THƯA CÔ EM SẼ NHẬN ĐƯỢC GÌ

Trần Thị Trúc Hạ

1371493960nw2i1

Tiết cuối cùng của sáng thứ bảy là giờ sinh hoạt chủ nhiệm, cô và trò đều mệt mỏi cho nên tôi cô gắng tạo cho các em một không khí vui vẻ bằng cách tổ chức các trò chơi, đố vui, văn nghệ…Nhưng sáng nay em lớp trưởng báo với tôi:
– Cô ơi! Chuẩn bị cho hội thi thể thao sắp đến, có nhiều việc cần phổ biến cho các bạn lắm, cô cho phép em lấy danh sách các bạn tham gia để gởi gấp về trường .
Tôi gật đầu, mỉm cười thông cảm với cô lớp trưởng nhiệt tình, thấy thương em thật nhiều vì những lo toan em dành cho lớp. Em nhanh nhẹn ổn định lớp và triển khai phong trào. Cả lớp nhao nhao, tôi nhìn xuống thấy cánh tay của Nhật Huy giơ lên, em này rất giỏi về môn cầu lông, đang được đào tạo trong đội cầu lông của thành phố, chắc nó muốn tham gia thi đấu để đem vinh dự về cho lớp đây, tôi mừng thầm khi cho phép em đứng dậy.
– Thưa cô em sẽ nhận được gì?
– Nhận gì hở em? Tôi ngạc nhiên hỏi lại em.
– Em sẽ nhận được gì khi tham gia? Như tiền thưởng của giải là bao nhiêu? Hoặc là em có được cộng điểm vào môn thể dục không? Nếu không được gì thì em sẽ không tham gia thi đấu đâu ạ.
Tôi lặng người, ra dấu cho Huy ngồi xuống và bảo lớp trưởng về chỗ ngồi, cả lớp im phăng phắc. Có điều gì đó đang òa vỡ trong tôi, nghèn nghẹn dâng lên, phải cố nén, không được khóc trước học trò…Hình ảnh những ngày tháng nghèo khó thời bao cấp hiện về. Anh trai tôi đến thăm và ăn cơm với gia đình, bữa cơm chỉ có một đĩa thịt kho nhỏ với đĩa rau luộc chấm mắm. Đến khi ra về anh nói với tôi :
– Sao em cứ nhường hết thức ăn cho con vậy? Em thương con nhưng em phải dạy cho con biết quan tâm tới em chứ.
Tôi cúi đầu, rướm nước mắt trước lời nói của anh mình
– Em biết điều đó nhưng nhìn con bé gầy nhom vì suy dinh dưỡng, em đau lòng lắm.
Anh tôi lắc đầu buồn bã:
– Lo cho con đầy đủ thì nó có thể lớn về thể xác nhưng với cách của em thì anh sợ chúng ta sẽ tạo ra cả một thế hệ ích kỉ, sau này em sẽ khóc vì điều đó…
Anh tôi nói đúng, tôi đã khóc! Và bây giờ trước học trò của tôi! Tôi không được khóc, phải đứng dậy! Tôi rời bàn giáo viên và đi xuống gần học trò:
– Huy à! Sáng nay trước khi đến lớp em đã ăn sáng chưa?
Huy nhìn tôi với ánh mắt trong veo.
– Dạ rồi cô ạ, có gì không cô?
– Không có gì đâu em, em cứ trả lời những câu hỏi của cô rồi cô sẽ trả lời câu hỏi của em . Thế ai lo cho em ăn ?
– Dạ mẹ em ạ
– Vậy à. Ai đưa em từ nhà đến trường ?
– Ba em ạ.
– Sáng nay thời khóa biểu học những môn học gì?
– Dạ môn toán, anh văn và lịch sử ạ.
– Giáo viên nào dạy các môn học đó vậy em?
– Dạ thầy Hào dạy toán, cô Hà dạy anh và cô Thu dạy sử ạ.
Tôi nhìn ra sân trường đầy hoa nắng, chậm rãi hỏi tiếp:
– Sáng nay em thấy sân trường có sạch sẽ không ?
– Dạ sạch sẽ lắm ạ.
– Em biết ai quét rác ở sân trường mình không?
– Dạ cô lao công của trường ạ.
– Những gì em trả lời cô đều đúng, bây giờ cô chỉ hỏi em một câu nữa thôi, mặc dù còn nhiều điều để hỏi lắm . Thế từ sáng sớm , lúc em thức dậy đến bây giờ em đã cho ai cái gì chưa?
Hình như cả lớp đang nín thở theo dõi cuộc đối đáp của hai cô trò, có một vài em tinh ý đã nhận ra lối đi của tôi tủm tỉm cười nhưng Huy thì vẫn hồn nhiên trả lời:
– Thưa cô em có gì mà cho ạ?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cám ơn em Huy ơi! Tâm hồn em còn trong sáng lắm, em đã cho cô một lối thoát, “ một ánh sáng le lói cuối đường hầm”.
– Đó em thấy chưa? Mới một buổi sáng mà em đã nhận được biết bao nhiêu điều tốt đẹp, từ sự chăm sóc của ba mẹ, từ những kiến thức cần thiết ở thầy cô, từ sự lao động vất vả của chị lao công quét rác để em được học, được chơi trong môi trường trong lành…Vậy mà em đã cho ai cái gì đâu. Thử hỏi từ lúc ta sinh ra cho đến lúc ta trưởng thành ta sẽ còn nhận biết bao điều từ cuộc đời này. Chúng ta là người mắc nợ em à.Cô đã đi gần hết con đường của cuộc đời cô, hai mươi chín năm dạy học, chỉ còn bốn năm nữa là cô về hưu rồi, vậy mà lúc nào cô cũng thấy mình như người mắc nợ, nợ cuộc đời, nợ những người thân, nợ các em…Món nợ này phải trả bằng tâm huyết, bằng nghĩa tình. Huy à! Em có cái để cho mà em không biết đấy thôi, đó là tình yêu thương, là tấm lòng sẻ chia với ba mẹ, thầy cô, bạn bè và những người em mang ơn họ trong cuộc đời này, cứ cho đi rồi ta sẽ nhận được em à.
Học trò của tôi cúi đầu im lặng. Mắt tôi cũng ướt đẫm tự lúc nào. Tôi thương học trò của tôi quá. Tôi có khắt khe với học trò của mình không? Ai bảo rằng nghề giáo nhàn hạ và thanh thản? Sao lúc nào tôi cũng trăn trở và đi bằng những bước chân chông chênh và hụt hẫng thế này?!….

TRẦN THỊ TRÚC HẠ

25 thoughts on “THƯA CÔ EM SẼ NHẬN ĐƯỢC GÌ

  1. Hình đại diện của Trần thị Trúc Hạ Trần thị Trúc Hạ nói:

    Em không dám đâu thưa anh Nguyên Vy

    Thích

  2. Một truyện ngắn nhẹ nhàng đan lồng vào những tình huống giáo dục thông minh và duyên dáng,tự nhiên mà giàu xúc cảm,có giá trị thẩm mĩ và đức dục.Cảm ơn nhà văn,cô giáo Trần thị Trúc Hạ!

    Thích

  3. Hình đại diện của đinh tấn khương đinh tấn khương nói:

    Cám ơn cô giáo Trần Thị Trúc Hạ, qua bài viết đã nhắc nhở (cho tôi) một bài học đáng giá trong cuộc sống.
    Lại cũng vừa đọc bản tin (thể thao) trên báo mạng Vnexpress hôm nay, tôi phát hiện ra, phải chăng nhân vật Nhật Huy (trong truyện của tác giả) có một tầm nhìn xa và thực tế hơn?.

    Theo bản tin:
    – Nguyễn Thị Nụ, nhà vô địch SEA Games 24 phải nhổ cỏ kiếm sống
    – Quách Thanh Mai, vô địch SEA Games 22, sau khi giải nghệ phải phụ gia đình sửa chữa xe máy
    – Cựu thủ môn Kim Hồng sau khi giải nghệ: bán bánh mì dạo
    – Quốc Vượng (cầu thủ có tiếng) hiện làm công việc bốc vác
    Và trước đây tôi cũng có đọc một bản tin, một nữ vận động viên bị tai nạn trong lúc tập luyện phải ngồi xe lăn, bán trái cây kiếm sống.
    Và có độc giả góp ý: “Vô địch cầu lông thế giới được cái gì?”

    Xin lỗi, tôi chỉ ghi nhận mà không có ý kiến gì hết (về bản tin nầy), mong tác giả và bạn đọc đừng hiểu lầm (nếu có)

    Thích

    • Hình đại diện của Trần thị Trúc Hạ Trần thị Trúc Hạ nói:

      Cám ơn anh ĐTK tôi cũng từng nghe nói đến những điều đau lòng này…không biết tôi có chủ quan không khi nhận ra sự khác biệt giữa các vận động viên và học trò của mình…môn thể thao đối với học trò tôi chỉ là trò chơi…là sự rèn luyện thể chất…Có nên chăng dạy cho các em biết trả giá cho cuộc chơi một cách sòng phẳng?!…tôi cũng thật sự lúng túng, chông chênh và trăn trở…..để tìm ra lối đi đấy anh Khương à?

      Thích

      • Anh Đinh Tấn Khương không cần cẩn thận rào kín mít như vậy đâu anh !!!

        Thích

        • Em có cái để cho mà em không biết đấy thôi, đó là tình yêu thương, là tấm lòng sẻ chia với ba mẹ, thầy cô, bạn bè và những người em mang ơn họ trong cuộc đời này, cứ cho đi rồi ta sẽ nhận được em à. (TTTH)
          Cô giáo Trúc Hạ đã vô cùng chính xác trong cách dạy ( và ) dỗ như thế này . Em cũng muốn khóc theo cô nè cô ơi !!!

          Thích

  4. Cảm ơn Trúc Hạ nhiều lắm . Bạn làm mình ngậm ngùi nhớ những ngày còn đứng trên bục giảng… Bạn bản lĩnh hơn mình nhiều trong nghề nghiệp …Bởi vậy bọn học trò của mình lên FB nói : thương cô chớ hỗng sợ cô . Chúa ơi , vậy mà hồi đó mình cứ huênh hoang với mọi người là mình được học trò sợ kinh khủng . Giờ mình lên lớp học trò im phăng phắc . Ai ngờ giờ mới biết : hỗng sợ , chỉ thương !!! Nhiêu đó cũng đỡ mất mặt rồi !!! Còn hên.

    Thích

  5. Hình đại diện của trandzalu trandzalu nói:

    Chia xẻ bài viết của Trúc Hạ.Học trò nói: Thưa cô, em sẽ nhận được gì? Anh nói : Cho đi mà không cần nhận lại đó em. Điều diệu kỳ của tình yêu, tình người là ở chỗ đó…

    Thích

  6. Hãy cho đi rồi sẽ nhận lại..-Có những điều ta không hề nhận thấy..-Hạt ta gieo hình thành nở từng ngày..-Gieo tính cách sẽ gặt lấy số phận-Có những điều không thể tính sòng phẳng-Đó tình người ta vay mượn nhân gian-Vô hình chung ta nhận sống liên quan..-Nên cứ cho cũng trong thầm lặng..-Cho thứ gì nhận thứ ấy lòng nhân-Một tấm lòng ban phát cho thế nhân-Tình người đó tình thiết tha ân cần..-Hãy cứ cho đi rồi sẽ nhận?Cảm ơn bài viết cho ta điều suy ngẫm….

    Thích

  7. Hình đại diện của QUY. NGUYENHOANG QUY. NGUYENHOANG nói:

    Một bài viết dễ thương với những tình huống bất ngờ và để lại cho người đọc những suy niệm thật sâu.
    Anh TCT ơi, NHQ thấy ở VN bác Hồ “ta” cũng có nói: “Thanh niên hãy tự hỏi đã làm gì cho tổ quốc …” phải không anh?

    Thích

    • Hình đại diện của Trần thị Trúc Hạ Trần thị Trúc Hạ nói:

      anh Quý à, em có đao to búa lớn gì đâu…em chỉ dạy cho học trò đạo lý làm người đơn giản nhất mà!…

      Thích

    • Dạ em không dám nhớ mấy câu đó, em chỉ nhớ ngày xưa có dạy em :
      -Làm trai cho đáng nên trai – Xuống đông đông tĩnh lên đoài đoài tan
      -Thanh niên là rường cột nước nhà… mà thôi, anh ạ!

      Thích

  8. Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho bạn – mà hãy tự hỏi bạn đã làm gì cho tổ quốc – JFK.

    Thích

  9. Hình đại diện của Nguyên Vi Nguyên Vi nói:

    Cám ơn chị TH đã nhắc cho tôi một bài học làm người mà mấy mươi năm rồi vẫn chưa thuộc hẳn!

    Thích

Gửi phản hồi cho QUY. NGUYENHOANG Hủy trả lời