DƯỜNG NHƯ KHÔNG PHẢI LÀ TÌNH YÊU!?

Đinh Tấn Khương

mua2.gif

Chi được sinh ra trong một gia đình khá giả và có vị trí cao trong xã hội vào những năm trước 1975. Ba Chi là một công chức chính phủ có nhiều quyền lực, mẹ thì điều hành một  thương vụ cỡ lớn, người anh trai của cô thì được học bổng du học ở nước ngoài.

Có lẽ nhờ vào gia thế, cũng như nhiều lần được người bố dẫn theo trong các dịp lễ lạc hoăc những lần hôi họp của các tổ chức.. đã giúp Chi tự tin và mạnh dạn trước công chúng.

Chi không đẹp đài các kiêu sa nhưng nét mảnh mai và ăn nói khá hoạt bát khiến cho Chi luôn nổi bật ở bất cứ nơi nào mà Chi đến. Chi là một học sinh khá, giỏi nhất là môn ngoại ngữ cùng với tài hùng biện củng như khiếu tổ chức.

Một hôm, cũng như thường khi, Chi được bố mẹ dẫn theo tham dự buổi họp mặt gia đình người bạn thân của bố, buổi họp mặt được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng để đón tiếp người con trai duy nhất, du học từ nước ngoài trở về, nhân kỳ nghỉ cuối năm.

Vinh, tên người thanh niên, có nét mặt trầm tĩnh, ít nói, nhưng khi nói ra thì rất sâu sắc, chứa đựng nhiều ưu tư, đó là cảm nhận đầu tiên của Chi, khi mới gặp Vinh. Nhìn vào ánh mắt Vinh, dường như trái tim của Chi đã mách bảo, Vinh đang dành cảm tình riêng với mình. Ở cái tuổi 17, với nhiều ước vọng cho tương lai nhưng chưa hề biết tình yệu là gì, cho nên Chi cũng không biết chắc điều mình suy nghĩ có đúng hay không?

Vinh, con người kín đáo, ít khi thố lộ tình cảm, chính vì thế mà đã khiến nhiều người nghĩ rằng, anh là một người thờ ơ với những gì xảy ra chung quanh. Trước ngày Vinh rời VN ra nước ngoài tiếp tục theo đuổi việc học, Chi đã có vài lần gặp lại Vinh, đó là những lần Vinh ghé nhà thăm ba mẹ Chi. Những lần gặp gỡ nầy đã khiến trái tim ngây thơ của Chi dường như lỗi nhịp, Chi mong chờ một thố lộ tình cảm của Vinh bằng lời nói chứ không phải bằng ánh mắt tha thiết nhìn Chi.

Lần nào cũng vậy, Vinh luôn giữ một khoảng cách bên ngoài, nhưng dường như khoảng cách của hai trái tim thì rút ngắn lại dần, và rồi, dừng lại khi vừa chạm vào nhau!?

Chi theo bố mẹ ra phi trường tiễn Vinh, Vinh nắm chặt hai bàn tay và nhìn thẳng vào đôi mắt sũng lệ của Chi rồi chỉ thốt mỗi một câu duy nhất:

– Tập trung vào việc học, cố gắng tìm cho mình một tương lai, một hướng đi để phục vụ xã hội!

Chỉ ngần ấy thôi, Chi không hiểu được hết tình cảm của Vinh ra sao đối với mình, tình bạn hay là tình yêu?

Một đôi lần sau đó, Chi có nhận thư của Vinh gởi về, thật ngắn ngủi và cũng chỉ là những lời khuyên không hơn không kém, rồi sau đó thì im bặt tin nhau.

Chi khóc thật nhiều mà không biết tại sao mình lại khóc, nỗi buồn sau đó được vơi dần trong những lúc Chi tham gia vào nhóm sinh viên tổ chức các cuộc biểu tình đòi hỏi tự do báo chí, chống lạm quyền tham nhũng được nổ ra rộng rãi. Và trong những lần họp mặt đó, Chi được quen biết với Tòng, một sinh viên Luật, có chân trong ban tổ chức các cuộc biểu tình.

Tòng, xuất thân từ gia đình nghèo, quan tâm nhiều đến thành phần thấp cổ bé miệng, những thành phần thua thiệt trong một xã hội đang có chiến tranh. Chi đã bị thôi miên bởi lý tưởng đấu tranh để mang lại một sự công bằng cho mọi người.

Chi nhớ đến lời khuyên của Vinh, “tìm một hường đi để phục vụ xã hội!”, lời khuyên nầy đã theo đuổi Chi và đã khiến Chi tin rằng, việc làm của mình bây giờ là một bước thực hiện lý tưởng phục vụ. Chi biết ba mẹ sẽ không chấp nhận cách dấn thân của Chi cho nên Chi đã cố dấu những ý nghĩ, những việc làm của mình.

Lâu dần, qua những lần gần gũi trong các buổi họp và những thố lộ lý tưởng của Tòng đã thuyết phục trái tim Chi. Chi đến với Tòng bằng một tình yêu gắn bó, chung cùng một lý tưởng, nhằm mang lại một xã hội thật sự công bằng cho đất nước VN. Tình yêu và lý tưởng mãnh liệt đến độ Chi đã vượt rào cản lễ giáo và đã có thai với Tòng vào những ngày chiến tranh sôi động nhất tại miền Nam.

Ba mẹ Chi được sắp xếp cho di tản theo đoàn người có chức sắc trong chính phủ miền Nam, một tháng trước ngày 30/04/75. Chi đã tìm mọi cách liên lạc với Tòng, nhiều lần đã nhờ Lân, một người bạn rất thân và cùng nhóm hoạt động biểu tình của Tòng. Chi nhờ Lân nhắn cho Tòng biết, hai người đã có con với nhau, nếu gặpTòng, Chi sẽ tìm cách ở lại VN hoặc liều xin phép ba mẹ, cho Tòng cùng đi theo ra nước ngoài. Nhưng bặt vô âm tín, cuối cùng thì Chi phải quyết định mang  đứa con của Tòng theo cùng ba mẹ, đến một nơi xa lạ.

Đến Mỹ, Chi gặp lại Vinh  ngay tại phi trường, ra đón ba mẹ Vinh, cùng đáp chung  một chuyến bay với gia đình Chi. Vinh tỏ thái độ vui mừng ra mặt, chính vì thế mà Chi đã rơi vào tâm trạng đau khổ tột cùng!

Sau vài lần gặp lại trên đất khách, Chi đã thổ lộ toàn bộ sự thật với Vinh để mong nhận được một lời khuyên. Vinh an ủi Chi rất nhiều và đã đi đến quyết định cưới Chi làm vợ. Vinh dấu kín hai bên cha mẹ về điều thầm kín của Chi, Vinh luôn giữ thái độ bình thản, vui vẻ, chia sẻ tình yêu vợ chồng với Chi, và, dành tình thương của một người cha đối với đứa con gái của Tòng.

Hai người có thêm một đứa con trai nữa, một năm sau khi Chi sanh đứa con đầu lòng. Gia đình họ có một cuộc sống êm đềm không chút gợn sóng trong nhiều năm. Chẳng một ai biết được, đứa con gái kia là con của Tòng ngoải Chi và Vinh.

Thời gian qua mau, hai đứa con đã trưởng thành, có sự nghiệp vững vàng, cộng với tình yêu cùng tinh thần cao cả của Vinh đã giúp Chi cảm nhận một niềm hạnh phúc vô biên và yêu thương chồng mình nhiều hơn.

Một hôm, nhận tin xa, từ VN, qua một người bạn gái năm xưa, Chi biết thêm tin tức về Tòng. Sau 30/04/75, Tòng tham gia vào chính quyền mới, tiếp thu Sài Gòn và làm việc trong một thời gian dài và đã nghỉ hưu mấy năm trước đây. Nghe kể, sức khỏe Tòng hiện không được tốt lắm bởi thói quen hút thuốc và dường như mỗi ngày hút một nhiều hơn! Tòng sống trong một căn gác nhỏ, đơn độc và chưa từng lập gia đình.

Lòng Chi rối rắm lắm, Chi không muốn gợi lại sóng gió cho gia đình, cho Vinh và cho các con. Chi cũng không muốn đưa Tòng đến chỗ khó xử, nhưng Chi cứ dằn vặt mãi, là, có nên làm gì đó, chứ nếu nhỡ Tòng có mệnh hệ nào, sẽ không còn cơ hội cho cha con được gặp mặt nhau?

Cuối cùng, Chi đi tới quyết định xin phép Vinh cho mang hai đứa con về thăm lại quê hương. Vinh đồng ý ngay và khuyến khích điều ấy. Nhưng đứa con trai đang lúc quá bận rộn công việc cho nên không thể sắp xếp đi cùng với mẹ và chị được, Chi nghĩ, như thế thì cũng tốt thôi!

Hôm mới vừa về tới Việt Nam, vì đường xa đứa con gái khá mệt cho nên muốn nằm nghỉ tại khách sạn. Chi tranh thủ đến thăm Tòng, qua hướng dẫn của người bạn cũ, Chi đẩy cửa, đã mở hờ, bước vào một căn gác nhỏ thấy Tòng đang nằm trên giường với những tràng ho kéo dài, mệt mỏi và khó thở. Tòng cố ngồi dậy nhưng Chi đã khoát tay, ngầm bảo, cứ nằm nghỉ rồi kéo vội chiếc ghế gần đó lại sát giường và ngồi bên cạnh Tòng.

Cả hai không nói được gì, chỉ có nước mắt chảy dài trên đôi gò má của hai người. Tiếng ho rũ rượi của Tòng đã phá tan sự im lặng nặng nề đó, Chi nghe được câu nói đứt quảng của Tòng xen lẫn với tiếng ho và hơi thở nặng nề phát ra từ lồng ngực gầy tong.

– Anh xin lỗi Chi, anh xin lỗi Chi, xin em tha thứ cho anh,!

Mái tóc Tòng đã bạc nhiều, gương mặt hốc hác đã nói cho Chi biết rằng Tòng đã trải qua những tháng ngày buồn phiền với một căn bệnh kinh niên ở vào giai đoạn cuối

Chi cố dằn sự cảm xúc và chợt hỏi:

– Anh không có gia đình? Em muốn hỏi là anh chưa có vợ con?

Tòng không trả lời, chỉ lắc đầu cùng với cơn ho rũ rượi

– Anh có biết rằng, anh có một đứa con gái không?

– Biết, anh biết, anh cũng còn biết là em rất hạnh phúc và con gái của chúng ta đã thành nhân và thành công. Cám ơn em và người chồng đáng kính của em!

– Anh có muốn gặp con gái của anh không?

Tòng không trả lời câu hỏi của Chi, nhưng ánh mắt đã nói lên điếu ước muốn đó.

Chi không muốn hỏi, muốn nhắc, muốn thắc mắc điều gì thêm nữa..Chi hẹn sẽ trở lại cùng với đứa con gái.

Mấy hôm sau, Chi đưa đứa con gái đến gặp Tòng, đứa con gái chưa biết gì, chỉ nghe mẹ nói là đến thăm một người bạn rất thân, đang bệnh nặng.

Đẩy cửa bước vào, cũng như lần trước Tòng gượng ngồi dậy và chào bằng một cái gật đầu kèm theo một tràng ho sặc sụa.

Chi kéo ghế cho đứa con gái ngồi bên cạnh mình, sát chiếc giường của Tòng đang nằm. Là một bác sĩ, đứa con gái đã quen thuộc với nhiều thứ bệnh và thường tiếp xúc với bệnh nhân, cho nên không có thái độ ngăn cách.

Bằng cử chỉ thân thiện, thái độ thân thiện của một người thầy thuốc đối với người bệnh, đã khiến cho Tòng cảm thấy một chút tình cảm, thì thào:

– Ba xin lỗi con!

– Thưa bác, bác nói gì con không hiểu, bác có lỗi gì với con đâu!?

Đứa con gái ngạc nhiên, vừa nói vừa nhìn mẹ mình và người đàn ông trên giường, hai khuôn mặt đang ướt đẫm nước mắt.

– Con à, mẹ cũng xin lỗi con, người đàn ông nầy là cha ruột của con, rồi mẹ sẽ kể cho con nghe hết câu chuyện éo le của ba mẹ.

Đứa con gái vụt đứng dậy, lùi xa vài bước và thẳng thắn:

– Không, Ba Vinh  là cha của con, không có một ai khác là cha của con hết mẹ ạ! Con muốn về phòng nghỉ một chút, xin lỗi con hơi mệt. Mẹ cứ ở đây đi, con đón taxi về một mình được rồi, chào ông tôi đi, chúc ông mau lành bệnh!

Chi gạt nước mắt và chạy theo con, cùng đón taxi về lại khách sạn, trên suốt lộ trình cả hai đều im lặng, mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng!?

Bước vào phòng, đứa con gái nằm vật xuống giường, úp mặt vào gối, Chi đoán rằng nó đang khóc và Chi cũng khóc

– Mẹ xin lỗi con, đáng lý mẹ không nên như thế!?

– Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi ông ấy, con đoán biết câu chuyện của đời mẹ và ông ấy. Nhưng thưa mẹ, con chỉ có một người cha duy nhất, đó là ba Vinh, mong mẹ để con yên!

Chi nín lặng trong niềm đau hối hận cho quyết định sai lầm của mình, sai lầm một lần nữa trong đời!

Hai hôm sau, người bạn thân của Chi đến báo tin, Tòng đã qua đời sau khi nhập viện khẩn cấp, tang lễ sẽ cử hành vào ngày mai. Chi quay sang đứa con gái, bắt gặp ánh mắt của nó.

– Mẹ nên đến đó để tiễn đưa ông ta lần cuối, ngày mai con ra phố mua ít sách, con đi một mình cũng được mẹ ạ!

Không có nhiều thân nhân, chừng vài người bạn cũ tiễn Tòng đi về bên kia thế giới. Ở đó, Chi gặp lại Lân, Lân cũng thay đổi khá nhiều khiến Chi không nhìn ra cho tới khi Lân tiến lại gần

– Chào Chi, không nhận ra Lân sao?

– Anh Lân đổi khác nhiều quá, Chi xin lỗi anh Lân!

Lân lừng khừng, muốn nói gì đó rồi lại im lặng

– Anh Lân muốn nói gì với Chi mà dường như khó nói lắm, phải không?

– Đúng vậy, nhưng chắc Lân phải nói một lần, một lần cho xong!

– Chuyện gì mà quan trọng vậy ông tướng (hai tiếng “ông tướng” quen thuộc trước kia bổng lại trở về, không suy nghĩ)?

– Thật ra, những ngày trước 30/04, tôi đã gặp và báo tin nhắn của Chi cho Tòng, nhưng lúc ấy, Tòng đã quyết định là không gặp Chi, dù rất yêu Chi.Tòng sợ mối liên hệ giữa hai người sẽ ảnh hưởng đến con đường hoạt động cách mạng của Tòng, vì lý lịch của gia đình Chi đó mà! Nhưng sau cùng, Tòng đã nhận biết đó là một quyết định sai lầm, con đường cách mạng mà Tòng theo đuổi, đã không hoàn tất là do nhiều nguyên nhân thực tế khác, chứ đâu phải là do mối liên hệ của Chi và Tòng!?

Mọi người đang thảy những cành bông hồng xuống huyệt mộ để thay lời tiễn biệt, thì bổng dưng, Chi trả cành hoa hồng đang cầm trên tay về lại chỗ cũ, rồi quay mặt bước nhanh ra khỏi nghĩa trang, không ai hiểu được Chi đang nghĩ gì và tại sao lại như thế!?

Đôi gò má hốc hác, do những xúc động, những băn khoăn trong mấy ngày vừa qua, bây giờ đã không còn ướt lệ.

Chi lẩm nhẩm một mình:

– Dường như đó không phải là tình yêu!?

đinh tấn khương

15 thoughts on “DƯỜNG NHƯ KHÔNG PHẢI LÀ TÌNH YÊU!?

  1. Hình đại diện của TRẦN BẢO ĐỊNH TRẦN BẢO ĐỊNH nói:

    Theo mình , lý tưởng không thể thắng được tình yêu chân chính .
    Có thể đúng là ” hình như không có tình yêu ”
    Cảm ơn đinh tấn khương
    chúc vui

    Thích

    • Hình đại diện của đinh tấn khương đinh tấn khương nói:

      Da., chắc tình yêu (cá nhân) của nhân vật Tòng đã không đủ mạnh!?
      Cám ơn anh Trần Bảo Định
      Chúc an vui

      Thích

  2. Hình đại diện của nguyễn trí nguyễn trí nói:

    Yêu chứ, không yêu người ta không dâng hiến.
    Nhưng được rồi thì danh vọng cao hơn…

    Thích

  3. Hình đại diện của Bùi Diệp Bùi Diệp nói:

    Lâu quá mới lại đọc truyện cùa anh Đinh Tấn Khương. Kính chúc anh luôn vui khỏe!

    Thích

  4. Hình đại diện của đinh tấn khương đinh tấn khương nói:

    Ông Tạ nói đó nghen!

    Thích

  5. Rất vui khi gặp anh ĐTK ,chúc luôn vui khoẻ !

    Thích

    • Hình đại diện của đinh tấn khương đinh tấn khương nói:

      Gặp được là vui rồi, phải không anh Nghĩa
      Chúc anh luôn an vui và khỏe mãi như thơ của anh vậy!

      Thích

  6. Hình đại diện của Nguyên Vi Nguyên Vi nói:

    Chào anh Khương, thật lâu mới lại được đọc anh!

    Thích

  7. Hình đại diện của QUY. NGUYENHOANG QUY. NGUYENHOANG nói:

    Chuyện lý lịch ngăn cản mọi con đường đi tới của những người tài và đầy nhiệt huyết (kể cả giết chết tình yêu) luôn là nỗi ám ảnh lớn, kéo dài đối với nhiều cá nhân thuộc về “bên thua cuộc” lẫn “bên thắng cuộc”!

    Thích

  8. Cũng có tình yêu đấy, nhưng lý tưởng điên rồ mạnh hơn.

    Thích

Gửi phản hồi cho QUY. NGUYENHOANG Hủy trả lời