gì mày, có bao nhiêu bên Lý Lịch anh em tao nuôi lại dân đây hết rồi. Tao đang tính quay lại Lí Lịch, Nhưng đi ngang đám đất của thằng Bá Điệp, tao tính nói tụi nó cho xin tí đất khui hầm. Mày theo tao cho có khí thế được không?
– Tao cũng kết lô đất đó. Được. Chơi thì chơi, tao sợ gì ai. Nếu cần tao biến về Êzimbar .
Ủa? Sao kì vậy? Sao lại mo? Sao phải đi xin lương ăn? Chớ ai trúng? Thì con người chớ ai. Kẻ trúng đó, người mo cũng đó luôn. Không thấy bên bộ lục đó sao? Một trăm mâm mới có một mâm được. Nghĩa là sác xuất một trên một trăm và cái mâm có vàng rất nhiều khi chỉ một chấm. Còn kẻ trúng lớn là ai? Năm Phúc, Chín Mập. Ai nữa? Thêm khoảng vài mươi em trong đôi ba nghìn người. Một loại người trúng lớn kế tiếp là đàn bà con nít dân sở tại. Họ tha hồ gồng gánh vào bãi bán đủ thứ cái ăn chơi.. Thứ chi vào bãi cũng sạch bách. Dân đãi vàng không chuyên nghe đồn rằng tương lai chỉ trong một mâm, liều một chuyến, và hầu hết là như trẻ chơi diều nhưng dây bị đứt.
Tuy nhiên đến lúc ấy, bộ lục tài tử vẫn còn giữ được năm hec ta đất của mình.
***
Thứ nhất. Sáu em nhưng bốn đã là dân sở tại. Chỉ có Bình Võ và Lâm Quân Sư là tạm trú. Thấy Tùng Hí, Cường Linh lúc nào cũng ngà ngà men, tay quơ rựa ngọn bọn tha phương từ bụi đến không bụi nhìn qua là ớn, làm chi dám mè nheo hay sách nhiễu. Cả thằng chủ đất, ghé qua xin cho bọn em một miếng bốn vuông, nếu có, ít nhiều gì chúng em xin dâng các anh một nửa. Không. – Bá Diệp gằn giọng – Tao làm rẫy không làm vàng, thằng nào ghé vô tao đâm chết mẹ thằng đó liền. Miệng nặc mùi hèm, tay rựa ai chẳng ngán.
Ngán nhất là mấy anh Công an cùng lực lượng cơ động phối hợp với kiểm lâm tuần tra suốt ngày đêm. Loa phóng thanh yêu cầu tất cả trật tự, cấm người vào rừng khai thác bất hợp pháp… Nhưng, tình thiệt mà nói, có mở hết công suất loa vẫn không qua tiếng ồn ào của người và tiếng pháo. Dù sao những chiếc áo xanh mầu ô liu vẫn cứ làm tha phương e dè. May cho bộ lục là họ thường đến chòi của cả bọn để đấu láo. Điệp đắc ý :
– May mà có mấy thằng bạn tao, bằng không mình cũng chết.
– Chưa đâu – Lâm lắc đầu – Sẽ đến lúc cả chính quyền cũng bó tay chịu trói.
Bình lên giọng:
– Đứa nào lì là tao cho direct thẳng vô mặt, mày yên tâm đi.
– Mày từng trên bãi vàng mà ngây thơ quá, rồi mày xem. Khi dân bụi đời ra tay mày đâu có đủ trăm tay để đánh trăm thằng. Ngay bây giờ mà chức năng của công quyền, chỉ một việc là ngăn không cho dân vào còn không được, thì đuổi họ ra là không thể. Rồi họ tràn vô đất mình là tất yếu.
– Nếu như vậy thì ta làm sao?
– Đành chiụ thôi, giữ được lúc nào hay lúc đó, nếu trường hợp xấu nhất xẩy ra thì cứ mỗi thằng dành lấy một diện tích, đến lúc đó tao e là cũng mạnh ai nấy làm.
Nhưng sự việc lại diễn biến theo một hướng phức tạp hơn. Nguyên nhân là do vợ của Cường Linh. Nghe em trai Hiền Què kể chồng mình ngu như bò, là vong ân bội nghĩa… Khổ như con chó được gia đình vợ cưu mang từ Trung vào, nay nghe lời bọn du thủ du thực, có miếng đất trong bãi vàng mà không cho em vợ lấy một mâm mà đãi… Nghe qua Ngọc điên gan, tháp tùng với bà mẹ vào tận bãi và bà mẹ mồm loa mép giải đã mắng con rể, không một từ chợ búa nào mà bà chả văng.
Mà cũng phải cảm thông cho họ. Trong khi thiên hạ trúng rần rần. Ngay cả Công an làm nhiệm vụ trật tự cũng trúng cả hàng trăm cây…Mà vụ nầy là có thật một trăm phần trăm à. Nó làm chấn động toàn bãi Bến Tỷ, đến trơ như đá cỡ Lâm còn đến để mục kích một vụ trúng vàng vô tiền khoáng hậu, và sau đó ngay cái nơi không ai ngờ tới có tên đồi Công An đã bị dân tha phương băm nát đến từng viên sạn một.
Chuyện đơn giãn là đào lỗ cột dựng chòi, cái lỗ nhỏ xíu đã cho một thỏi ba chỉ. Mấy anh biết nơi đóng quân có vàng nên vội ra tay. Với diện tích không quá mười vuông. Vì địa điểm nơi mấy anh đóng chốt là đồi hoang, giang hồ không ai nghĩ có vàng, nên mới ra cái hầm lớn ngần ấy. Vậy là bổi đào lên nhưng đổ thành một đống. Một máy cày có rờ mooc hiệu Jhon-deer, kéo ra suối Rua Tà mới có nước để xổ và đãi.
Hai rơ-mooc đất thu hút hiếu kì lại xem chơi. Và một cuộc đấu giá cũng không kém phần hấp dẫn được bày ra ngay tại suối. Ba Sơn. Một xì thẩu nổi tiếng về đất đai tại Bến Tỷ. Thanh, chủ tiệm vàng, và thêm vài anh mà mức độ giầu tiền cũng lừng lẩy đều hội lại và định giá đống đất. Ba Sơn xướng:
– Một chiếc máy cày Kubota.
Ái chà chà. Vậy là tương đương bốn cây vàng. Ngon quá. Nếu mo thì Ba Sơn có mà khóc hận. Không phải vì tài sản mất, với Sơn chiếc máy cày chả nghĩa địa gì. Nhưng lỡ mo ta bà sẽ cười chê rằng giàu mà còn ham, cho đáng kiếp. Nhưng cái gan của Ba Sơn, không qua Út Hiền. Hiền là chủ của chiếc Jhon-deer chở thuê. Mộng làm giàu của Hiền hơi lớn, tuyên bố rằng:
– Tao đổi chiếc Jhon-deer.
Toán Công an giật mình tức khắc. Họ đưa mắt nhìn nhau. Và giá được Thanh, chủ tiệm vàng Ngọc Chưởng đẩy lên:
– Mười cây.
– Mười lăm cây. – Quang tạp hóa ra giá
Kinh khủng quá. Một đống đất cả một gia tài.
Nhưng toán Công An lắc đầu. Được ăn cả ngã về không. Đồng ý mười lăm cây quá lớn, như lỡ nó hơn thì sao? Một hai cây còn đứt ruột nói chi năm hoặc mười cây. Vậy là họ từ chối cái giá và đem máy Kohle 4, cùng ống bốn mươi, loại ống tưới cà phê, xịt nước thẳng vào đống đất, và vàng lóe lên dưới ánh mặt trời.
Một tay bán hàng rong có sáng kiến đặt ra giữa nơi xổ, một cân đồng hồ hiệu Nhơn Hòa. Và cứ có viên nào toán Công an bỏ vào cân viên đó. Đống đất trôi đi, vàng đọng lại. Cuối cùng chiếc kim trên cái cân nhích qua con số tám. Tám kí lô. Là bao nhiêu cây vàng hỡi trời cao? Đừng hỏi trời, vụ nầy con người ta rành rẽ. Mỗi kí lô hai mươi sáu cây hơn. Nhân lên cho tám. Cả Bến Tỷ rùng rùng dậy sóng. Lạnh lẽo cỡ như Lâm mà còn bừng bừng phấn khích:
– Có lẽ từ đây đến lúc chết không còn cái gì làm tao ngạc nhiên được nữa.
Vậy nên bà má vợ cho thằng con rể là ngu đần cũng phải. Ỷ thế có tuổi, bà già chửi cái lũ rủ rê con bà đến tắt bếp, và kết luận yêu cầu chia đất ra cho gia đình bà. Đúng là chí có lớn đến bao nhiêu cũng không qua cái váy đàn bà. Thôi thì năm mẫu sáu thằng, bọn tao chia cho mày một mẫu đó Cường Linh. Cứ ra đo mà rọc ranh. Một bề một trăm mét rồi cố mà giữ nghe, có chuyện gì xin đừng kêu bọn tao, có vàng cứ giàu một mình. Nói thiệt nghe, không vì anh em mày bãi không bể ra sớm như vầy.
Cường Linh lủi thủi đi.
Đến phiên Tùng Hí và bầu đoàn bên vợ. Thôi cho mày một mẫu luôn đó. Mày thì chơi được nên có gì chia bọn tao tí rượu uống vui chơi. Bộ lục còn lại bốn, mỏng cánh chuồn nay rách te tua. Đã vậy thiên hạ trúng vàng trên diện tích nhỏ xíu, còn mình mo trắng mới chết cha. Bên bàn rượu, anh em chia nhau cơn buồn:
– Thật là buồn cho thằng Cường – Bá Điệp than thở – Nó quá sợ vợ.
Lâm:
– Ai cũng vậy thôi. Bốn phương tám hướng gì rồi cũng về với vợ con… Ê mày đốt lửa làm gì vậy Ngọc Sún?
– Em đốt phong long. Xui quá nên em xả.
– Xã cái mụ nội mày. Muốn xả thì đi ra Điểm Hẹn kìa. Bày đặt mê tín.
– Toàn bò bướu ở Điểm Hẹn, lơ mơ không dám vô đâu anh ơi.
Điệp văng tục :
– Mẹ nó… Thăng Năm Phúc mạnh hơn cả đại bác.
Ồ, nói chi dân thứ thiệt. Từ Khâm Đức tuốt ngoài Quảng Nam, Năm ta lôi vào cả ba mươi em, mặt đen ngòm có ngầu. Vừa mới tra cuốc vô khui hầm Năm vô mánh lớn cả ba mươi cây. Đúng là khi có tiền, nói câu nào nghe cũng linh. Kẻ theo cung phụng Năm toàn dân có máu mặt. Vậy là Năm lệnh cho dưới trướng dựng ngay trên mảnh đất mình trúng vàng, một căn ngang bẩy, dài hai mươi mét. Và trở thành chủ nhân của Điểm Hẹn. Một quán đặc thù kiểu Mỹ với rượu trà cà phê thuốc lá, có Bia Lên Cơn tục gọi của loại thức uống có cồn có ga, tên Vitamen. Trên hết là gái gú phục vụ dân chơi xa nhà. Tất nhiên phải có vàng mới có thể vào Điểm Hẹn. Giá cả các thứ gấp năm lần ở chợ Bên Tỷ. Nhưng có vàng thì dân chơi nào có sợ chi. Và đêm cũng như ngày, không lúc nào quán không đầy ặp khách. Họ đến để nghe tiếng đú đớn của em gái thân yêu.
Bãi Bến Tỷ không sâu, xa và cao như nhưng bãi khác. Từ khu vực dân cư đến bãi không quá năm cây số. Lết bộ chỉ một tiếng là tới. Nhờ vậy nên gái gú ở các quán không tàn như những bãi khác. Em nào cũng xinh mơ, thơm ơi là thơm. Anh là thằng đó đây bốn phương tám hướng, là dân đãi vàng, làm trầm, làm đá quý. Tiền trong tay anh là giấy. Em uống với anh vài li để giải cơn buồn. Và ai cũng biết rằng khi uống rượu mà có người đẹp rót hầu thì hạnh phúc nào hơn? Hạnh phúc mà mua được bằng tiền thì có đắt một tí cũng chả sao. Có câu nhất chơi tiên, nhì giỡn tiền, quá xá đúng… Nhưng đừng có bày đặt phê lên mà quậy quọ à. Đừng có đùa với anh Năm, để có cái danh Năm Phúc không dễ đâu mấy em. Ngoại trừ lính tráng có số má, anh Năm còn biết chơi với công quyền nữa đó.
Và để phục vụ cho cả nghìn người, một Điểm Hẹn là không thể. Những cái tương tự mọc lên, tên gọi cũng đẹp nào Gợi Nhớ với Thương Hoài. Máy phát điện chạy xăng hiệu Honda cũng cho ra lập lòe xanh đỏ tím vàng. Người đẹp dưới ánh đèn blacklight đẹp như thiên tiên giáng thế. Biết sao bây giờ? Nơi nào có mật mỡ ắt là ruồi bu đến. Và ruồi. Trời ơi ruồi.
*****
Đố một câu nghe chơi. Ở đâu ruồi nhiều nhất ?
Bãi rác chớ đâu. Sai rồi. Ai cũng nghĩ thế, chắc chắn thế. Nghĩ và mục sở thị là hoàn toàn khác xa nhau, ở bãi rác người ta luôn có hóa chất diệt ruồi, nên dù có cũng không nhiều đến độ kinh hoàng như ở bãi vàng, và bãi Suối Bến Tỷ là đệ nhất ruồi.
Ở tất cả các bãi vàng có hai thứ khó đuổi nhất là con người và ruồi. Con người thì khỏi nói rồi. Khi truy quét, lực lượng công an với súng ống đạn dược đầy đủ. Họ vào bãi và mâm máng được thu gom lại để tiêu hủy. Con người được lùa ra khỏi nơi khai thác. Nhưng công quyền vừa khuất bóng là họ lại lục tục trong rừng bò ra làm tiếp. Vài hôm sau bãi lại đầy đặc như… Ruồi.
Cũng đừng có ngu mà hỏi ruồi ở đâu nhiều vậy? Hãy nhìn đi, trên một diện tích bé tẹo mà người là người. Họ ăn đó, ngủ đó, tiêu tiểu cũng đó luôn. Cái hầm hai mươi mét vuông, trú ngụ bốn người. Buồn ngoài có muốn đi cũng chả biết đi đâu. Thôi thì cứ tại chỗ mà xã rồi lấp đất lại. Cả đàn bà con gái còn vậy nói chi đàn ông con trai. Đó là ban ngày, còn ban đêm? Kệ mẹ chúng mày, bạ đâu ông đi đó. Còn bà? Bà xã trong túi nilon rồi ném vô tội vạ về bất cứ đâu. Vâng. Có sống trong không khí khắc nghiệt của bãi mới biết sức gan lì chịu đựng của con người. Cái mùi đặc trưng của phân người phơi khô và nước tiểu sực lên khắp bãi. Và đó là môi trường để ruồi sinh sôi nẩy nở nhanh nhất thế gian. Muốn biết nhiều thế nào hãy ghé một cà phê dã chiến vào buổi sáng là biết ngay.
Quán dã chiến nhiều vô thiên lũng. Chủ quán đều là dân sở tại. Lời nhiều nên họ ham lắm. Với lại từ khi bể bãi cả con nít Bến Tỷ cũng vắng nói chi người lớn, phố như chùa Bà Đanh. Vào bãi mỡ quán thôi. Loại quán nầy là nơi tập trung giang hồ thất cơ lỡ vận. Những kẻ không biết trúng là chi. Ở bãi họ lang thang đến các hầm đang trúng xin một mâm cứu đói. May, vô dăm ba phân một chỉ có cái mà hy vọng vào ngày mai. Loại này không có cửa để vào Điểm Hẹn. Ăn uống khổ như tù. Sáng ghé quán cóc làm cà phê đen đấu láo và đuổi ruồi. Lưng áo ai cũng dày ruồi như đậu đen. Loại sinh vật nầy khoái mồ hôi dân bãi lắm. Hãy tưởng tượng một phu bãi, ngày lăn lê bò toài trên đất, chiều về tắm nước sình là may mắn, có thằng không thèm tắm luôn. Cái mùi đó ruồi không bu để hưởng sái thì bu vô đâu? Nghe mà kinh hoàng. Vậy mà… Vâng, vậy mà với cái thân như vậy, chẳng may hôm ấy anh trai vô mánh tí tiền còm ghé vào Điểm Hẹn, thiên tiên vẫn cứ ôm anh mà hít hà. Than ôi ở bất kì đâu trên thế giới nầy giá trị của tiền vẫn cứ độc tôn. Và dân ăn trên vàng, ngủ trên vàng, bước đi trên vàng. Một viên nhỏ tí là một cọc tiền. Tiền trong tay anh sẽ là Hoàng Đế, dù hôi rình và ghẻ chóc. Bẩn thỉu vậy xin chỉ thử một anh không mắc chứng hoa nở về đêm.
Cái phát sinh sau ruồi đố cả thiên hạ biết là cái chi? Ai biết cho người đó chỉ vàng ngay tức khắc. Muỗi hả? Sai bét. Không khí hừng hực mùi người lấy đâu ra muỗi, các bãi khác thì có nhưng Bến Tỷ tuyệt không. Vậy thì cái gì nói đi, ai biết đâu mà đoán. Xin thưa đó là Chí. Cánh phía Bắc gọi con Chấy.
Để diễn tả cái tận cùng của loài kí sinh nầy, phải nhắc tới một đàn anh thường gọi Chấm Ba Ke. Từ Lý Lịch sang Chấm na theo chục tay em. Thằng nào cũng dạng đội trời đạp đất. Đen thay cho hảo hớn, cả hội bị mo dài hạn. May mà khi còn trùm Lí Lịch, Chấm từng cưu mang những đàn anh như Kaxim, Hiếu Râu và cả Năm Phúc. Nên tuy mo, băng Chấm Ba Ke vẫn có cái ăn không đến độ đói rách. Tối, nguyên băng treo võng ngụ tại cà phê cóc của một em có tên Loan Răng Khểnh.
Loan xinh xắn dễ thương, cười duyên lắm nhờ cái răng. Em lại là con cái nhà, dân cố cựu Bến Tỷ. Cái duyên dáng của em làm say anh Ngọc Sún. Ngọc galant bằng cách ra công dựng quán cho em. Chấp nhận phục vụ không công cho người đẹp. Tội nghiệp Sún lắm. Nội cái công lo nước non cho em tắm mỗi chiều, rồi nước chứa đầy can hai mươi lít để em có cái rửa li… Bấy nhiêu thôi là Ngọc ăn điểm rồi. Nhưng than ôi, người đẹp luôn luôn thiếu, bu theo em có cả vài thằng đúng điệu dân chơi.
Một tay em của Chấm hơn cả tài tử. Nó đến và quyến rũ em bằng ngón đàn điêu luyện. Tóc dài chấm vai, bồng bềnh rất chi văn nghệ. Thằng nầy tên Tân. Em răng khểnh cũng có vẽ mết anh lắm, bằng chứng là em cho anh mượn gối để ngủ trên cái bàn dã chiến của em. Ngọc Sún ngu vì tình, sáng nào cũng thức sớm nhen lửa, nấu nước pha bình thủy cho em. Ngọc lấy lòng vậy thôi, chứ theo Lâm Quân Sư thì vô vọng lắm tình anh. Lâm còn bảo mày không sún em còn chê nói chi sún.
Sáng ấy Tân trả gối cho em. Em mang gối cất vô buồng rồi cùng Ngọc pha cà phê cho khách. Đang bưng bê bổng Ngọc ta thấy trên tay áo em chí đang bò lổm ngổm.
Em cũng thấy, thẹn thì ít mà kinh thì nhiều, cả chục con chí đang bò thì kinh lắm. Thực ra, không gian ấy, không khí ấy, anh hoặc em có sạch cỡ nào cũng có vài ba em chí để có cái tướt trứng cho vui. Còn lổm ngổm thì…? Em vào buồng, Ngọc cũng vào theo và cả hai phát giác ra trên cái gối có cả vài chục chú chí đực đen thui đang hành quân. Ngay lập tức Loan ụa. Ngọc chạy vội ra quán, cu cậu săm soi mái tóc cuả nghệ sĩ và kêu lên:
– Trời ơi… Nhìn nè.
Cả bọn cũng nhìn vào mái tóc nghệ sĩ. Ngay lập tức tránh như tránh hủi. Đàn anh Ba Ke cũng nhã vội ngụm cà phê vì ghê tởm. Thật vậy. Dám chắc với cả thiên hạ nầy, ai không kinh khiếp và rùng rợn đến nổi da gà khi mục kích một mái tóc đầy chí. Vậy tại sao lại không ngứa ngáy hỡi trời? Xin trả lời ngay. Quen thôi. Đảm bảo là khi sống trong môi trường bẩn thỉu cũng cứ quen như thường. Ba Ke thẩy cho Tân cái lược, chỉ một đường chải là chí đen cả tờ giấy của quyển sổ ghi nợ. Đàn ông còn ói nói chi em Răng Khểnh. Chấm Ba Ke phải tốc hành mua một hộp lưỡi lam lôi đàn em ra cạo trọc. Ba quân đứng xem. Bị động ổ bầy chí gôm về đỉnh đầu. Cái mãng tóc cuối cùng những chí là chí. Cả tuần kế tiếp Ba Ke bưng chén lên ăn là buông đũa, về sau phải tọng cho say trước khi xơi cơm. Em răng khểnh hết dám tơ tưởng anh văn nghệ chí đực. Lâm nói :
– Có lẽ đến lúc chết chả có cái gì còn làm tao kinh khủng được nữa.
– Mẹ nó – Điệp nói – khủng khiếp không xiết kể.
Việc toán Công An vô mánh lớn kích thích dân các nơi đổ về cao hơn bao giờ hết. Lợi dụng mấy anh vui chiến công có hơi lơ là tí chút, bọn đàn anh tha phương dỡ cái thói mạnh được yếu thua, và vua cũng thua liều. Chúng nhắm mảnh đất của Cường Linh và tự nhiên đổ quân đóng chòi. Đàn anh Kaxim trực tiếp chỉ huy. Dân vàng chuyên nghiệp, rành lắm cái chịu đấm ăn xôi. Cả hội ùa vô ngang nhiên tra cuốc chim khui hầm.
Đâu có được với Hiền Què. Tha phương dám vô đất của sở tại là ăn thoi à, Hiên lê cái chân xi cà que điểm mặt một cô hồn :
– Bước ra ngay tức khắc.
Thằng kia trơ như đá, nó cứ cuốc. Bạn nó xúc đất thịt đổ sang một bên làm ranh hầm. Điên gan Hiền ta cho thằng lì cú đấm, thằng xúc đất cú đá luôn. Giỡn với địa phương là sưng mặt chứ chơi sao? Nhưng đúng là đầu trâu mặt ngựa, chúng cứ lì lì làm tới. Cường Linh và bà phù thủy cũng nhào ra inh ỏi. Nhưng ở bãi vàng vài ba cú đấm và chửi bới đâu có làm ai sợ. Thấy bọn chúng khui hầm một vài toán giang hồ mo khác cũng nhảy vô khui đại. Ngay tức khắc mẫu đất của Cường bị lục lâm chiếm cứ. Năm cái chòi mọc lên nhanh như sao xẹt. Đàn anh Kaxim đích thân đến hội kiến với Cường gọi là chút tình tri ngộ. Đến nước nầy thì trăm Cường cũng chết. Một tiệc nhậu được bày ra, và giang hồ bốn phương kết nghĩa cùng đàn anh địa phương, hứa hẹn rằng hãy nương nhau mà sống. Kaxim long trọng tuyên bố rằng :
– Anh Cường yên tâm. Có em không một giang hồ nào dám xâm canh đất anh.
Rồi Kaxim bá vai anh Cường ra Điểm Hẹn, giới thiệu cùng đàn anh Năm Phúc, anh Phú Râu và các anh khác. Cường lớn lên trong nghèo khó, chưa ra đời đã lấy vợ và dính tù tội, đâu có biết chi hương sắc cuộc đời. Giang hồ thứ thiệt nhìn qua là rành, liền cho xinh mơ ma nữ dẫn anh vô tâm sự. Vậy là Cường cũng đàn anh.
Và Tùng Hí nữa, nó cũng là nạn nhân kế tiếp. Lần nầy em út của anh Phú Râu ngang nhiên xâm nhập. Anh em bè bạn Tùng cũng trơ mắt ngó. Bọn tha phương mình mẩy vằn vện vết xâm, tóc dài quá vai, có thằng thẹo mặt, nhìn qua ai không lạnh? Thôi thì chia nhau tí đất, dù sao cũng chẳng phải của mình. Anh Phú Râu cũng dẫn Tùng đi hội cùng các anh ở các quán. Sư bố nó, thằng đàn ông hể cứ thấy của lạ là ham, và cứ nghe người ta tâng bốc lại nhầm mình thật là yếu nhân quan trọng. Các anh tụ lại và giúp nhau qua thì khốn để cùng giàu. Thanh thế của Tùng Hí mạnh hơn lên khi có cả đại ca Hiếu Râu góp mặt. Hiếu cho em út âm sâu một hầm để bao nhiêu nước dồn vào một chỗ trong lòng suối Một Chặng. Máy hút lên hầm chứa. Thằng nào muốn đãi phải bỏ tiền ra mua chỗ. Vậy là mấy anh có mo trắng đi nữa cũng phải chung cho dịch vụ nầy. Bọn cô hồn tha phương quá khôn ngoan khi bắt tay với mặt ngầu địa phương. Thanh thế vươn cao không khác sóng thần, mà ai cũng biết sóng thường đập xuống còn sợ nói chi thần.
Quân sư Lâm lắc đầu :
– Bọn mình cũng thế thôi.
Khỏi nói Bá Điệp, Bình Võ và Ngọc Sún cũng biết rồi sự thể sẽ đến. Nhưng biết làm sao? Thường dân cấp phó còn viện cớ đây là rẫy không cho vô. Nhưng giang hồ lì lắm, chúng sẵn sàng đưa thân ra cho đấm, thứ đó đấm chả ăn thua gì. Kẻ đấm bị đau tay thì có. Cuối cùng là thua. Kiện cáo ai trong bãi? Và đất phá lâm bất hợp pháp với mảnh giấy viết tay thì ăn ai? Chịu thôi. Và sáng ấy một hội đầu bò có bướu đến.
Ủa, Bá Điệp quen biết với anh em chức quyền nhiều lắm, sao không nhờ họ một tiếng? Có người tới chơi tay cầm khẩu Ép-tay hoặc Ak cũng linh vậy. Xin thưa rằng. Có Công an cũng thua, họ đến và đâu có cướp bóc hoặc đánh lộn gấy mất trật tự. Họ chỉ thấy đất trống thì khui một hầm đãi thử. Vậy thôi. Đuổi thì đi. Và Công an chưa đến hai chục mạng trong cái biển người thì làm gì nhau? Sự thể là vậy.
Kẻ rắp tâm chia phần trên đất của bộ tứ là Năm Phúc. Dân thứ thiệt lại được trời ban cho mánh lớn. Giang hồ dạy Năm chớ có ti tiện với những kẻ thất cơ. Đặc biệt khi thất cơ là tay có sừng có mỏ. Ba đồng bạc mọn bỏ ra nuôi cơ nhỡ ắt phải có lúc dùng. Và áo bỏ trong thùng, Năm cùng Chấm Ba Ke ung dung vòng tay đứng xem em út khui hầm. Kế bên hai anh là một thằng đánh trần, khoe bộ ngực xâm một con rồng bằng bàn tay tuyệt đẹp và cái đầu trọc lóc.
Bá Điệp lớn tiếng :
– Ê, đất tao ai cho tụi mày khui hầm?
– Cho em xin mấy mét anh hai. – Một thằng xướng.
– Cho cái con đĩ mẹ mày, biến liền. Nếu không tao cho ăn cù loi à.
Ôi dà. Tưởng gì chứ em đây sẵn sàng đưa mặt cho anh loi đã luôn. Ba cú đấm bọn em ăn quen rồi. Loi xong anh cho em khui một hầm là được… Mấy ông con đâu coi chủ đất ra khỉ gì, vậy là hai anh trai Bá Điệp và Bình Võ lừ đừ bước đến. Bình xốc cổ áo một thằng và tương thẳng vào mặt nó một cú direct như trời giáng. Ông con lăn ra đất, mặt mũi đầy máu. Bình điểm mặt ba thằng còn lại :
– Ai sai bọn mày chơi trò nầy?
Rồi ngước mặt lên, Bình nói với Năm Phúc:
– Ê, Năm. Kêu lính mày về đi, đừng có ghẹo bọn tao.
Năm ra hiệu cho thằng trọc đầu. Trọc ta bước vào đối diện với Bình Võ. Thấy sự lạ ta bà bãi vàng liền tụ lại coi chơi. Nam phụ lão ấu đủ mặt. Coi chơi là một chuyện, hể chủ đất thua thì ta cũng ào vô kiếm tí cái vận may. Đầu trọc lớn lối :
– Đù má. Mày có nghề lại chơi thằng trói gà không chặt. Ngon chơi với tao nè.
– Mày cỡ nào tao cũng chơi.
– Được thằng Beo Đen nầy chưa sợ ai.
Nói xong thằng người tự xưng Beo Đen đưa tay lên be mặt, ra cái điệu cũng võ nghệ như ai. Đúng lúc đó Lâm bước ra, trong tay là lưỡi rựa ngọn. Mặt lạnh như tiền, Lâm đưa đôi mắt mí lót quan sát một lượt, từ trên đường đến vị trí đang xẩy ra tranh chấp.
Beo Đen có vẻ rành tất cả người của bộ tứ ;
– Tao thách mày chém đó quân sư. Ai chớ tao thì đưa đầu cho mày chém liền.
Lâm xô Bình Võ qua một bên rồi bất thần nhắm Beo Đen chém liền một nhát. Chao ôi. Ai đâu có mà ngờ sự thể lại dữ dội đến nhường nầy. Ta bà vội vàng đâm đầu bỏ chạy làm dậy dậy cả một vùng. Vì xuất kì bất ý nên Beo Đen lảnh một rựa vô vai. Máu tuôn ồng ộc dù một tay Beo đã vít chặt vết thương. Mấy thằng em hốt hoảng cởi áo bó như bó giò cho anh. Lâm chỉ rựa vô Năm Phúc và Chấm Ba Ke ;
– Xét cần tao lấy đầu cả hai thằng mày.
Mặt tái như chàm đổ hai anh vội vã rút.
Chết chóc hoặc xung đột ở bãi là chuyện rất thường. Chết vì tai nạn hoặc bệnh tật chả mấy ai quan tâm vì không quan trọng. Xung đột nhiều lắm đi đến đánh nhau là hết phép. Còn đâm chém ư? Xin thưa chuyện ấy hiếm hoi lắm. Vì sao? Vì đa số dân đến bãi tìm vận may đâu phải côn đồ. Cả đàn anh cũng muốn lắm yên bình mà khai thác kiếm sống. Kết bè với nhau chẳng qua để khỏi bị ăn hiếp mà thôi. Những anh lớn bám bãi sống dài ngày, dùng tiền mua tha phương về dưới trướng để phô phang thanh thế. Khi có thế rồi anh sẽ lấy lại tiền bằng cách cho em út đi chiếm đất đai. Có thể anh bán, hoặc ăn chia cho kẻ muốn khui hầm. Anh chỉ đến thế là hết phép. Thiên hạ sợ chẳng qua cái vía, cái đồn đại, chứ thấy máu anh cũng run, nói chi chém.
Bá Điệp nhìn Lâm Lạnh mà hãi. Ngọc Sún và Bình Võ thì hoang mang tợn. Nói tiếng từng ở bãi nhưng Bình ta chỉ tép riu. Nhiều lắm có tí danh đánh đài, vung dao ra còn chưa dám. Một lần trên xe đò Bình đã sợ, nay mục kích thằng bạn khi hiền như đất, âm thầm ít nói, khi dữ dội sư tử, chém cũng chả nói. Thật là không lường được. Cũng cùng lao cải về mà Cường khác Lâm một trời một vực.
Cả ba lôi Lâm vô chòi, yên vị trên võng. Từ khi có tí vàng, bao bố tời đã thay bằng võng loại một. Mặt lạnh như tiền Lâm ro ro kéo thuốc lào. Giọng Bá Điệp đầy âu lo :
– Mày phải trốn thôi Lâm ơi.
– Đúng rồi – Bình và Ngọc cũng đồng thanh.
Lâm ngã người ra võng :
– Tôi làm gì mà phải trốn ?
– Thằng Năm Phúc quen biết lớn với Công An coi khu vực nầy, nó không bỏ qua đâu.
– Tôi có làm gì thằng Năm đâu ?
– Mày chém em nó. Không lí nó bỏ qua ?
– Nói thật với anh em, tôi chẳng sợ cái đếch gì? Không phải tôi liều mà có cơ sở hẳn hoi. Beo Đen với Năm Phúc là anh em bắn bốn phát B40 mới tới. Nó quê đâu chưa chắc thằng Năm biết. Năm có là đại ngu mới đi tố cáo tôi chém người. Vì sao? Vì nó có cơ ngơi, ngu sao đụng vô tứ cố vô thân. Nó phải biết Công an chưa kịp đọc lệnh bắt là tôi đã cho nó chầu tổ rồi. Vậy nó sợ tôi hơn là tôi sợ nó. Tôi nói vậy đúng không?
Hợn nữa – Lâm tiếp tục – Vì sao bọn thằng Năm, thằng Chấm ngang nhiên lộng hành bãi nầy? Vì sao nó dám mở động mãi dâm ở đây? Tại sao nó biết anh quen biết không nhỏ, và là dân địa phương mà dám tới cướp đất? Anh hiểu tại sao không? Vì nó đã dùng tiền để che mắt tất cả rồi. Nó biết mấy thằng bạn quyền chức của anh không ghé qua đây khi nó hành sự. Khi nó đã đóng chốt thì ta cũng như Cường Linh hay Tùng Hí mà thôi… Nó biết chắc ta sẽ không dám làm gì ngoại trừ cái xuôi tay. Việc tôi chém Beo Đen tôi còn không ngờ nói chi nó. Vậy nên tôi tin chắc chẳng ai thèm sờ gáy tôi, vì không ai tố cáo, mà có tố cũng không bằng chứng, ai dám đứng ra chứng chiếc vụ nầy ? Anh, thằng Bình hay thằng Ngọc? Còn Năm Phúc và Chấm Ba Ke đâu có điên. Bây giờ nó phải lo cho Beo Đen đi bệnh viện, không chăm kĩ, Beo về là mười Phúc cũng chết nói chi năm. Và không hôm nay thì mai, hai thằng nầy sẽ đến tận đây xin gặp tôi. Anh tin đi.
Quả là quân sư luận việc như thần. Chiều hôm ấy. Năm Phúc và Chấm Ba Ke tháp tùng cùng Ba Mập. Ba Mập cũng có tí tí quyền hành trên bãi. Cả ba vào khu đất của bộ tứ. Tất nhiên là được chủ đất Bá Điệp tiếp đãi rất ân cần. Hai thằng em Bình Võ và Ngọc Sún đem rượu thịt bày mâm. Chỉ riêng Lâm nằm trên võng ra cái vẻ không màng chi thế sự. Ba Mập mở đầu :
– Ngồi chơi Lâm, sao buồn vậy? Nghe nói hồi sáng có thằng nào quậy ở đây hả ?
– Chuyện nhỏ mà anh Ba – Điệp trả lời – Làm vài ly với bọn em cho vui. Dạo nầy thấy ông bận dữ hả… Anh tới chơi hay có gì vậy Năm Phúc?
– Anh Ba Mập rủ đi chơi cho biết anh em, cũng chẳng có gì.
Lâm lên tiếng :
– Muốn gì mày nói mẹ ra đi, đâu ra đó rõ nét. Khách sáo thì ăn cái củ cải gì ?
– Tôi muốn nói là hồi sáng bọn Beo Đen đến đây quậy không có dính líu chi tới bọn tôi.
– Mày và Chấm Ba Ke chỉ có cái hư danh. Làm mà không dám chịu trách nhiệm chuyện mình làm. Ai chớ tao dám làm là dám chịu. Anh Ba Mập à, sáng nay Beo Đen đổ quân xuống khai thác đất của anh em tôi mà không xin một tiếng. Anh em tôi sẽ cho, nếu anh em biết xin. Anh Ba và hai thằng bây phải biết cái tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp là gia chủ có quyền trị theo mức độ có thể, trước khi công quyền đến. Tao mới lao cải về mua lầm miếng đất nầy. Có bất hợp pháp đi chăng nữa thì đó cũng là việc của tao và nhà nước. Bây chiếm cứ là tao trị. Chuyện tao cho Beo Đen ăn dao cùng lắm ở tù lại. Nằm ấp lần nữa với tao chẳng nghĩa địa gì.
Nói xong Lâm ta lại tiếp tục ro ro kéo thuốc lào. Má ơi. Ba đồng đội nghe mà ớn lạnh. Lâm nói chả nể nang chi anh Ba. Mà anh cũng tệ thiệt anh Ba, dù gì chăng nữa anh em mình cũng cùng ở Bến Tỷ, ra vô gặp nhau, vậy mà bọn khốn đến uy hiếp đất em anh biến đâu mất. Không chừng thằng Lâm nói vậy mà đúng, tụi nó lấy tiền che mắt, nên chi khi nó đến anh lặn mất tăm. Nhưng mà mày nói vậy không sợ anh Ba buồn sao Lâm? Cái câu từng lao cải nay tù thêm cũng không sợ, là mệt lắm đó.
Vậy mà anh Ba không giận mới đúng là bản lãnh. Chớ sao. Giữa đám đông bò bướu, động nhẹ là nó lẫn vô biển người, kề biển là rừng xanh. Anh manh động là không có lợi tí nào hết, nhưng mà kể ra nó nói có lí. Ai biểu tới nhà người ta ăn cướp? Nó đập cho cũng phải, không lý để yên cho cướp à? Không khí của buổi gặp gỡ ra chiều căng thẳng. Đúng lúc đó Ngọc Sún buồn tay gảy nhẹ cây đàn và âm thanh vang ra. Xưa nay nghệ thuật luôn là cứu cánh. Và Ba Mập kêu lên :
– Cha, có đờn hả ? Chơi mấy bản nghe coi, có rượu có nhạc là hết ý à.
Vậy là quân sư Lâm trở dậy ôm đàn. Thoạt tiên Ba Mập hát cổ nhạc. Dân miền Tây đờn ca tài tử là số dách. Và Lâm chơi cổ nhạc trên cây đàn tân mới gọi kì tài. Chao ôi, ở bãi Suối Bến Tỷ tiếng động suốt cả ngày lẫn đêm. Tiếng pháo nổ, tiếng la hét của bợm nhậu, tiếng chửi thề của bọn cờ bạc dọc đường be và trong các quán. Có thể nói, về đêm bãi nhiều hương sắc hơn ban ngày rất nhiều. Tiếng guitar tuy lọt thỏm nhưng cũng len qua được chòi của Cường Linh và Tùng Hí. Vậy là cả hội ùa vô. Căn chòi nhỏ tí trở thành nơi tụ các anh cộm của các bãi. Hiếu Râu, Phú Râu cũng có mặt. Chúng ca hát, chúng uống rượu để kết tình anh em. Ai cũng thích anh Lâm. Anh Lâm đúng là gồ hơn cả Jingor trong phim Tay Súng Bá Vàng.
Cuối buổi tiệc kết tình, Lâm nói với Năm Phúc :
– Tao rất rành Beo Đen, đệ tử của mày.
– Mày biết nó à?
– Tao chắc trăm phần trăm Beo từ Tây ninh xuống, tao không thể nào quên giọng nói của nó. Chính Beo Đen và đồng bon đã giết chết đời tao.
– ?
– Thực ra khi sáng tao muốn băm vô đầu nó rồi ra sao thì ra, nhưng khi vung rựa lên là tao sợ. Thật đó. Để chém một con người hoàn toàn không dễ như trong ba cái phim ảnh. Có thể người ta chém, nhưng lén lút. Đằng nầy giữa thanh thiên bạch nhật và đối diện nhau, khó lắm. Nhưng tao dám không phải vì mảnh đất vàng đất bạc nầy đâu, mà vì Beo Đen là thằng sơn tặc, hiếp dâm và giết người. Con bồ tao đã bị nó và đồng bọn hiếp đến chết trong chuyến vượt biên. Mày nói với nó, đừng để tao gặp mặt, có thể lần sau tao sẽ không tha cho nó đâu.
Rồi thuận miệng Lâm ta kể lại cho đầu trâu mặt ngựa nghe chuyến vượt biển không thành. Gì chớ vụ nầy thì Bá Điệp rành rồi. Nhưng mà kể làm chi với lũ nầy? Ngẩm ngợi một hồi Bá Điệp mới hiểu ra cái thằng nầy muốn dằn mặt rằng nó đang không thiết sống, đừng có ghẹo nó và anh em, bằng không thì đừng trách. Điệp hỏi :
– Làm sao mày chắc chắc Beo Đen là thủ phạm ?
– Tôi không quên giọng nói và tiếng cười của từng thằng một. Anh tin đi, Năm Phúc nói cho nó biết, nó sẽ biến khỏi bãi nầy ngay tức khắc.
Điều Lâm nói có lẽ đúng. Về sau chả ai thấy Beo Đen ở Bến Tỷ nữa. Khoái nhất là Năm Phúc, vậy là chẳng phải lo chi cho một thằng dưới trướng đã vì mình mà suýt mạng vong. Riêng Lâm, cả bãi sợ lắm. Chả còn ai dám động đến mảnh đất bộ tứ đang ngự trị. Chỉ có đêm đêm mấy tay giang hồ vặt âm thầm đến chôm chỉa đôi mâm. Ở cái bãi mà sự ăn thua có chỉ số một trên năm trăm, chả ai màng đến vài ba mâm vặt vảnh. Chủ hầm như Cường, Tùng Hí, ngay cả bộ Tứ cũng dài dài những ngày mo trắng. Trúng lớn là hú họa chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thiên hạ vào nhiều bao nhiêu thì ê chề ra bãi cũng bấy nhiêu. Tội nghiệp lắm những kẻ một đời ruộng nương vì lời đồn đã làm một chuyến phiêu lưu thử vận. Bị bãi chặt chém cho te tua đến không có lấy đồng bạc về xe. Phải bán mâm máng, tư trang, cả đi xin mới có tiền về. Kẻ thề xin bái biệt nghề vàng. Kẻ mới vào thì hăm hở cho một tương lai ngời sáng. Hốt bạc vẫn cứ là quán. Tục gọi quán xá. Đã vào thì phải xá mà ra.
Chuyện vỡ ra đến tận tai Bá Phượng. Cô nghe mà nóng cả ruột gan. Đời nó vậy. Khi yêu trai cũng như gái, ai cũng đăm đắm vô tình. Xưa. Em dám cởi áo cho, còn dối trá qua cầu gió bay. Thời nay yêu đã tiến một bước dài thật dài. Em vào bãi thăm anh đâu có chi lạ. Bá Phượng mặt đẹp như tranh, mắt đầy lo lắng. Vậy mà kẻ được nàng ban cho ân điển lại lạnh như tiền, cả đáp lễ câu chào cũng chỉ là cái gật. Phải chi mà hắn bảnh một tí cũng chả nói làm chi, đằng nầy Lâm xấu ỉnh. Đẹp trai là Bình lại võ nghệ sao nàng không ngó, lại ngó cái thằng dám vung dao chém xuống. Kì cục không? Vậy mới là tình yêu là nghịch lý muôn đời.
Nàng ra tay vun vén sạch sẽ chòi của anh trai. Nấu cơm cho bè bạn của anh. Cả bọn nháy nhau rút để nàng có cơ hội nói chuyện cùng Lâm. Bình cũng tính rút dù lòng đau như cắt. Nhưng chưa kịp dời chân thì Lâm đã bỏ ra cà phê của em Răng Khểnh. Từ đó cho đến lúc em về chả thấy anh đâu. Bả Phượng ủ dột như Chúc Anh Đài giã từ Lương Sơn Bá. Bình theo chân tiễn em ra cho hết Một Chặng.
Hai kẻ cùng yêu và không được yêu chung nhau trên một con đường, và hai lòng cùng vụn vỡ như nhau. Vậy. Khi thất vọng ai chả nghe mình tan nát. Nhưng mà gì gì chăng nữa, nỗi buồn của cả hai so với nỗi đau của Lâm là vụn vặt. Nhưng đem Lâm so với thiên hạ trong bãi có nghĩa gì không nhỉ? Chắc chắn không. Vì sao? Vì cả nghìn nhân mạng đang mạng nặng niềm đau lớn nhất thế giới. Chúa ơi. Nói gì nghe đao to búa lớn quá vậy? Đau chi mà lớn nhất thế giới nói nghe coi? Chính xác. Và đó là lòng tham vô độ của con người.
Nghèo vào bãi là chuyện tất yếu, vì tôi phải tìm tí để xua đói. Còn anh? Chủ tiệm vàng. Chủ hàng đôi ba chục mẫu đất. Không phải một mà cả chục tiệm vàng dã chiến mọc lên để thu mua. Những ông bự vào để làm chi vậy? Và cũng mâm, cũng máng cũng phơi thân ra gió ra sương để kiếm vàng. Không tham là chi hỡi nhân gian ? Và tham chính là cái cần thiết phải hủy diệt đầu tiên trong kinh điển của tất cả tôn giáo trên thế giới nầy. Nó chính là căn bệnh trầm kha. Tuyệt không chữa được.
Tham lam kéo theo sân hận và si cuồng. Không đâu trên ta bà tham sân si như ở bãi vàng. Có tất cả các thứ trên các bãi. Cái gì ở phố lớn có thể khó kiếm, nhưng ở bãi cứ vô tư kêu. Dân chơi vô mánh kêu em út vô Điểm Hẹn, Gợi Nhớ, Thương Hoài. Muốn cái gì là có ngay tức khắc. Có vàng, tiền nào có nghĩa chi. Và kẻ có tiền nào lại không thấy mình quan trọng, nhất là xung quanh luôn phủ đến ặp ụa lời xưng tụng nâng mình lên tận đỉnh cao xanh. Và cùng với tham sân si bệnh Tưởng phát sinh.
Bọn tứ chiếng quá sành đời phiêu bạt, họ qua rồi cái đần ngu của Tưởng, nhưng lại biết làm cho kẻ khác mắc chứng nầy. Những kẻ khác đó là đàn anh địa phương. Họ có đất đai, đất họ chắc chắn có vàng. Em út theo anh, nâng anh lên, sẵn sàng làm tất cả các cái cho anh. Anh cứ nhậu với anh hai anh ba còn vụ đãi để em lo. Đang nhậu em vào đưa cho anh cục hai chỉ, cục năm chỉ. Trời ơi đời đẹp quá. Phấn khích lên anh lệnh :
– Chiều nay nghỉ sớm ra ủng hộ Năm Phúc nghe. Mọi việc anh hai tụi mày lo. Bây giờ là chia phần cho tụi bây hôm nay.
Đàn anh là phải chơi đẹp. Chia xong cái dư còn lại trong ngón tay anh dẫn em út đi hưởng mọi lạc thú. Và danh anh nổi lên nào Cường Linh, Tùng Hí vân vân. Cả Ngọc Sún cũng bị hút vào ma lực ái tình. Ngọc lại nằm trong chòi của Lâm Lạnh – giang hồ gọi vậy – chả một anh nào dám cà khịa em Răng Khểnh. Ai cũng gọi anh Ngọc chứ chơi sao.
Cả Bến Tỷ kháo rằng vậy là anh Cường vô mánh lớn. Nhìn anh với Jean hộp, em út theo cả bầy hộ tống thấy mà thèm. Ai cũng nói anh giàu lắm. Vậy mà vợ và con anh vẫn cóc cách bún riêu. Hỏi, Ngọc thưa rằng :
– Nó lo cho thân nó chớ có cho tui được phân nào.
Ai mà tin. Chắc là họ dấu thôi. Ngu sao khoe mình trúng vàng để cho ăn cướp nó viếng. Cho đến một hôm bà má tội nghiệp của Hiền Què đích thân vào bãi, chửi con một nhưng chửi rể mười lần hơn :
– Thằng chó đẻ. Có vàng thì đem về mà lo cho vợ con mày chớ. Mày bỏ nó vậy mà không động lòng sao? Mày còn tệ hơn con gái mẹ mày.
Có vậy Cường mới dúi vào tay mẹ cái năm phân về cho vợ. Đừng cho Cường là tệ mà tội nghiệp. Đồn đãi và thực tế khác nhau lắm. Nghe nói vô một cây, nhưng một chục anh em. Chia cho một đứa năm phân, còn lại dành cho cơm ăn nước uống và cả chục ngày sau mo trắng. Biết làm sao? Thêm cái quyến rũ về đêm của bãi. Nào nhậu nhẹt, gái gú, cờ bạc…Bọn em út còn chơi, mình đàn anh đâu thể bần tiện. Đâu có ngu dại như thằng Lâm Lạnh, cây đàn mà ôm cứ như đang trong phòng trà ca nhạc. Cở Bá Điệp và Bình Võ còn vô Điểm Hẹn và đêm đêm vẫn ra sòng xóc đĩa và tài xỉu kìa.
**************
1 Thời điểm ấy chưa cấm đốt pháo.
2 Vitamen, còn gọi bia lên cơn. Loại thức uống có ga.
NGUYỄN TRÍ

“Không đâu trên ta bà tham sân si như ở bãi vàng. ”
Nguyễn Trí lội từ cõi đó ra ghi những dòng này cho anh em đọc ác chiến.
(nhắn tác giả tôi có mua cuốn Bãi Vàng Đá Quý… để ở nhà)
ThíchThích
Con người và lòng tham lam!Đồng tiền động cơ người lăn tới Đất Vàng?Vàng đâu trong đất dễ dàng?Nghe đồn-dậy Tham-Muốn vàng-Khai thác…Lăn xả bất kể sinh mạng!Đào hầm-Tranh giành-Tệ nạn xảy ra…Nhìn chung chẵng ai giàu cả!?Làm giàu cho cánh buôn bán quán xá?Trúng mánh Vàng -Trời đãi ngộ?-Hiếm hoi họa hoằn mới có một chút!?Rồi cũng”Của Thiên trả địa””hết tuốt!Tồn lại cái Thân meo mốc khô khốc! Bởi cục đất Vàng ác độc?Có một chút cả một lúc vạn vạn người vô…Khổ!?Nhớ tới”Lâm Lạnh”trong bài viết…Tẩm ngẫm tầm ngầm ..Vậy mà ghê!?Mượn xứ Vàng ”trả thù cá nhân-Xử kẽ đáng ghét!?”‘
ThíchThích