Minh Vi
Tôi tên là Châu, mọi người thường hay gọi là “Châu khờ” bởi cái tính của tôi lơ mơ như người cõi trên. Ngày đầu tiên vào lớp, tôi bị cô giáo xếp chỗ ngồi trước mặt Hoàng, được nói là tôi có ấn tượng ngay lần đầu tiên gặp hắn.
Hoàng là một cây văn nghệ của lớp, có nhiều tài lẻ như đàn, hát và dẫn dắt mọi người rất tuyệt. Hắn có thể kể cho mọi người nghe một câu chuyện bịa mà ai cũng nhìn hắn với ánh mắt chăm chú và tin sái cổ, nhưng trong số đó không có tôi.
Hoàng được nhiều bạn gái lớp dưới dòm ngó. Cứ mỗi giờ ra chơi, hắn quăng cho tôi mấy bịch bánh tráng trộn của bọn con gái lớp dưới mang lên tặng. Tôi lắc đầu: “Ghê thật, con gái dạo này dại trai thấy sợ”. Nhưng nhờ vậy mà hôm nào tôi cũng có bánh tráng để ăn. Tôi thấy ớn ớn tên đào hoa này nên mặc dù trong lòng rất thích, tôi vẫn cố tình lờ đi khiến hắn càng điên hơn khi lần đầu tiên có một con nhỏ vừa xấu vừa khờ dám ngó lơ mình.
Thế là hắn bắt đầu chiến dịch cưa cẩm tôi, hết kẹo rồi tới bánh, hết bánh rồi tới sôcôla, cứ thế hắn làm tới mà vẫn chưa thể đánh gục được trái tim của tôi. Trái tim của tôi cũng biết rung cảm trước những hành động lãng mạn của hắn, nhưng lý trí của tôi luôn luôn mách bảo: “Nếu mày gục, đồng nghĩa với việc mỗi ngày mày không còn được nhận thức ăn của hắn cho…” Tiếp tục đọc