Cùng bé ngày xưa hứng bụi mưa
Đôi bàn tay nhỏ dễ thương chưa
Như con chim sẻ đùa mái ngói
Tròn mắt nhìn quanh thơ ấu xưa
Anh bắt nắng vàng qua kẽ tay
Lóng lánh bụi mưa của một ngày
Môi bé cười thơm hương tuổi nhỏ…
Chân sáo vòng quanh bao gốc cây
Bé mười ba tuổi thật dễ thương
Cho anh ngỡ lạc bước thiên đường
Làm sao cho nụ môi hồng nhỏ
Vẫn ngát hương cười không vấn vương
Hết mấy mùa thu nghiêng lá xanh
Hôm về mưa bụi cũng mong manh
Anh nhớ làm sao đường nhà bé
Giàn ti gôn lá có còn xanh
Bụi mưa anh hứng ở trên tay
Một mình sao mắt bỗng cay cay
Bé ơi bỗng nhớ sao ngày cũ
Cùng nắng ngày xưa vây quanh đây
Đỗ Thị Hồng Liên
Bài thơ dễ thương , khiến tôi nhớ thời ấu xưa ở quê nhà.
Cảm ơn tác giả
ThíchThích
Bụi mưa anh hứng ở trên tay
Một mình sao mắt bỗng cay cay
Bé ơi bỗng nhớ sao ngày cũ
Cùng nắng ngày xưa vây quanh đây
Nhớ lắm ngày xưa củ. Bài thơ thật hay. Cám ơn chị Hồng Liên đã nhắc lại cho mấy ông già nhớ cái thời đi tắm mưa với con bé hàng xóm.
ThíchThích
Cùng bé ngày xưa hứng bụi mưa
Đôi bàn tay nhỏ dễ thương chưa
Như con chim sẻ đùa mái ngói
Tròn mắt nhìn quanh thơ ấu xưa
Thơ ấu xưa…ngây thơ dễ thương quá.
ThíchThích
Đọc chị ĐTHL, NV nhớ câu hát “Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba…” quá! (Nhưng NV thích tác giả NS đổi chữ nhớ thành chữ đoán hơn: “Tuổi của nàng, tôi đoán chỉ mười ba”. )
ThíchThích
“Thơ ấu xưa ” thì thẹn thùng mắc cở.Còn hết thơ ấu rồi thì chẳng khác xưa ,cũng mắc cở thẹn thùng….chẳng được một lời thăm !
ThíchThích
Bài thơ thật dễ thương chị Liên ơi .
ThíchThích
Y như đọc tuổi ngọc ngày nào . Chào chị Đỗ thị Hồng Liên.
ThíchThích