
Có một loài hoa vừa trôi vừa nở
Em lấy chồng rồi anh ở vậy thôi
Nữa mai thương đứng nhớ ngồi
Biết loài hoa ấy vừa trôi vừa buồn
Đang lúi húi lục trong cái cặp đựng máy tính để tìm chiếc máy nghe nhạc cá nhân thì nghe tiếng một cô gái rụt rè hỏi tôi:
– Chú… chú là người Việt nam hả chú?
Tôi ngưng tay, nhìn sâu vào hàng ghế và nhận ra cô gái đang nhìn tôi chăm chú. Đôi mắt đen lay láy nhìn tôi không chớp chờ câu trả lời. Tôi hơi khựng người vì không ngờ trên chuyến bay từ phi trường Narita (Nhật) về San Francisco lại có người Việt và là một cô gái trẻ măng. Tôi gật đầu để cô yên tâm:
– Vâng.
Nét mặt cô gái rạng rỡ hẳn ra khi thấy tôi gật đầu. Bàn tay đặt lên ngực, cô thở ra một hơi dài như vừa trút một gánh nặng. Tôi đang hối hả đổi chuyến bay. Sau ba tuần công tác ở ngoại quốc, tuyến đường trở về Mỹ khá vất vả vì phải đổi chuyến bay ở nhiều chặng. Ở phi trường Changi (Singapore) thì không nói, ít nhất tôi có 2 tiếng đồng hồ để đổi chuyến bay. Cứ thong thả hút hết một điếu thuốc, nhẩn nha dạo xem mấy cửa tiệm, từ từ thưởng thức món cơm chiên kiểu Thái rồi tà tà đến cổng trình vé vẫn còn dư thì giờ. Vậy mà thời gian đổi chuyến bay ở phi trường Narita lại vỏn vẹn chỉ có 30 phút. Từng ấy thời gian đủ để tôi bước suốt gần hết chiều dài của phi trường, vào cổng với bao nhiêu thủ tục an ninh gắt gao và bước lên phi cơ. Vì vậy khi vội vã bước đến hàng ghế 40C, chỗ ngồi của tôi, tôi cũng chẳng để ý đến cô gái đang ngồi co ro trong chiếc ghế sát vách phi cơ. Mãi đến khi nghe câu hỏi bằng tiếng Việt, tôi mới ngỡ ngàng nhìn cô. Có lẽ cô quan sát tôi ngay từ khi tôi bước đến chỗ ngồi, đặt chiếc cặp trên ghế, cố lục tìm chiếc máy nghe nhạc và nhìn khuôn mặt Á đông của tôi rồi đánh bạo hỏi cầu may. Đẩy sâu chiếc cặp vào ngăn tủ gắn ngay trên đầu, tôi thong thả ngồi xuống nhìn cô:
– Sao cô biết tôi là người Việt?
Giọng cô reo vui:
– Cháu đoán là phải đúng.
Tôi gài dây an toàn:
– Cô liều thật, lỡ tôi không phải là người Việt thì sao?
– Thì cháu nói sorry. Tiếng Anh tuy không biết nhiều nhưng sorry thì cháu biết.
Tôi chìa tay:
– Tôi, An, còn cô?
Cô gái ngẩn người nhìn bàn tay tôi đang đưa ra trước mặt. Có lẽ cô không quen với lối giới thiệu tự nhiên như thế. Tránh cho cô khỏi bối rối, tôi định rụt tay về thì cô xòe bàn tay nhỏ nhắn nắm vội lấy bàn tay của tôi.
– Tên cháu xấu lắm.
– Xấu thì cũng là cái tên. Cô phải cho tôi biết tên chứ. Thế tôi phải gọi cô thế nào đây?
Đang lúc cô gái lưỡng lự, nửa muốn tiết lộ tên, nửa muốn giấu cái tên mà cô bảo là xấu thì một chàng thanh niên dừng lại nơi hàng ghế của chúng tôi, chờ đợi. Dãy ghế có ba chỗ, chỗ của tôi sát lối đi, chỗ của cô sát vách, và chỗ của chàng trai chắc chắn ở giữa. Tôi mở dây an toàn, đứng dậy để nhường chỗ cho chàng thanh niên bước vào trong. Tiếng cô gái vội vã, giọng nói mang âm hưởng vùng quê chân chất miền Nam:
– Chú nói ổng đổi chỗ cho cháu ngồi ở giữa đi chú.
Lời đề nghị của cô gái thật chí lý. Không lẽ chúng tôi lại nói chuyện với nhau qua tai một người ngoại quốc. Biết vậy nhưng tôi bắt chẹt:
– Cô không cho tôi biết tên thì tôi không nói.
Cô gái vội gật đầu vì anh chàng Mỹ dợm chân bước vào dãy ghế:
– Được rồi… chú khôn lắm.
Nói xong, đôi mắt cô sụp xuống, nét mặt dàu dàu. Tôi giải thích với anh thanh niên và anh đồng ý ngay. Ngồi sát vách hoặc ngồi sát lối đi vẫn tốt hơn là ngồi lọt thỏm ở giữa hai người lạ hoắc. Sau khi yên vị, tôi nhắc lại lời hứa:
– Nào, thế cô tên gì?
Cô gái lườm lườm nhìn tôi:
– Thật! cháu tên Thật.
Cái tên không xấu nhưng lại khá bất ngờ đối với tôi khi nghe tên cô gái. Tôi tin chắc gia đình cô phải ở vùng quê, nơi cha mẹ thường đặt tên cho con một cách đơn giản, chứ không dám gửi gấm kỳ vọng gì khi đặt tên cho con cái.
Tôi nhìn cô cười cười:
– Tên vậy mà cô nói xấu.
– Chú chọc quê cháu hả?
Lòng tôi chợt thấy vui vui. Tôi đoán cô gái cỡ mới ngoài hai mươi. Mái tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, cặp má phinh phính nên trông cô càng trẻ ra. Riêng đôi mắt cô tròn vo, đen láy mà mỗi khi hỏi chuyện tôi đọc thấy được sự ngơ ngác chân thật của một người con gái sinh trưởng trên vùng đất bạt ngàn cánh đồng lúa xanh tươi, nghe được tiếng gió thì thầm reo vui trên rặng tre bao bọc xóm làng, và cảm nhận được trong ánh mắt cô chất ngất một tình người thật đơn sơ, bình dị. Những đôi mắt bàng bạc chất quê hương như thế hiếm thấy ở thành thị, nơi mà cuộc sống khốc liệt đã làm cho đôi mắt người trở thành những con mắt của dã thú ở rừng sâu. Cặp mắt rình rập, đe dọa, cướp giật, vị kỷ, dửng dưng trước thảm cảnh. Tôi quay sang cô:
– Thời buổi bây giờ người ta lừa dối nhau để sống còn, cái tên của cô lại nhắc nhở cho mọi người một đức tính đã bị quên lãng từ lâu. Cô phải hãnh diện về cái tên của cô chứ.
Thật cúi đầu, giọng lí nhí:
– Cám ơn chú.
– Nào, bây giờ cho tôi biết, cô bay đến thành phố nào?
– Kansas City chú ơi. Mà không biết từ San Francisco đến đó bao xa nữa? Đi một mình cháu sợ lắm, họ hỏi tiếng Anh cháu hổng biết trả lời, mắc cở muốn chớt.
Tôi chợt hiểu lý do khi cô gái hỏi tôi có phải là người Việt hay không. Cô cần người giúp đỡ đối thoại trên chuyến bay. Tôi tin chắc tôi đoán đúng khi cô nài nỉ:
– Chú giúp cháu nghen.
– Giúp cái gì?
– Thì khi mấy cổ hỏi ăn gì, uống gì đó. Chú giả bộ hoài.
Tôi cười xòa:
– Chuyện nhỏ, cô cứ yên tâm. Muốn gì, cô cứ nói tôi.
– Cám ơn chú.
Máy bay bò từ từ ra phi đạo. Tiếng động cơ chạy rầm rì đẩy con chim sắt di chuyển. Vạt nắng bên hông hắt qua ô cửa hình bầu dục thu nhỏ dần rồi biến mất hẳn. Tôi bảo Thật gài dây an toàn.
– Gia đình cô ở hết bên Kansas?
– Gia đình cháu còn ở VN. Ở bển chỉ có hai vợ chồng cháu thôi.
– Thế hai vợ chồng ở bên Kansas lâu chưa?
– Ảnh thì lâu rồi, còn cháu chưa ở được một ngày.
Tôi nhíu mày rồi chợt hiểu:
– À, ra là chồng cô bảo lãnh sang Mỹ.
– Dạ.
– Anh chàng về VN cưới rồi bây giờ bảo lãnh cô?
– Dạ đúng. Mấy tháng trước, anh về quê làm đám cưới với cháu rồi trở lại Mỹ làm thủ tục bảo lãnh.
– Vậy là vui rồi, hơn nửa ngày nữa là cô đoàn tụ với chồng.
– Vui thì cũng vui mà lo muốn chớt, chú ơi.
– Lo cái gì mà lo. Mới cưới mà xa nhau lâu quá cũng không nên. Vợ chồng phải sống gần nhau chứ…
Tôi giả giọng Nam:
– Cưới xong mà mỗi người mỗi nơi nhớ muốn chớt.
Cô đập nhẹ vào vai tôi:
– Chú ghẹo cháu woài… mà cháu cũng nhớ ảnh chớ. Mà hổng biết ảnh có chớ cháu không nữa.
– Trời đất, cô nói chuyện đùa. Chồng mà không nhớ vợ thì nhớ ai, không lẽ nhớ bồ nhí?
Cô bĩu môi, ngoe nguẩy:
– Ai mà biết. Đàn ông bây giờ khó nói lắm.
– Thì cũng ba bốn loại đàn ông…
Mới nói đến đây Thật níu chặt lấy cánh tay tôi vì máy bay chạy lấy đà rồi bốc lên cao. Lưng mọi người ngả ra sau, bụng thót lại. Những người không quen đi máy bay thường sợ lúc cất cánh vì tình trạng mất thăng bằng bất ngờ. Cả đời có lẽ đây là lần đầu Thật đáp máy bay. Cô níu chặt cánh tay tôi đau điếng.
– Ở Mỹ đàn ông có một lá gan à, chứ không dám có năm bảy lá gan như người ta thường nói đâu. Chẳng phải tốt lành gì nhưng vì luật pháp bảo vệ tối đa quyền lợi của phụ nữ.
Thật thở dài:
– Thì cháu cũng mong như vậy.
Tôi cười cười nhìn cô:
– Tôi hơi tò mò, làm sao anh chàng lại quen cô?
– Có bà cô giới thiệu. Gia đình bả sống cùng thành phố với ảnh.
Tôi gật đầu:
– Có người giới thiệu thì bảo đảm hơn. Bà cô chắc chắn phải nhìn trước xem sau rồi mới dám giới thiệu anh chàng này cho cô chứ. Cô ở cùng thành phố với bà cô lại càng yên tâm hơn.
– Bà cô họ chú ơi. Họ hàng xa lắc xa lơ hà. Nhưng cũng cám ơn bả, nhờ bả mà cháu mới có dịp may lấy chồng ngoại quốc.
– Cô lấy người Việt chứ lấy ngoại quốc nào. Còn họ hàng để tôi nói cho cô nghe. Như ở Cali thì không nói, ở cái xứ Kansas của cô, lạnh cóng người, người Việt không nhiều như ở Cali đâu. Họ hàng xa xôi qua cái xứ tuyết đổ mút mùa lệ thủy đó cũng thấy gần nhau. Để rồi xem, cô lại thấy gần gũi với gia đình bà cô đó hơn ai hết.
– Mới qua chắc cháu nhớ nhà. Có bà cô một bên cũng đỡ…
Vừa lúc đó, cô tiếp viên trao cho gói đậu phụng. Tôi lấy nước cam cho tôi, và nước lạnh cho Thật. Chu đáo hơn, tôi xin thêm một chiếc gối để cô kê đầu và dựa lưng khi ngủ. Thân gái ở vùng quê, lần đầu xa nhà đến hơn nửa vòng trái đất, lại đi có một mình, bơ vơ trên chuyến bay. Tôi chợt thấy ái ngại:
– Tôi lấy làm lạ sao chồng cô không về VN đón cô mà lại để cô đi một mình.
Giọng cô trầm buồn:
– Ảnh nói với cháu ảnh làm nghề kỹ sư. Công việc nhiều nên không xin nghỉ phép được. Với lại cháu cố đi một mình để đỡ tiền vé.
Tôi lại không nghĩ vậy. Đường bay từ VN sang Mỹ phải đổi máy bay ở nhiều phi trường. Mỗi lần đến phi trường lạ hành khách phải tìm tin tức chuyến bay, đến cổng trình vé. Phi trường quốc tế rộng bao la, không khéo là cứ loay hoay lạc lối, rất dễ hụt chuyến bay. Nhớ lại lần đầu đáp đường bay quốc tế, tôi lạ lẫm mọi việc. May nhờ có vốn tiếng Anh nên việc hỏi han cũng không khó khăn lắm. Chuyến bay của Thật cất cánh từ phi trường Tân sơn nhất đến Nhật để đón khách như tôi từ Singapore đổ về. Vì thế cô không phải đổi chuyến bay. Nhưng sau chuyến bay này, Thật phải đổi máy bay nội địa ở phi trường San Francisco. Liệu cô có thể tìm được chuyến bay với số vốn liếng tiếng Anh ít oi như thế? Rồi lạc giữa rừng người với tiếng nói lạ tai, cô có tìm được đường về? Không hiểu anh chồng nghĩ thế nào mà dám để vợ một mình vượt một đoạn đường quá dài.
Tôi buông thõng:
– Đúng ra chồng cô phải đi với cô.
Thật im lặng không nói gì. Cô ngồi trầm ngâm, lặng lẽ. Tôi cũng yên lặng. Chúng tôi mải theo đuổi một ý nghĩ riêng tư như thế khá lâu và tôi chợt nghe tiếng cô gái buồn buồn, gần như nói với chính cô:
– Không phải ai cũng may mắn được đi ra nước ngoài. Cháu biết ơn vì ảnh thương cháu. Ở Mỹ thiếu gì người mà ảnh lặn lội về mãi tận vùng quê Rạch Giá cưới cháu.
Tôi vẫn yên lặng ngầm đồng ý. Tôi chợt nghĩ đến câu ca dao, “thân em như tấm lụa đào, phất phơ giữa chợ biết vào tay ai” mà lòng ngậm ngùi cho thân phận những cô gái ở thôn quê. Như anh chồng của Thật, có thể công việc đa đoan nên anh không thể về VN đón cô, nhưng biết đâu đấy. Lương kỹ sư ở Mỹ mà dè sẻn một chiếc vé khứ hồi đi đón người vợ quê mùa mộc mạc thì quả thật tôi không hiểu nổi. Tôi không dám xét đoán người nhưng rõ ràng những cô gái chân chất như Thật không có sự lựa chọn. Họ chỉ có một con đường duy nhất để thoát cảnh nghèo túng, nhất là dịp may được xuất ngoại. Suy nghĩ của họ thật đơn giản, lấy chồng là một cơ hội đổi đời hơn là vì trái tim nặng tình. Khi có người mai mối, họ xem đó là may mắn, phước đức ông bà để lại nên mới lấy được chồng ngoại. Thoát khỏi xóm làng là có hy vọng.
Còn gia đình những cô gái này gần như vội vã gả chồng cho con không đắn đo suy tính nhiều. Họ đem đứa con gái để thử thời vận. Nếu may mắn được thằng rể biết yêu thương con gái mình thì gia đình nở mày nở mặt với xóm giềng để đâu cho hết. Còn nếu ngược lại thì đành cắn răng ngậm miệng, cố nuốt trôi đớn đau xuống tận đáy lòng. Trớ trêu ở chỗ người ta thường dùng vật chất để đánh cuộc với rủi may, đằng này họ dùng nguyên một đời của đứa con gái để thách đố với số phận, trong đó rủi nhiều hơn may. Tôi bỗng cầu mong cho Thật đã gặp đúng người chồng yêu thương cô hết lòng
– Duyên nợ hết cô ơi. Đã yêu nhau rồi thì ràng buộc cả đời.
Thật chống cùi chỏ vào tay ghế, nghiêng người sang phía tôi. Tiếng cô thì thầm hòa với tiếng rì rầm của chiếc phản lực ở độ cao 37 nghìn bộ nhưng tôi vẫn nghe giọng cô rõ mồn một.
– Chú nói cũng đúng. Mà cháu có biết yêu là gì. Thấy ảnh rồi cháu đem lòng thương. Mặc dù cháu vui vì biết mình sẽ xuất ngoại nhưng lòng cháu thương ảnh thật.
Tôi cũng mong anh chồng thật lòng thương cô. Đừng đem những cô gái chân chất như Thật bỏ giữa chợ đời. Tội lắm. Những cô gái ở miền quê, họ đã thương ai thì thương hết lòng. Lớn lên quanh quẩn bên xóm làng, tầm mắt của họ chưa một lần vượt qua lũy tre xanh nên tâm hồn ngây thơ của họ lắm lúc lại là nguyên do chuốc lấy khổ đau vì cuộc đời muôn mặt.
– Mấy đứa bạn cháu cũng mong lấy được chồng nhưng trai làng thì bỏ xứ đi biền biệt không về. Không lẽ ở vậy hoài. Thoát được đứa nào mừng đứa đó, chú ơi.
Tôi thở dài:
– Tôi biết. Nhưng lấy nhau là vấn đề quan trọng. Không lẽ cứ nhắm mắt lấy liều?
– Bọn cháu cũng muốn lấy người mình thương chớ. Nhưng vì hoàn cảnh, chú à. Tuổi thì lớn, ở với cha mẹ hoài coi sao đặng. Với lại nghèo quá nên có mối là lấy liền, nhiều khi đâu có kịp suy tính hơn thiệt gì nữa đâu.
– Tôi nghe nói nhiều cô lấy chồng Đại hàn, Đài loan. Thế ở làng cô có ai lấy người ngoại quốc không?
Thật thở dài:
– Bọn nó lấy hà rầm chú ơi. Mấy bà mối từ Sàigòn xuống có mỗi một ngày là kéo theo cả chục đứa, cỡ cháu hoặc trẻ hơn.
Cuộc đời của những cô gái muốn thoát khỏi chốn lầm than không suôn sẻ như ý muốn. Đến ngay đám mối lái đã kiếm cách lừa lọc những gia đình cả tin, chứ đừng nói bước một đoạn đường dài sang xứ người, phúc ít họa nhiều. Có cô sang làm vợ cho cả nhà, nghĩa là từ ông nội, đến cha, lẫn con trai. Vùi hoa dập kiễu chán chê rồi bán cô gái vào nhà thổ. Có người phải làm việc phục dịch thua cả con ở, vì con ở vẫn được pháp luật bảo vệ và chủ nhà phải có trách nhiệm nuôi. Đằng này, chúng bỏ ra một số tiền mua những cô gái Việt về, nói là làm vợ cho hợp thức hóa giấy tờ, nhưng thật sự là mua một cái máy làm việc không lương, quần quật từ sáng đến tối khuya, kể cả làm công cụ tình dục phục vụ cho bầy đàn ông. Chúng chồm lên thân thể yếu đuối của cô gái như những con vật trong mùa động tình. Mới đây, một cô dâu Việt ở Đại hàn bị chồng giết chết. Cha mẹ sang ôm hũ tro của con về, lòng đau hơn cắt ruột. Tiền đền bù tính ra chẳng bao nhiêu so với cái giá mất con. Còn biết bao nhiêu thảm cảnh khác, đếm không hết. Tính ra chẳng mấy cô có được tấm chồng như ý muốn.
Tôi cay mày:
– Rồi làng xóm có biết số phận những cô dâu này ra sao không?
– Lúc đầu thì không biết, sau này tin tức gửi về ngày càng nhiều. Toàn tin dữ không hà. Nhưng cháu nói chú rồi. Ai cũng tin là phước đức ông bà sẽ che chở cho con mình. Xui xẻo cho con ông Tư, cháu bà Năm nhưng biết đâu con gái mình lại hưởng phước. Vả lại, nghèo quá nên ai cũng thử thời vận một lần.
Chưa bao giờ trong lịch sử của Việt nam, giá trị của người phụ nữ lại xuống thấp đến thế. Họ là hậu duệ của Hai bà Trưng một thời oanh liệt, là con cháu của bà Triệu khí phách hiên ngang, một thời đứng ngạo nghễ với các đấng mày râu. Thế mà giờ đây phải đi làm dâu ở xứ người, nơi mà xã hội chẳng hề màng đến nhân phẩm của những cô gái Việt, xem họ rẻ như một món đồ chơi. Hồn thiêng sông núi ở đâu mà không thể nâng đỡ thân phận của những cô gái quê này. Nỗi đau đớn này đúng ra không riêng gì cho gia đình nhưng phải là nỗi đoạn trường của cả dân tộc. Hơn lúc nào hết, tôi thầm mong cho Thật được yêu thương hạnh phúc, một niềm hạnh phúc bình dị như những phụ nữ khác trên cõi đời này.
– Thôi, cô may mắn hơn những cô gái khác. Lấy chồng Việt, ở Mỹ thì chắc chắn phải khác xa khi lấy chồng Hàn hoặc Đài.
– Cháu chỉ mong Trời Phật thương độ trì cho cháu, cho mấy đứa bạn đang còn ngong ngóng chờ một dịp may lấy được chồng như cháu. Bây giờ bọn cháu không dám lấy chồng Hàn nữa rồi. Thà ở giá thôi, chú ơi.
Trong trí tôi chợt thấy thấp thoáng đám lục bình, một loài thực vật sống trôi nổi trên sông lạch miền Nam. Lục bình xanh mơn mởn như sức sống của những cô gái chân quê. Đám lục bình nhờ nước mới sống nhưng nếu sông lạch không còn thấy đám lục bình trôi lững lờ miền Nam sẽ thiếu hẳn nét thi vị của một mảnh đất trù phú. Lục bình trở thành một cái gì thật gần gũi, thân quen với đời sống bình dị của dân Nam bộ. Trên con sông lớn, đám lục bình lặng lẽ trôi theo dòng nước như tình nghĩa vợ chồng gắn bó. Chàng ơi cho thiếp theo cùng, Đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam. Thân con gái cũng nổi trôi trên dòng đời như đám lục bình nhẫn nhục sống và vươn lên theo con nước lúc ròng lúc lớn. Đôi khi lục bình vướng dưới chân cầu, cam chịu số phận hẩm hiu, cố vũng vẫy theo con nước lớn nhưng vẫn xanh biêng biếc. Lắm khi lục bình lạc vào vũng nước đọng, hy sinh làm nơi nương tựa cho đám thủy sinh vật nhưng vẫn hiện hữu. Thật đang trôi theo con nước lớn, bỡ ngỡ bước vào một vùng trời mới rộng thênh thang. Nhưng còn đám lục bình khác, đang vật vờ sống theo con nước ròng và mỏi mòn chờ đợi một dịp nước lớn. Thế mà nước trên nguồn vẫn chưa đổ về cho thỏa thuê phận con gái.
Cô tiếp viên trao cho chúng tôi khay cơm chiều. Thật ăn nhỏ nhẹ, trầm ngâm như nỗi ưu tư nào đó còn vương trong trí. Tôi cũng im lặng ăn cho xong. Bụng tôi như đầy hơi không thấy đói khi tâm trí tôi ngập tràn những hình ảnh của những cô dâu Việt ở xứ người. Cơm nước xong, tôi dặn dò Thật những việc cần làm khi xuống phi trường San Francisco. Cần phải biết chuyến bay, rồi dò tìm trên màn hình để tìm cổng đến. Viết cho cô vài chữ trên mảnh giấy để nếu cùng đường, cô cứ đưa tấm giấy ra hỏi người bản xứ, họ sẽ giúp tận tình. Trò chuyện thêm một lúc nữa rồi cô dựa vào vai tôi ngủ vùi như một đứa trẻ thật vô tư. Nhìn nét mặt cô bình an trong lúc ngủ, tôi cầu mong đời sống vợ chồng của cô cũng an bình như những nhánh sông lững lờ trôi ra biển…
Tôi đưa cô đến tận cổng trình giấy tờ nhập cảnh. Dãy hàng bên tôi dài dằng dặc, còn bên phía cô ngắn ngủn dành cho những người không mang quốc tịch Mỹ. Chẳng bao lâu đến lượt cô trình giấy, thủ tục nhập cảnh cũng khá lâu vì cô lần đầu đặt chân đến đất nước Hoa kỳ. Xong việc, tôi thoáng thấy cô nhìn về phía hàng của tôi mắt dáo dác tìm kiếm. Tôi đứng lẫn lộn giữa rừng người nên cô không thể nào thấy tôi nữa. Thật quay đi, xắc trên vai, lầm lũi bước về phía cổng dẫn đến khu vực chờ chuyến bay nội địa. Bóng cô nhỏ dần rồi mất hút sau cánh cửa sắt.
Cho mãi đến lúc đó, hình ảnh của đám lục bình trôi nổi trên sông vẫn còn lẩn quẩn trong tâm trí tôi dai dẳng và nhức nhối như một cơn đau không thể nào dứt ra được.
Chân thật không cần giữ kẻ?!Vẫn còn nét thật gái quê thiệt tình..Nghĩ..nói..đơn giản lòng tin..Ai cũng đều tốt giống mình cho nên…May mắn dun rủi đưa đến..Được gặp người tốt tận tình ghé vai..Khoảnh khắc chỗ tựa êm ái..?Qua cơn ngầy ngật phút giây mệt người..?!Ngẫm thân gái..lục bình trôi..Tấp vào một chỗ mong đời bình yên..?Ôi..Anh hiền mỏi vai chưa vậy?
ThíchThích