Rút câu thơ vá trùng mây
Nhắc ngày xưa, trả tháng ngày rất xưa
Đường về cố quận nhoè mưa
Ba lăm năm ấy đong đưa phận người
Ngửa bàn tay đếm mù khơi
Còn bao tóc trắng chịu lời tà dương?
Bước ra, giẫm mấy con đường
Nghe thời gian, rát giọt cường toan chưa?
Khóc quê mấy bận thua mùa
Cọng rơm mắc cạn bên bờ tử sinh
Giếng lòng ngậm miếng u minh
Khuya nghe trăng vỡ mà thình lình đau!
Ví như trễ một chuyến tàu
Sân ga huyệt lộ đã màu phù hư
Hai bờ sáng tối đấy ư?
Buồn khe khẽ chạm, rối mù tâm linh
Bao nhiêu biển mới mặn tình?
Bao nhiêu nước mắt mới đành đoạn nhau?
Hẹn gì ngút ngái mùa sau?
Bội thu từ những hạt đau nhân quần
Nghêu ngao tấu khúc trầm luân
Thiện nhân nào? với đức nhân đâu nào?
Xem ra trời đất một màu
Cái màu bụi thế đục ngầu vân mê
Phục an một cõi ta về
Nghe trong lạ lạ có bề quen quen
Cầm như đốt trụi ươn hèn
Thắp lên khuya, một ngọn đèn tâm như.
NGUYỄN LÃM THẮNG
Bội thu từ những hạt đau nhân quần..
Lãm Thắng ơi, mấy năm rồi đọc lại chị vẫn nhiều cảm xúc…động …đậy với bài thơ em viết vì chị…, cho chị…Cảm ơn Lãm nhiều lắm.
Hihihi, nghe nhan đã nghĩ ” Chị Phục An được xướng tên đây!” Quả đúng vậy phải không anh Nguyễn Lãm Thắng? Chúc anh an, vui!
Bài nầy Lãm Thắng viết khi mới ” kết” chị Phục An đó Quỳnh Đỏ ơi.
Nguyễn Lãm Thắng đã đưa lục bát lên mây. phục an thật hay làm tui thấy Phục An càng dễ thương!
Thẹn quá hà!…hi hi..
“Phục an một cõi ta về
Nghe trong lạ lạ có bề quen quen
Cầm như đốt trụi ươn hèn
Thắp lên khuya, một ngọn đèn tâm như.”
Đọc xong bài thơ với 4 câu kết nầy, tâm an lạ thường!
Cám ơn nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng!
Phục An..âu cũng mắt người!-Soi tâm để thấy cuộc đời long đong!-Tự mình trói buộc vào trong..-Gỡ ra sẽ thấy thong dong cuộc đời..-Phục sinh an lòng tâm tư-Lòng như ước nguyện lời thư chân thành-Bình yên hai chữ ”thiện nhân”.Sống cốt chỉ để hiền lành được yên…còn nguyên..tính hiền..
Chị à!
Bài thơ này em viết tặng riêng cho chị Âu Thị Phục An, cách đây 3 năm,
Có phải anh NLT viết cho chị Phục An của tui không hè!?
Dạ! Đúng rồi ạ! anh (chị) Nguyên Vi!
Anh NLT xóa giùm NV cái…(chị) trong còm nhé, thân ái!
Ui! em xin lỗi! vì không biết cách xóa như thế nào
Xóa chi ??? Bút sa gà chết !!!
Thu Dung Công chúa…ác vầy sao mong gặp được… Chữi Đổng Tử đây ta! He he…
Khuya nghe trăng vỡ mà thình lình đau!
Trời ơi hay quá câu thơ nầy
Dạ cảm ơn anh Nguyễn Trí!
Nguyễn Lãm Thắng ơi , bạn thật khiêm nhường chỉ đòi VÁ lại trùng mây… RÚT CÂU THƠ VÁ TRÙNG MÂY…
Tôi thì (nếu có thể) RÚT CÂU THƠ ĐỘNG TRÙNG MÂY …Bởi thế tôi không biết làm thơ…Bởi thế tôi chỉ muốn là một bình loan gia …Bởi thế tôi chỉ xin làm một độc giả lặng thầm …
Dạ! Cảm ơn anh Tuấn Anh đã chia sẻ!
Phục an một cõi ta về
Nghe trong lạ lạ có bề quen quen…
Bạn muốn trở lại một thời vàng bướm bên ao ???
Riêng tôi , tôi có quen với cô PHỤC AN ( viết bông ). Nói chuyện với cô ấy , tôi cũng có cảm giác rất phục an !
Chị à!
Bài thơ này em viết tặng riêng cho chị Âu Thị Phục An, cách đây 3 năm,
Vậy thì chị Phục An vô nhận hàng nè . Chậm chân có người xí đó.
Vô đây vô đây Thu Dung ơi…