(1)
Em cúi xuống nhìn mặt hồ nước lạnh
Tóc em bay những sợi tơ chiều
Bao nhiêu nắng long lanh vai áo
Khi ra về còn nhớ bây nhiêu
Bên dòng suối ngừng chân đứng lại
Nghe trên rừng rộn rã chim kêu
Sau đỉnh núi, một mặt trời mới mọc
Trong thời gian lẫn lộn sáng, trưa, chiều
Anh ngồi nghỉ giữa hồn núi thẳm
Em gối đầu lên đá xanh rêu
Anh cười nói như mấy nghìn năm trước
Tiếng vui đùa, những tiếng thân yêu
Ðôi con mắt em ngời hạnh phúc
Còn thời gian tựa tiếng chim kêu
Anh chăm chú nhìn mặt trời mới mọc
Trong rừng cây, giữa một buổi chiều
(2)
Anh sẽ yêu, chưa bao giờ yêu vậy
Anh sẽ buồn thành lệ chảy mênh mông
Anh sẽ đứng giữa đất trời bát ngát
Gọi tên em cho đến vô cùng
Em sẽ thấy tự đời máu lệ
Những thiên thần gẫy cánh trên không
Em sẽ thấu cho những chàng xa lạ
Trên phố phường run rẩy mùa đông
Em sẽ hiểu tình yêu, cõi chết
Áng mây trời mầu sắc mông lung
Có khoảnh khắc trong bầu trời bất diệt
Anh đã yêu em, yêu đến vô cùng
Ta sẽ bỏ ta đi như ta đến
Ta sẽ về trên những nẻo hương thơm
Em, giấc ngủ có muôn vàn mật lệnh
Cõng em về qua đám khói sương
Rồi có những mùa đông lên tiếng
Và bầu trời cũng hát vẩn vơ
Em, nếu hiểu tự tận cùng sâu thẳm
Anh bây giờ vẫn đẹp tựa anh xưa.
Nguyễn Bá Trạc
Bài thơ đẹp như một bức tranh. Cám ơn tác giả NBT!
“Anh bây giờ vẫn đẹp tựa anh xưa.” NV cũng rất muốn nói vậy, nhưng…không còn tự tin nữa rồi!
ThíchThích
Anh sẽ yêu, chưa bao giờ yêu vậy
Anh sẽ buồn thành lệ chảy mênh mông
Anh sẽ đứng giữa đất trời bát ngát
Gọi tên em cho đến vô cùng
Yêu kiểu này thì trời đất rung rinh mất anh Nguyễn Bá Trạc ơi. Nhưng có điều không hiểu anh có còn đủ sức để mà yêu như vậy không hay là hết xí quách rồi.
ThíchThích
Thưa chú Lưu Thy , bài thơ này là của nhà văn Nguyễn Bá Trạc , người viết BỐN ĐIỀU ƯỚC , ÔNG KHÓ TÍNH , và dịch NƯỚC MẮT TRƯỚC CƠN MƯA đã đăng trong Tương Tri đó hả chú ???
tiểu thư vô cùng ngạc nhiên khi nhà văn NGUYỄN BÁ TRẠC làm thơ quá chừng hay như vậy . Rất khác với cách viết văn đầy trào lộng và cay đắng…
ThíchThích
Tiểu thư đọc NGỌN CỎ BỒNG của nhà văn Nguyễn Bá Trạc chưa nhỉ ? Những bài văn xen lẫn thơ…đọc mới thấy trần gian muôn mặt nên tác giả cũng phải muôn màu thôi !
ThíchThích