Nhiều năm đi qua… tôi không còn muốn đếm thời gian nữa. Tôi đã làm tròn bổn phận của mình đối vơí gia đình. Tôi đã làm tròn bổn phận đối với bản thân tôi… Tôi nghĩ vậy và tôi không còn ân hận hoặc bận tâm về những ngày sắp tới… Nhưng tự đáy lòng tôi vẫn đau đáu một điều gì khi đứng nhìn về bên kia biển: Quê nhà tôi ở đó.
Mười chín tuổi của một ngày xa rất xa, tôi vượt biển cùng gia đình Tịnh sau rất nhiều lần thất bại … Chiếc ghe 3 lốc nhỏ xíu trôi dạt như chiếc lá mỏng manh trên sóng dữ biển Đông cuối cùng cũng đến Phi sau bao nhiêu hãi hùng , rả rời , đói khát… Tôi không muốn nhớ lại những ngày cùng cực buồn đau đó , cuộc sống vẫn tiếp diễn thôi , và tôi phải nhắm mắt lao về phía trước như một mũi tên đã rời khỏi chiếc cung định mệnh của mình. Tôi còn cả một gánh nặng ở quê nhà … Học , học và làm việc như điên cuồng để quên những điều cần quên và để nhớ những điều cần nhớ .
Công việc đầu tiên nhà thờ tìm cho tôi rất đơn giản : giữ một bé hai tuổi để mẹ bé đi làm việc ngoài giờ. Tôi có thể vừa học bài vừa chăm sóc bé… đôi khi dọn dẹp những thứ lộn xộn của buổi tiệc party cuối tuần… vừa dọn vừa rơi nước mắt nhớ lại những ngày vàng son trước đó. Tôi cắm đầu vào học , nhớ lời thầy Huỳnh Tấn :
Cúi đầu xuống mà đi
Gầm đầu vào mà học
Trước mắt ta nỗi nhục
Sau lưng ta nỗi buồn…
Thầy đã không hề biết chỉ vài năm sau , cô học trò ngoan của thầy đã vịn vào câu thơ đó mà gạt nước mắt đứng lên , cứng cõi chống chọi với cuộc đời mới mẽ…
Cuộc sống của bà chủ single mom của tôi đầy sóng gió tình trường nên bé con cũng chẳng lấy gì làm ngoan ngoãn … Bé la hét như cái còi xe cấp cứu 911 những khi không vừa ý . Tôi vừa luống cuống dọn ra những bánh , kẹo , chocolat, trái cây, sữa , đồ chơi v.v… vừa liếc ra cửa sổ sợ bà phù thủy hàng xóm đang chăm chú nhìn hằn học … Chỉ có như vậy bé mới cười vui vẻ, chịu chơi một mình cho tôi học… Cho đến một ngày, bà chủ single mom kiểm tra tủ lạnh , tủ chứa rồi thản nhiên hỏi :
-Mày có uống sữa hoặc ăn bánh kẹo của Baby không ?
Tôi sững sờ, choáng váng, giận giữ… tháo cái tablier ném xuống đất , khoác vội cái pack-bag đùng đùng phóng xe đạp chạy đi , nhất định không để một giọt nước mắt nào rơi trước mặt con người độc ác đó. Cha Tom đã đứng chờ tôi trước cổng nhà thờ vì bà chủ đã điện thoại cho cha mắng vốn , không thích cái con bé Á Châu ốm nhách đói ăn mà lại vô cùng sensible. Cha đã nói với bà :” Bà đã lầm , cô ấy là con gái của một người mà tất cả mọi chúng ta đều phải nghiêng mình thán phục “. Thấy mặt cha là nước mắt tôi tuôn như suối , tủi thân , nhục nhã, căm giận … Cha vỗ đầu tôi , dịu dàng:
-Nín đi, con gái . Chuyện nhỏ mà … chỉ là sự khác biệt giữa hai nền văn hóa… hay cũng có thể là giữa hai giai cấp…
Tôi nuốt nước mắt :
-Tại sao có người lại độc ác trong cả lời nói vậy hả cha ?
Cha trầm ngâm , lại mĩm cười an ủi :
-Tính cách của mỗi người thôi con , họ hồn nhiên nghĩ sao nói vậy , không như các cô công chúa quận chúa nhà mình, uốn lưỡi chín lần rồi… không nói gì cả…
Đôi khi cha vẫn tự trào để đem lại một niềm vui bé nhỏ cho các con chiên , cha hay nói với các giáo dân quá tôn sùng cha : tôn giáo là thuốc độc .Hãy sáng suốt . Nhưng chưa bao giờ tôi thấy lòng mình ngấm đầy thuốc độc như hôm nay . Đắng nghét và đau đớn .
_ Quên đi , con gái . Một ngày nào đó con sẽ đứng cao hơn họ .
Cha lại đi tìm cho tôi một việc làm khác , theo cha rất phù hợp với bản chất của những cô bé Việt Nam hiền lành , nhân ái : săn sóc , chuyện trò với những người già yếu trong Nursing Home… Tiền lương căn bản đủ để tôi chi phí và gởi về nuôi gia đình qua những ngày gian khổ.Việc học đối với tôi là một cứu cánh. Tôi không hiểu sức mạnh nào để một con bé 85 pounds như tôi can đảm đi trọn con đường học vấn sau 8 giờ làm việc mỗi ngày… chiếc xe đạp là người bạn thân nhất cùng tôi đi qua mỗi ngày 4 chuyến bus xuyên vài thành phố , ai nói ở Mỹ không bao giờ có một giọt mồ hôi ? Mồ hôi tôi đã chảy cùng nước mắt khi phải di chuyển những bệnh nhân nặng gấp đôi mình , nghe những lời mắng nhiếc cộc cằn khi tôi không hiểu rõ điều họ muốn. Mồ hôi tôi đã mặn chát cùng nước mắt dưới cái nắng nóng gần 100 độ F của Cali… nơi vẫn được gọi một cách hoa mỹ là thiên đường nắng ấm.
Tôi biết , chỉ có một sức mạnh siêu nhiên duy nhất là cạnh bên tôi luôn luôn có một thiên thần hộ mệnh, mỗi đêm , thiên thần mở tấm gương soi huyền hoặc cho tôi thấy bên kia đại dương , mẹ tôi chen chân các bến xe , bến tàu , giấu từng ký cà phê , từng bao bột ngọt… em trai tôi cuốc từng nhát cuốc bật máu bàn tay trên những cánh đồng khô cháy… em gái tôi cắn răng bon chen giữa chợ đời khốc liệt… và ba tôi , đâu đó trong trại cải tạo của một vùng biên giới rừng thiêng nước độc.
Tôi nuốt nước mắt vào tim…
Ngày ra trường, không có cha mẹ anh em bên cạnh để tôi hãnh diện và hãnh diện vì tôi… chỉ có cha Tom và gia đình Tịnh. Nhưng tôi gởi tặng thành tích đầu tiên này về bên kia biển, nơi tôi đã đành đoạn xa lìa.
Bây giờ ,mẹ tôi đã yên nghỉ trên đồi cao lộng gió để nhìn về quê nhà , một chốn nghỉ ngơi cuối cùng mà rất nhiều người bản xứ không thể mơ tới nỗi
Bây giờ ,em trai tôi vui vẻ , hạnh phúc bằng lòng với cuộc sống xứ người
Bây giờ ,em gái tôi có thể thong dong dạo chơi trên những con đường xanh mượt cỏ , ngào ngạt hương hoa và làm những điều em muốn.
Bây giờ ,tôi có thể từ trên bục giảng nhìn xuống đám học trò bản xứ của tôi để nói với các em rằng : Mọi người đều bình đẳng trong cuộc sống.
Tôi đã quên nỗi đau đớn ngày nào khi bà chủ đầu tiên sỉ nhục tôi vì một điều mình đã không phạm phải , tôi đã quên những giọt mồ hôi mặn đắng cùng nước mắt. Tôi cầu nguyện cho bà và những người như bà có cuộc sống êm ả hơn để không còn trút những oán hờn vào người khác.
Bây giờ , thiên thần hộ mệnh vẫn ở cạnh tôi, thỉnh thoảng lại mở ra cánh cửa gương huyễn hoặc cho tôi nhìn về bên kia biển : Quê nhà tôi ở đó.
Thật sự , tôi không còn ai ở đó để đau đáu nhớ về và tôi đã ra đi khi tuổi còn quá nhỏ để hành trang mang theo không phải là cả một hoài niệm đắng cay như người lớn… Nhưng khi tôi soi mình vào quá khứ , tôi tự hào mình sinh ra và kịp lớn ở một phương trời mờ mịt mây bay mà rạng ngời hào khí .
Nơi ấy , một lần nữa lại xua tuổi trẻ bây giờ và tuổi trẻ thời ấy của chúng tôi ra biển . Mọi so sánh đều khập khiễng … Nhưng ra biển là một từ có thật…Biển Đông ơi
Nước mắt tôi lại rơi như những ngày xưa cũ : Tôi có thể làm gì cho quê hương yêu dấu ???
Tôn Nữ Thu Dung

”Cội nguồn yêu thương” Tràn ngập yêu thương..Một nơi sinh trưởng Nhận bao tình thương.”Xứ sở Thiên Đường”Sống cả tâm hướng..Học mãi để còn..Vun mầm tin tưởng…Cớ sức mà vươn..Học để thỏa lòng.Trên đất lưu vong..Biết để mà sống.Quê hương Biển Đông. Trong cơn dậy sóng…Xa trông héo lòng!Lực bất tòng tâm!
ThíchThích
Dung ơi ở Mỹ thì xài tiêng Mỹ chứ. “Sensible” là tiếng Pháp (nhạy cảm), còn tiếng Anh thì phải nói là sensitive kia. Thêm nữa, sao không nói “học là lối thoát “cho dễ hiểu, mà lại nói ” cứu cánh”, từ này có nghĩa là “cùng đích, mục đích” mà.
ThíchThích
Cảm ơn anh Danghuy đã góp ý . Những độc giả như anh thật đáng quý.
ThíchThích
Nơi ấy , một lần nữa lại xua tuổi trẻ bây giờ và tuổi trẻ thời ấy của chúng tôi ra biển . Mọi so sánh đều khập khiễng … Nhưng ra biển là một từ có thật…Biển Đông ơi ! (TNTD)
ThíchThích
Viet ve cay dang khong mot chut han thu. Viet ve bao luc van mem mai xot xa. Viet ve noi dau van ngap tran nhan ai…Oi, ban toi !!!
ThíchThích
“Nước mắt tôi lại rơi như những ngày xưa cũ : Tôi có thể làm gì cho quê hương yêu dấu ???” (TNTD)
Trong số những người (bạn tôi) trong nước lại cho rằng, những kẻ tha hương (như chúng ta) đang khóc bởi vì không còn có “quê hương” (để sống) và khuyên chúng ta là chẳng cần phải làm gì cho quê hương. Họ đang vui chơi với nhau trên các trang mạng đấy mà! (những con cừu vẫn có niềm vui riêng đấy chứ!?)
Nhưng nước mắt chúng ta không thể ngưng rơi được!!!
ThíchThích
Rất nhớ thầy HUỲNH TẤN , thầy tóc dài cột đuôi gà , hay dẫn học sinh xuống đường đi biểu tình , thầy hay bạt tai học trò , dạy anh văn rất hay và không lấy tiền ( hay chỉ tôi mới ko bị đóng tiền , lâu quá không nhớ). Muốn được vào lớp phải thuộc lòng bài thơ CÚI ĐẦU XUỐNG MÀ ĐI của thầy…
Năm lớp 6 , tôi bị dẫn độ đi học thêm lớp Anh Văn này . Thấy thầy uýnh học trò mà run , một buổi thôi là trốn …dù chỉ trốn ra co ro ngồi góc sân trường.Luôn luôn tôi ghét cay ghét đắng bạo lực ! ( nhưng ko trốn được vì bị dẫn độ mà !!!) Trong lớp thầy thương nhất bạn THÁI HÒA ( em cô TRINH THỤC) thầy …sợ nhất là tôi trốn ! Lúc nào cũng bắt ngồi bàn đầu , trong tầm tay… cốc của thầy .
Mỗi lần Thầy đi biểu tình bị quân cảnh bắt , ba tôi lại gọi điện : Nó điên mà , thả nó ra đi !
Vì thế tôi mới không bị uýnh , chớ tôi tài cán gì mà thoát bị đòn cho được !!!
ThíchThích