Gửi hai con Chương Chương và con gái Mỹ Hạnh vừa làm mẹ
Và sinh ra, con của mẹ
Mùa tình yêu
Buổi sáng Sài Gòn no nắng. Phố mở thơm cánh thiếp
Buổi chiều Sài Gòn hoàng hôn óng ả. Phố lên đèn như hội
Nửa khuya Sài Gòn. Phố khai tiệc Đêm Hoa
Lòng mẹ no hạnh phúc
Vòng ôm chúng ta tròn cong một vòng trái đất
Trần gian diệu mật
Cám ơn con
Trong những điều mung lung
Mẹ đã viết được một giấc mơ rực rỡ, có thật
Thời gian đã dừng lại cho mẹ
Nơi phút giây ban sơ nhất của tiếng khóc
Mẹ vừa sinh ra một con người
Mẹ lung linh Tạo hóa
Cảm ơn con
Tiếng nhạc oa oa
Chồi non chớp mắt
Sợi thời gian mẹ con đang nắm bằng bàn tay hồng
Dịu dàng
Rộn ràng
Sợi tơ bung
Mỗi nhịp mở là mỗi ngày gom mật…
Con ơi,
Mẹ đã biết được điều huyền diệu nhất
Giản dị nhất trên đời
Cho mẹ biết rõ hơn thế nào là tội ác
Mẹ biết mẹ đứng ở đâu
Trong muôn phía biên giới nghiệt ngã của con người,
-Trái Tim Người Mẹ-
Một châu báu mẹ vừa được con ban tặng
Con của mẹ,
Tấm khiên che chắn mẹ trong những lằn đạn mũi tên
Là tiếng khóc, tiếng cười con no đủ
Mẹ biết những bước mẹ đang đi
Là dấu bước chân con lẫm chẫm
Là dấu bước chân con mạnh mẽ,
đến ngày mai.
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
LÀM ĐÀN BÀ
(NHÃ CA)
Hãy kể ta nghe đi trái tim
đang đỏ hồng yêu thương hay tím bầm hờn oán
nhắc cho ta nghe đi
sự im lặng
và cả lòng hờn ghen muốn bốc hình quỷ dữ
cả sự thánh thiện
và ta, hỡi ta
nói ra đi
sự ầm ĩ trong hồn ta trống vắng
Tại sao ta làm đàn bà
tại sao ta được yêu thương
được phản bội
được đau khổ
được sinh con đẻ cái
tại sao? tại sao?
ôi biết bao giờ ta hết hỏi
Ngôi nhà vẫn yên lặng
như cây trái đợi già nua
cả gió và các cửa sổ
cùng hạnh phúc lửng lơ
trên những đầu giây buồn phiền
đang giăng mắc trong lòng ta vết thương êm ái
vết thương nhỏ nhoi
ru ta mê
Hãy nhắm mắt và ngủ
hãy yên tâm và cười
hãy khóc lóc rồi sung sướng
ta cúi đầu quay cuồng trong sự thịnh nộ
của chính lòng ta
hái trái đạo đức và cây thánh thiện
rửa mòn dần hạnh phúc vấy bẩn
Một bóng ma nữa vừa đi qua
trên mũi giày vướng thêm một vết
Ta cũng rã rời trong hạnh phúc cùng quẫn
rên la trong hân hoan
hứng chí trong tàn phá
và giấc ngủ của ta đâu
hãy lấp đầy kín những cánh hoa chân vịt
mọc trên cát
ngoài bờ biển
cùng tuổi thơ
cái nhà của ta, con cái của ta, chăn gối của ta
giường của ta, ta của ta, và vườn của ta
hãy để ta, tự ta
làm đàn bà để được sống và được chết…
ThíchThích
Những cảm giác lạ lùng của người làm mẹ, đố mà cánh mày râu hiểu nổi! Qua thơ chị KM, NV vẫn thấy thật lãng mạn, thấp thoáng nét sử thi…
ThíchThích
Mẹ đã viết được một giấc mơ rực rỡ, có thật
Thời gian đã dừng lại cho mẹ
Nơi phút giây ban sơ nhất của tiếng khóc
Mẹ vừa sinh ra một con người
Mẹ lung linh Tạo hóa
Đúng là khi con ra đời, mình cứ mơ màng tưởng như mơ và tự hào biết mấy.
ThíchThích
Con của mẹ
Tấm khiên che chắn mẹ trong những lằn đạn mũi tên…
Đúng vậy Khánh Minh ơi…Đôi khi vì con mà mẹ trở thành mạnh mẽ .
ThíchThích
Cảm ơn đàn bà, ôi các bạn và cà mình nữa.
ThíchThích