MINH VY
Từ sân bay trở về nhà, Vọng ngủ vùi mất một ngày. Hôm nay đã là ngày thứ hai anh có mặt tại Việt Nam, đang loay hoay với những dự định của mình, Vọng nghe mẹ gọi điện.
Vọng hả con, về bên đó có một mình, nhớ ăn uống cho đàng hoàng, ráng mà giữ sức khỏe, làm gì thì làm cũng phải lo ngủ nghỉ, nhớ chưa? …
Và còn nhiều nhiều thứ khác bà căn dặn Vọng, anh nghe đến nỗi thuộc lòng. Uể oải trả lời vài câu để mẹ an tâm, Vọng quăng cái điện thoại xuống giường, bước ra ngoài nhìn đường phố. Con đường Nguyễn Hữu Cảnh ban đêm thưa người, nhìn xa một chút từ hướng chung cư The Manont có thể thấy được toàn cảnh sông Sài Gòn, gió từ sông thổi lên mát rượi làm tâm trạng Vọng thoải mái. Anh bước lại mở laptop, định viết gì đó nhưng lại thôi, đóng máy, anh quyết định ra ngoài, xuống quầy tiếp tân…
Anh gọi giúp tôi một chiếc taxi.
Dạ, để em kêu taxi ngoài sân liền…
Người lễ tân định gọi bộ đàm, thì Vọng căn dặn.
Không, tôi muốn kêu taxi qua tổng đài. Nhớ yêu cầu tài xế là nữ, chân dài càng tốt quan trọng là trẻ tuổi, có duyên, biết ăn nói.
Người lễ tân nhăn mặt, bốc máy lên gọi tổng đài theo lời căn dặn của Vọng… Vọng cười mỉm, đeo kính đen rồi ung dung bước ra ngoài chờ taxi.
o0o
Mười phút sau một chiếc taxi màu trắng trờ tới, đậu ngay trước mặt Vọng. Một cô gái trẻ từ trong xe bước ra, mái tóc cắt ngắn ôm sát gương mặt. Vọng nhăn nhó trách khéo.
Ở Việt Nam làm dịch vụ kém quá, gọi từ nãy tới giờ mới tới.
Anh thông cảm, tôi phải chạy từ Cầu Ông Lãnh về đây, như vậy là nhanh lắm rồi đó.
Tôi không cần biết là cô chạy từ đâu, tôi chỉ biết là tôi đã chờ rất lâu rồi.
Tại anh yêu cầu là nữ, nên mới chậm.
Cô gái bước lại mở cửa sau xe có ý mời Vọng lên xe. Vọng tỏ vẻ thờ ơ, bước lên mở cửa xe trước trong sự ngơ ngác của cô. Cô gái lầm rầm trong miệng: “Gặp phải người cõi trên rồi”
o0o
Vọng đeo kính đen, kín đáo quan sát cô gái. Chiếc xe lao đi trên đường vắng.
Anh muốn đi đâu?
Cứ chạy lòng vòng, chừng nào hết xăng thì thôi!
Anh mới về Việt Nam lần đầu tiên hả?
…
Vọng mở ipad gắn tai nghe, người nhịp nhịp theo tiếng nhạc và nhìn đường. Đi được một đoạn, thấy chán, Vọng bỏ tai nghe ra nói chuyện với cô gái.
Cô tên gì?
Minh Nguyệt.
Trăng sáng, à cái tên hay.
Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
20.
Lái taxi lâu chưa?
Hai năm.
Không đi học hả?
…
Tôi hỏi sao cô không trả lời?
Tôi có quyền không trả lời những câu hỏi mà tôi cảm thấy không thích.
Như vậy là bất lịch sự với khách, cô không nhớ khách hàng là thượng đế sao?
Có, nhưng thượng đế không có nghĩa là muốn làm gì cũng được.
Vọng cười mỉm, mắt vẫn đeo kính đen để đễ quan sát Nguyệt mà cô không biết. Vọng suy nghĩ: “Cũng đẹp và có cá tính, thử xem sao”. Vọng nhích người về phía Nguyệt sát hơn, tỏ giọng tán tỉnh.
Em có người yêu chưa?
Tay Vọng đặt lên đùi Nguyệt, từ từ nhích dần lên. Nguyệt cua xe vào lề đường, đạp mạnh thắng cho xe ngừng lại, Vọng chồm về phía trước vì mất thăng bằng. Nguyệt xuống xe, đi vòng qua chỗ Vọng mở cửa.
Mời anh xuống!
Ủa, đã tới đâu mà xuống!
Tôi chỉ chở anh được tới đây thôi, anh làm ơn đi xe khác.
Cô kia! Cô đối xử với thượng đế như vậy hả?
Nguyệt đanh mặt, giọng sắc lẻm.
Bây giờ anh có xuống xe không? Nếu không tôi la lên đó.
Nguyệt lấy tay mở hai nút áo trên rồi la lớn.
Bớ người ta… cướp…
Vọng lật đật xuống xe, nói như hét.
Cướp hồi nào. Tui xuống rồi đó, được chưa? Bà chằn lửa.
Chưa… đưa tiền đây!
Tiền gì, tui có thiếu nợ cô đâu, vừa ăn cướp vừa la làng hả?
Ủa anh đi taxi chùa sao? Tui đâu có làm công quả, tổng cộng là năm trăm ngàn.
Cái gì mà mắc vậy. Bộ cướp hả?
Vọng thò đầu vào xe, nhìn đồng hồ tính tiền rồi quay qua nói.
Tui thấy có một trăm chín mươi lăm ngàn thôi, tui bo cho cô năm ngàn nữa là hai trăm.
Đúng là tiền xe có nhiêu đó thôi, nhưng tôi tính thêm tiền chân dài, tiền phục vụ, tiền sờ đùi, tổng cộng là năm trăm, đưa lẹ lên tui còn về giao xe nữa.
Cái gì?… chân cô có một khúc mà kêu dài hả, còn phục vụ thì mắc ói muốn chết cũng dám tính tiền, cô… cô…
Nguyệt đưa tay lên nút áo, hăm dọa.
Bây giờ có đưa không?
Đưa…
Vọng nhăn nhó móc bóp đưa tiền cho Nguyệt với vẻ hằn học.
Nè, lần sau đừng có để tui gặp mặt cô nghe chưa!
Nguyệt bật cười…
Ô kê, bái bai, chúc đi bộ về vui vẻ, giờ này hết taxi rồi.
Chiếc xe của Nguyệt lướt đi trong đêm. Vọng điên tiết nhưng không làm được gì, đá chân vào không gian. Quay người định bước đi, chợt Vọng hốt hoảng, chạy theo hướng taxi gọi lớn “Ê… khoan đã”. Trong xe, nhìn qua kính chiếu hậu, Nguyệt thấy Vọng đang cố sức chạy theo, Nguyệt phì cười rồi nhấn ga, chạy nhanh hơn rồi mất hút… Vọng đứng lại thở dốc.
o0o
Nguyệt trả xe về nhà, cô ôm theo cái ipad mà Vọng để quên. Đêm đó, tò mò cô mở ipad, thấy một số hình ảnh Vọng chụp chung với mấy cô bạn gái khi đi khách sạn, và một kịch bản phim có tựa đề “Cô nàng Taxi”.
Sáng, cô đã bị quấy rầy vì Vọng gọi.
Cô kia, trả ipad lại cho tôi!
Là anh nữa hả, ngu sao tui trả, trong tay tui là của tui.
Cô có trả không?
Không! Làm gì được nhau.
Tui sẽ kiện cô!
Anh kiện đi, giỏi đi kiện đi, lấy gì làm bằng chứng, giờ tui đem cái ipad này đi bán, coi như là xong hí hí.
Cô là đồ yêu quái, đúng là đồ tham lam.
Nguyệt cúp máy, giọng cười khoái chí vì đã trả được cái cục tức. Để chiếc ipad lên giường, Nguyệt đi đánh răng, rửa mặt. Soi mình trong gương, cô cười tủm tỉm: “Mình cũng dễ thương lắm chứ bộ, mắt hai mí nè, mũi cao, có núm đồng tiền nè”.
Nguyệt ngó ra nhìn ipad, chợt bực mình: “Xí, sáng sớm gặp cha nội, bực thiệt! Mà cũng tội, chắc tối qua đi bộ cũng mệt, nhìn ổng cũng có vẻ đẹp trai đó, nhưng hơi vô duyên! Làm gì mà ổng có kịch bản vậy ta, có thể ổng là diễn viên, mà hổng phải đâu, lùn tỉn à, mà diễn viên cái gì. Hay là ổng viết kịch bản, cũng hổng đúng, biên kịch người ta sâu sắc, đâu ai cà tưng như ông này. Hay là đạo diễn… phải rồi, mấy ông đạo diễn hay khùng… dám lắm”.
Nguyệt thích chí với cái lý sự cùn của mình, cô đánh răng nhanh rồi ra mở ipad, tiếp tục khám phá…
o0o
Vọng bực bội đi loanh quanh trong nhà, anh như muốn hét lên cho bỏ tức nhưng ở trong khu căn hộ cao cấp, anh không thể hành xử thiếu văn hóa như vậy được.
Vọng mở máy chạy bộ hết tốc độ, chạy… chạy nhanh, mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy xuống. Vọng thở hổn hển, chuông điện thoại reo, là Nguyệt gọi. Vọng nghe điện thoại, không nói, chỉ có tiếng thở dồn dập.
Xin lỗi, tui… tui…
…
Vọng vẫn đang thở dốc…
Nguyệt vội cúp máy. Vọng liền gọi lại…
Cô giỡn… giỡn … mặt với tui hả?
Ủa, chứ hổng phải anh đang… làm cái chuyện đó đó với bồ anh hả?
Vọng hét lên, giọng vẫn còn đang thở…
Vừa phải thôi nghe chưa, cô muốn gì hả?
Anh có muốn lấy lại cái ipad không?
Sao tự nhiên tốt vậy, có điều kiện gì không?
Tốt, biết thỏa thuận, đương nhiên là tui có điều kiện!
Nói đi!
Tui hỏi câu gì, anh phải trả lời cho tui câu ấy!
Hỏi lẹ đi!
Có phải anh làm đạo diễn?
… Phải.
Anh đang viết phim “Cô nàng Taxi” nên muốn đi taxi của tui, phải hôn?
Còn phải nói!
Vậy sao hôm bữa anh… mà thôi tui hổng làm mất thời gian của anh nữa, tui vô vấn đề luôn đây. Nếu anh muốn lấy lại cái ipad, anh phải cho tui đóng phim.
Cái gì?… vậy thôi cô giữ luôn cái ipad đi, cô mà đóng phim thì cháy màn hình của người ta!
Thôi mà! Năn nỉ mà, đồng ý đi hen!
Vọng phì cười với cái kiểu thay đổi như chong chóng của Nguyệt, anh vẫn làm mặt tỉnh
Thích đóng phim hả?
Dạ!
Với một điều kiện! Đích thân cô đem cái ipad lên phòng cho tôi.
Ô kê, cho em địa chỉ, nửa tiếng sau em sẽ có mặt.
o0o
Vọng mở cửa, Nguyệt xuất hiện trong chiếc váy dài qua gối màu đỏ, áo sơ mi trắng thắt nơ ngang ngực, trông Nguyệt xinh xắn như một búp bê. Vọng đứng ngẩn ngơ… Nguyệt đưa chiếc ipad
Nè! Trả anh nè.
Vọng cầm ipad, mở lớn cửa mời Nguyệt vào nhà.
Oa… nhà anh đẹp thật.
Nguyệt nhí nhảnh lục phá đồ đạc của Vọng một cách rất vô tư, còn Vọng thì cứ ngẩn ngơ trước Nguyệt, anh chợt phát hiện những nét vô tư hồn nhiên rất đáng yêu đang tỏa sáng từ cô. Nguyệt chợt quay sang hỏi Vọng
Em đóng một vai trong phim của anh được không?
Không!… lái taxi ai lại ăn mặc như vầy. Tui mà casting thì cô rớt chắc.
Vậy thôi… em về.
Nguyệt giận dỗi định bước ra ngoài cửa. Vọng nhanh nhẹn nắm tay Nguyệt, làm cô lỡ đà ngã vào lòng Vọng, anh nói thì thầm…
Không phải đẹp là đóng được phim đâu em. Em hãy cứ hồn nhiên như vậy.
Vọng cúi đầu, định hôn lên môi Nguyệt, cô bối rối trong vòng tay anh, nhưng rồi cô chợt vùng dậy, nói rất nhẹ và nhanh.
Có thể bây giờ em chưa thể đóng được phim của anh, nhưng hãy tin em, chắc chắn em sẽ làm được. Em muốn là một nghệ sĩ chân chính. Hãy đợi em nhé.
Nguyệt hôn lên má Vọng rồi chạy nhanh ra ngoài, gương mặt vẫn còn e thẹn.
o0o
Mùa thi đại học năm đó, Nguyệt đậu thủ khoa ngành diễn viên, trường Sân khấu Điện ảnh với sự giúp đỡ rất nhiệt tình của Vọng. Bó hoa hồng thật to trên tay Vọng trao cho Nguyệt, thay cho những lời yêu thương và mở ra cánh cửa mới cho những ước mơ của tuổi hai mươi cháy bỏng…
MINH VY

Câu chuyện, lối viết, cách diễn đạt rất trẻ.
Qua bài viết nầy tôi đoán rằng, dường như xã hội VN bây giờ hội nhập với phương tây (tây hóa) khá nhanh?
Cám ơn tác giả Minh Vy
ThíchThích
Sách văn học dành cho teen: CÔ NÀNG TAXI
Tác giả: Minh Vy
Cô nàng taxi là tập truyện dành cho tuổi mới lớn, viết nhiều về giới làm phim. Hình ảnh không mấy quen thuộc của một cô gái lái taxi – nghề mà đa phần cánh đàn ông đảm nhận – sẽ đem đến cho độc giả những tình huống bất ngờ đầy kịch tính trong cô nàng taxi. Nhắn nhủ mỗi người khi làm việc thiện hay giúp đỡ người khác thì đừng tính toán xem tấm lòng của mình có giá trị bao nhiêu trong Cõng mặt trời trên lưng. Là chút xót xa khi phân định rạch ròi giữa nghệ thuật và lợi nhuận trong Nghệ thuật và sự giả dối. Là tình yêu mãnh liệt của người cha dành cho con sau biến cố gia đình trong Người cha điên…
Vẫn còn nhiều những câu chuyện về giới showbiz vừa hào nhoáng nhưng cũng không thiếu chân tình chờ bạn khám phá: Sự im lặng ngọt ngào, Trò chơi định mệnh, Lạc bước, Vai diễn, Cơn mưa cũ…
Tác giả Minh Vy tâm sự: “Cuộc sống giống như một dòng sông. Tôi muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc tại khúc quanh của dòng sông đó, nơi đã bắt đầu niềm vui, và kết thúc những nỗi buồn. Tôi mong tập sách nhỏ này sẽ mang đến cho bạn những xúc cảm nhẹ nhàng như tôi đã trải qua…”
Khổ sách: 12 x 20 cm
Số trang: 136 trang
Giá bìa: 33.000đ/ cuốn
Phát hành: tháng 8/2013
Hình ảnh: Sách văn học dành cho teen: CÔ NÀNG TAXI
https://www.facebook.com/nxbkimdong?fref=ts
ThíchThích
Ủa, sao lại có 2 lần, chị Thu Dung ơi, xóa giúp TBN nhé…
ThíchThích
Minh Vi viết như một tay chuyên nghiệp vậy . Rất cảm khái đó.
ThíchThích
Ni Na nói : tay chuyên nghiệp !
Chuyên nghiệp về gì nào ? Nhà văn chuyên nghiệp hay cô tài xế taxi chuyên nghiệp ?
Giới thiệu cùng Ni Na , Minh Vi đã từng là movie star đó .Ngạc nhiên chưa ! Còn nhiều tác giả khác nữa của tương tri chưa muốn giới thiệu hết về mình .Từ từ bạn sẽ biết .
ThíchThích
Kaka… chị Thu Dung PR em út dữ dội quá ta…
ThíchThích
Định còm vài câu gì đó cho vui, nhưng đọc anh NHQ rồi, nên thôi.
ThíchThích
Đã đọc Minh Vy và ấn tượng với “Tình yêu còn lại”, giờ lại đọc “Cô nàng taxi”, truyện có chút hài hước, nghịch ngợm, có chi tiết “đắt” như Vọng chạy bộ, thở hào hển khi trả lời điện thoại làm Minh Nguyệt cúp máy vì tưởng…, nhưng có chỗ chưa sát, giữa tài xế và ghế trước có khoảng cách nên “Vọng nhích người về phía Nguyệt sát hơn” là khó và chuyện nhân vật nam có số phone của nhân vật nữ cũng phải…có thời gian, không dễ dàng gì mà sáng hôm sau đã có! Ngoài ra, chung cư trên bờ sông SG nơi Vọng ở hình như là The Manor chứ không phải The Manont?
Bỏ qua vài hạt bụi này, đọc truyện Minh Vy thiệt vui. Cám ơn tác giả!
ThíchThích
Mình thích cách viết trẻ trung này . Cảm ơn bạn Minh Vi .
ThíchThích