Nhớ bạn bè những thằng cạo trọc
Giam mình trong phòng suốt mùa thi
Sống và chết cũng từ đây, con ạ
Đạn lên nòng và súng nổ ngoài kia
Tôn hầm hập lột da đầu cạo trọc
Nhà cháy rồi cha dựng lại mái tôn
Mắt mạ đỏ hoe, chè đậu huyết
Cái chái nghèo thơm ngát nước non
Con học chi mạ cha chẳng biết
Chỉ thấy mắt con khi khóc khi cười
Con học sử hồn ngoằn ngoèo sông núi
Con học văn rớm máu tim người
Ôi trang sử trang văn thời tao loạn
Sáng mở mắt ra sống chết trốn tìm
Mấy tháng hè tóc con chưa mọc kịp
Pháo đạn ngút trời con đi lính mạ ơi
Lên trại tù bạn bè trọc lóc
Ghẻ ruồi sốt rét tóc bằng không
Có ai nhìn mà đẹp trai cho mệt
Em tóc dài như có như không
Bốn mươi năm sau những thằng cạo trọc
Đứa vô chùa đứa ngứa ngáy thành quen
Đời không sá huống chi là tóc
Bình vôi đi hết kiếp thằng hèn
Nhưng em ạ đêm về anh vẫn nhớ
Xóm làng xưa tóc rủ dưới mùa trăng
Anh mơ mộng tóc ai dài hun hút
Tiễn nhau về giấc mộng mù tăm.
NGUYỄN ĐĂNG MỪNG
(1/5/2014.)

Bài thơ sầu đời lăn lông lốc..!Giữa cuộc đời buồn trên triền dốc..Thực ảo sống trái tim bật khóc!Vẫn ước ao mộng đời hiu hắt…!!!
ThíchThích