NÓI VỚI MÌNH TRONG KHI TRÚ MƯA

1.
Bên đường anh đứng trú mưa
hàng bông giấy thưa che sao khỏi ướt
mưa từ những sợi tóc còn đen làm đôi mắt xót
mưa từ những sợi tóc vừa trắng làm đôi mắt cay
những sợi tóc dính vào mặt
như nét vân trên đá
một trận mưa hai trận mưa ba trận mưa…
mọc lên những chiếc nấm sặc sỡ
anh chợt nghĩ đến em
không phải dưới chiếc nấm nhiều màu
mà lạnh run dưới chiếc dù ngoài chợ
chiếc dù bằng bàn tay
chống đỡ cả trời mưa gió
2.
Bên đường anh đứng trú mưa
giá mà có em
thì cả Saigon sẽ dễ thương biết mấy
trận mưa sẽ dễ thương biết mấy
và anh…
vẫn đứng đây trú mưa
như đã từng đứng đây
mấy chục năm về trước
cũng dưới hàng bông giấy này
chỉ có cổ họng khô
còn tất cả đều ướt
em biết không
những năm tháng đó
anh sống vật vờ như chiếc bóng
dửng dưng với tất cả
hoài nghi tất cả
lạnh lùng với tất cả
với cả chính mình
em biết không
ở đâu anh cũng là người khách lạ
ở đâu cũng không phải quê hương
em ơi làm sao em biết được
một gã ưu du
cứ đi cứ đi
như kim đồng hồ chạy ngược
buồn như chú dế than lạc mất đám cỏ xanh
đứng dưới cột đèn ngơ ngẩn…
3.
Bên đường anh đang trú mưa
mưa đang trú anh
một trận mưa… hai trận mưa … ba trận mưa …
HẠC THÀNH HOA

3 thoughts on “NÓI VỚI MÌNH TRONG KHI TRÚ MƯA

  1. Hình đại diện của Nguyên Vi Nguyên Vi nói:

    Đọc bài thơ chợt nhớ bài DIỄM XƯA lạ! Bác Tạ tìm và dán lên giùm được không!?

    Thích

  2. Chào Hạc Thành Hoa!Mưa trú mưa bông giấy thưa..-Sợi tóc đen trắng đủ vừa xót cay!-Chiếc dù nhỏ bằng bàn tay!-Anh che chống đở loay hoay miệt mài..-Mưa ngoài trời khô tim ai!?-Lạnh hồn một gã đắm say mưa lòng-Vật vờ chiếc bóng hư không!-Buồn thương lạc lõng đời mong có người..!?

    Thích

  3. Không có em… gì cũng thấy buồn, huống gì đang mưa rơi!

    Thích

Gửi phản hồi cho TẠ CHÍ THÂN Hủy trả lời