Kí ức Nha Trang

tranthitrucha

Tôi rời Đà nẵng trong buổi sáng mưa dầm ướt át để chạy phía trời nắng ấm. Đó là Nha Trang! Vùng đất xa lạ có gì quyến rũ mà cứ đọng mãi trong tôi những kí ức khó quên?!….

Mùa hè năm đó tôi 18 tuổi, sau khi thi xong đại học, nằm lên nằm xuống, đi ra đi vào trong chờ đợi âu lo, thắc thỏm, bạn bè đứa thì vượt biên, đứa thì trốn nắng ở đâu đâu…Mẹ tôi nói :
Con sắp xếp hành lí đi Đà lạt với me!
Thật hở me? Đi chơi hở me?
Đi tìm cậu con.
Tôi mở to đôi mắt nhìn me, me tôi nói nhỏ nhưng mắt me cúi xuống thật buồn:
Là con rơi của ông ngoại me, đã thất lạc từ nhỏ, ông bà ngoại chỉ có một mình mẹ của me là con gái nên me muốn đi tìm cậu về để cậu thờ tự …
Sao me biết cậu đang ở Đà lạt?
Cậu đã viết rất nhiều thư cho me và nhờ xe khách đi ngang qua đây đôi xuống, nhiều người nhặt được đem đến cho me.
Câu chuyện của me tôi thật kì lạ nhưng chuyến đi xa đầu tiên làm tôi háo hức mà chẳng để ý gì những giọt nước mắt của mẹ lặng lẽ suốt cả chuyến đi.
Ngày đó không có những chuyến xe chạy suốt Đà nẳng – Đà lạt như bây giờ, muốn đến Đà lạt phải dừng lại ở Nha Trang một đêm, rồi sáng hôm sau sắp hàng chen lấn mua vé lên Đà lạt…
Hành trình khoảng hơn 500 cây số dài như bất tận và mệt mõi vì những kiểm soát, bắt bớ, xin xỏ…và hàng hoá thì tả phỉ lù…hình như không có gì là ngưới ta không mua bán, giấu diếm…
Tôi ngồi lặng bên cửa xe nhìn bóng chiều đang xuống dần trên biển Nha Trang, có một đôi mắt từ dãy ghế bên kia đã nhìn tôi chăm chú trong suốt chuyến đi. Xe dừng lại bến, người có đôi mắt đó đã nói chuyện với mẹ tôi thật thân tình, mẹ tôi vốn kĩ tính hay đa nghi vậy mà đã đi theo chàng đến một khách sạn nhỏ để me con trú ngụ qua đêm ” Cháu là người Nha Trang, khu nhà trọ dành cho khách ở bến xe phức tạp lắm, cô và em ở đây yên tâm hơn…Bây giờ cháu về nhà gần đây, chào cô và em!….”
Sáng hôm sau, sự việc không dễ dàng như me con tôi nghĩ, chen lấn, sắp hàng đến phiên mình thì hết vé….Bó tay!…Cả hai me con đều chán nản, thất vọng, lo lắng…Đúng là tiến thoái lưỡng nan!..Chàng đã xuất hiện như một vị cứu tinh, me tôi kể lể với chàng như kể lể với người thân, chàng cười với me tôi nhưng mắt thì không rời tôi.
Cô đừng lo, ngày mai bằng mọi giá cháu sẽ mua được vé cho cô, còn bây giờ cô và em cứ nghỉ ngơi, tham quan…Nha Trang đẹp lắm !…
Buổi chiều chàng lại đến khách sạn trò chuyện với me tôi thật lâu… không biết nói những gì mà me tôi lại dễ dàng giao tôi cho chàng chở tôi đi chơi trên chiếc xe honda 50, có lẽ sự cảm nhận của người mẹ rất nhạy từ sự chân tình, thật thà của đối phương…
Con đường dọc theo biển dài hun hút, tóc tôi tung bay trong gió, chàng dừng xe ở một ngọn đồi thoai thoải nhìn lên biệt thự Cầu Đá, biệt thự của vị vua cuối cùng nhà Nguyễn. Tôi im lặng theo chàng trèo lên các bậc đá, cả một rừng phượng vĩ đỏ rực rợp kín biệt thự, bổng dưng tôi thấy rưng rưng…Màu đỏ của phượng đã gợi nhớ đến sân trường trong ngày hạ cuối… Thời làm học trò sách vở cầm tay với những giấc mơ trinh nguyên không còn nữa, những chiếc áo dài lụa trắng sẽ cất vào ngăn kéo…Con đường phía trước sẽ ra sao?!….Chàng rút khăn tay trong túi áo trao cho tôi thật nhẹ nhàng:
Hình như em sợ tôi phải không?
Dạ…
Em có biết vì sao tôi giúp mẹ con em không?
Dạ…không…
Vì mắt em trong và ướt quá!…nhìn thấy cứ ngơ ngác và tội nghiệp lắm….tôi không đành lòng…Thôi tôi đưa em về…
Vậy mà tôi cứ hoang mang, cứ sợ sệt cho đến sáng sớm hôm sau, khi chàng đưa me con tôi lên chiếc xe du lịch màu trắng, nhìn chăm chú vào mắt tôi qua cửa kính:
Em nói số nhà em ở Đà nẵng đi, tôi sẽ ra thăm em
Sao tôi lại cố tình nói sai địa chỉ vào lúc đó để tôi không bao giờ gặp lại chàng ?!…Để rồi từ đó nỗi ân hận cứ dày vò tôi suốt những năm tháng sau này. Tôi đã phụ bạc một tấm chân tình. Tôi mắc nợ Nha Trang cho tận đến bây giờ, chỉ cần nghe đâu đó giọng nói Nha Trang cất lên thì kí ức ùa về với bâng khuâng tiếc nhớ…

Hai năm sau, anh tôi đã chọn Nha Trang để dừng chân như một sự đền bù với nhiều cung bậc: hạnh phúc, chông chênh, bình yên…Tôi không biết anh đã ngồi bên bờ sông này bao nhiêu lần trong chiều dài bất tận của thời gian hơn hai phần ba đời người cùng với những người bạn của anh ?! Và tôi tha thiết được một lần nhìn thấy họ, ngồi với họ, hoà nhập cùng họ trong nỗi buồn vui. Tôi đã nổ lực để có cuộc gặp gỡ đó bởi vì đã thầm thì mãi câu thần chú nhiệm màu ” Đi sẽ đến, gõ sẽ mở, tìm sẽ thấy”.

Tôi đã tìm thấy những gì?!….
Anh tôi đã ngồi bên những người bạn ở bến sông để chờ đợi tôi trong hoàng hôn đã chuyển dần sang bóng tối, tôi nhìn thấy họ thật thân quen, không có gì lạ lẫm, không có gì e ngại…Họ là bạn của anh, đã chia sẻ với anh trong những ngày tháng cô độc khi rời xa quê hương…Bỗng chốc những mệt nhọc của hơn 500 cây số mà tôi đi qua bay mất, tôi thật sự thấy ấm lòng!…
Chị đã ngồi ở đó cùng với anh tôi và những người bạn, đôi gọng kính trên khuôn mặt hài hoà, nhìn chị cũng bình thường, hiền lành như bao nhiêu người phụ nữ khác mà khi đi qua ta rất dễ quên…vậy mà ngôn ngữ của chị thì thật khó quên…Thật là khó khi diễn đạt!…vừa hồn nhiên vừa ương bướng, vừa chân tình vừa gai góc, vừa thiện chí vừa bất cần…Chị muốn nói gì thì nói không cần dàn dựng, không cần giữ kẻ…giữa những người đàn ông tóc trắng kiêu bạc, phiêu diêu…Họ cười với chị và nhìn chị bằng đôi mắt của những người anh bao dung nhìn đứa em ngỗ nghịch mà họ đã yêu thương, chìu chuộng…Chị uống và hút thuốc như họ và có phần hơn họ.
Hình như quán bắt đầu thưa khách, thành phố này cũng đi ngủ sớm, chị đứng dậy và nói :
” TH, chị về đây!… chị say rồi !…”
Rồi đi thật nhanh…Tôi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt chị sóng sánh ướt sau làn kính trắng và giọng nói nghèn nghẹn…Có cảm giác như chị đang đi về phía tận cùng của nỗi cô độc!…Tôi tiếc là sao lúc đó đã không cầm lấy tay chị và nói một điều gì đó cho chị cười…

Chao ôi Nha Trang! thành phố này thật hào phóng và mã thượng!…
Thành phố đã đón tôi trong khoảnh khắc đẹp nhất của thời con gái….và thành phố này cũng quyến rũ anh tôi bằng tiếng hát ma mị của loài chim suốt đời cứ bay vờn trên sóng biển… để anh phải chông chênh, đau buồn nhưng rồi cũng chính vùng đất hiền hoà này đã trả lại cho anh sự bình yên, một mái ấm, người vợ hiền với những đứa con ngoan…. Và những người bạn Thơ!….

Trần thị Trúc Hạ

( Viết cho anh tôi và những người bạn Nha Trang…)

15 thoughts on “Kí ức Nha Trang

  1. Tạ Chí Thân nói:

    Chưa tới Qui Nhơn mà đã nhảy vô Nha Trang!

  2. Thanh Xuân nói:

    Dọn nhà vô Nha Trang ở luôn đi Trúc Hạ. Cho gần kỉ niệm

  3. Cám ơn anh NHQ , mong một ngày gặp anh ở NT cùng những lãng tử tóc trắng phiêu diêu…

  4. Võ Xuân Đào nói:

    Anh chàng này thật đáo để. Đi “đường vòng” làm xiêu lòng mẹ trước.
    Người dân miền Trung nói chung, Nha Trang nói riêng thật hiền hòa và dễ thương.

  5. DaoLamNguyen nói:

    ” TH, chị về đây!… chị say rồi !…”
    Rồi đi thật nhanh…Tôi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt chị sóng sánh ướt sau làn kính trắng và giọng nói nghèn nghẹn…Có cảm giác như chị đang đi về phía tận cùng của nỗi cô độc!…

    Một hình ảnh THẬT GẦN GŨI với mình. Cảm ơn em gái nghe, CHÚC an lành

  6. Nguyên Vi nói:

    Ôi Nha Trang, Nha Trang…Thật nhớ!

  7. Đôi mắt ướt chân tình tội nghiệp!Ngơ ngác buồn như thể suốt kiếp!Ấn tượng mang theo niềm lưu luyến”Nha Trang cát trắng có sóng biển”Nhiều kỷ niệm khó thể nào quên….Chiếc xe Hon da 50 chở đi lên…Biệt thự Cầu Đá ,đường dài dọc biển Và tôi đã lang thang qua miền…Nha Trang Nha Trang biển êm..Ngàn năm sóng vỗ triền miên nỗi sầu ….Cánh chim vờn sóng lao đao.Nghe trong gió thổi dạt dào mặn môi.Vị biển như nước mắt Người!Mênh mông tình biển tình Người thế Nhân!Nha Trang quyến rũ tình thân..Không đi thôi,đi thấy gần không quên..Gió biển,cát trắng,nắng ấm.Cả mưa trên biển lâm râm ngày chiều …Nỗi buồn đẹp!Tình yêu êm ái nghĩ về Nha Trang….

  8. Nguyễn Hoàng Quý nói:

    Những tình cảm thật chân thành! Không có duyên gặp Trúc Hạ ở NT hôm ấy nhưng rất vui vì được làm …người Nha Trang!

Gửi phản hồi cho Trần thị Trúc Hạ Hủy trả lời