Anh ở trên này, mây đùn mây
Mây anh hốt, hốt hoài không hết
Chim thì ít làm sao nghe tiếng hót
Mà em thì xa, tiếng hát cũng xa
Anh hẹn lòng, trở về tháng ba
Mà tháng giêng bị thương nằm bệnh viện
Đêm nổi khùng nhìn hoài nước biển
Tí tách rót vào thân thể thanh niên
Anh rời nhà thương, vết sẹo chiến trường
Tháng hai qua đèo đầy trời chim én
Chim đem mùa xuân trên vùng chinh chiến
Anh thấy lòng ấm lại, bâng khuâng
Kìa mùa xuân, em thấy gì không
Dưới đèo mênh mông một vùng hoa cúc
Cúc trắng cúc vàng để anh nhớ Tết
Tháng giêng mình, là tháng hai Tây
Tháng giêng mình ở đây mù sương
Đèo lên càng cao càng nghe tai ách
Chỉ có đàn chim, một đàn chim én
Ngực thon mềm, khiêu vũ đón mùa xuân
Để anh thì thầm, chúng ta tuy xa
Nhưng hồn vẫn gần nhau trong nỗi nhớ
TRẦN HOÀI THƯ

chấp chới cảnh và người, chập chờn trong nỗi nhớ anh THT ơi!
ThíchThích
Chảy tan tan chảy trong tôi! Ấm thanh muôn trùng chấp chới hiện ra..Chiêu hồn tiếng gọi xa xa…Chập chờn thức ngủ như là khói sương…Hố đời..du mục…lửa hương….Mịt mùng giây phút hoàng hôn nhuộm sầu..Sông buồn tôi ngã té nhào!Phút giây màu nắng úa màu buồn thiu!….”Thơ bay hai nơi trật chìa!Mà buồn thì giống cõi dìa có nhau…Trời ơi buồn khô máu nè trời!?”
ThíchThích