Chưa gặp em tôi đã nghĩ rằng (*)
trước sau gì cũng có lần thăm
để nhìn tận mặt người thương nhớ
để quý yêu hoài một cố nhân!
Chưa gặp em mà trong chiêm bao
thấy mùa Xuân nở đỏ hoa đào
thấy ai bước nhẹ trên hoa rụng
ngước mặt nhìn hoa má đỏ au!
Chưa gặp em trong mỗi tiếng lòng
tưởng là mưa khẽ đập bên song
có người con gái bên song cửa
có một lần mong bóng ngựa hồng…
Chưa gặp em chưa gặp nhớ hoài
như vuờn hoa nhớ bướm bay bay
đóa hoa vàng nở chờ ai đến
nhẹ hái một cành trao tận tay…
Chưa gặp em chưa gặp cũng buồn
tàn binh và cuối kiếp tha hương
oán thù trút bỏ theo gươm súng
còn lại trong lòng mỗi nhớ thương!
Mỗi nhớ thương là một ngậm ngùi
chưa hề nghĩ tới lúc quân lui
biết rằng đi tới lên rừng núi
cầm bóng trăng và biết hỗ ngươi!
Cầm bóng trăng cầm nhỉ tay nàng
chỉ cho em thấy bến đò ngang
xưa em từng đó choàng khăn tím
từ đó em thành một cố nhân!
TRẦN VẤN LỆ

”cầm bóng trăng và biết hổ ngươi”
một câu thơ rất Người, anh lệ ơi !
ThíchThích
oán thù trút bỏ theo gươm súng
còn lại trong lòng mỗi nhớ thương! (TVL)
D. cũng quan niệm vậy , thưa nhà thơ .
ThíchThích
vô duyên sao khéo gây kỳ ngộ?
trái nợ xui chi gặp gỡ này!
dù gì thì cũng cảm ơn aitrinhngoctran…còn tỉnh táo để nhận định một chuyện mơ hồ.
ThíchThích
”Từ đó em thành một Cố Nhân”Khăn choàng tím đó đã có lần.Giữ tình ấm áp nhịp tri âm Cầm bóng trăng cầm kiến dung nhan”Chiêm bao xuân nở đỏ hoa đào”Ngựa hồng song cửa vội phi mau…Mưa rơi rớt hạt bên song cửa.Như gió vô tình tạt thổi vào.Cũng dường như thế đó chiêm bao!Chưa gặp mà sao đã nghẹn ngào!Vườn hoa bươm bướm cánh lao đao.Trời mưa giông tố nổi ào ào…!
ThíchThích