Hương nào trong gió thoáng bay
Ngất ngây một chút mà say đắng lòng
Có gì trong cõi hư không ?
Mùa Xuân một chút nắng hồng nhạt phai
Ta còn đây chén rượu cay
Cạn cho quên hết một ngày..lẻ loi
Nắng chiều, một vệt vàng soi
Hoàng hôn chưa đến đã đòi bình minh
Thương ta- Cái gã chung tình
Yêu chi mà để một mình. Nỗi đau,
Thấm sâu trong những tế bào
Thấm trong vô tận – Thấm vào thiên thu
Cõi người- Một giấc phù du
Cõi đời – Ta sống mà cưu mang tình
Nhủ thầm- Thôi, kiếp phù sinh
Thoáng qua, nhưng đọng chút tình ngàn năm.
Và rồi..nỗi nhớ xa xăm
Trở về khuấy động gọi thầm tên ai
Đã từng xây một lâu đài
Đã từng ân ái những ngày vàng son
Tỉnh ra- tình chết héo hon
Tỉnh ra mới biết mình còn dỡ dang
Tình ru một chút muộn màng
Dù cho cuối nẻo ngày tàn lặng rơi
Vỗ về – Tôi ơi- tôi ơi
Cười lên một chút cho đời thêm vui
Cạn rồi- một chén ngậm ngùi
Đập tan đại mộng- Ngủ vùi trăm năm…
HỒ CHÍ BỬU

Vỗ về tình ơi..tình ơi..!Tự thương thân phận sao tôi chung tình!?Khổ thân vẫn biết tại mình!Bởi yêu nên trái tim tình quặn đau!Rượu say thấm từng tế bào!Ngất ngây cay đắng tìm vào giấc mơ…Cho quên thực tại hững hờ!Ai đâu nghĩ đến tóc tơ rối nhàu!?..Đối Thơ Huynh vẫn thâm sâu.Không như hời hợt lời sau tỏ bày???
ThíchThích