Bềnh bồng em, bềnh bồng tôi
Giữa bạt ngàn sương mỏng – Lang Biang.
Bềnh bồng em, bềnh bồng tôi
Ta đốt lửa giữa lưng chừng trời.
Em reo như tiếng suối
Vách núi âm âm vang
Em reo như tiếng gió
Giữa lưng trời mênh mang.
Bên kia chiếc ô đỏ
Bên này chiếc ô hồng
Những chàng trai vẫy gọi
Những sơn nữ K’ ho.
Bềnh bồng em, bềnh bồng tôi
Trên đỉnh núi sương mù chơi vơi
Bềnh bồng em, bềnh bồng tôi
Ta đốt lửa giữa lưng chừng trời
Và ta hát cho đời thêm vui.
Và ta cứ hát để cho đời thêm vui
Lang Biang mù sương
Lang Biang yêu thương
Và Lang Biang tơ vương.
Huỳnh Hữu Võ
“Tiếng hát nào về ru trên đỉnh trời, lúc em về lạnh từng cơn phố dài?” (lời nhạcTôn Thất Lập). “Và ta hát cho đời thêm vui”. Cám ơn anh Huỳnh Hữu Võ
ThíchThích
MƠ có một ngày “bềnh bồng em, bềnh bồng tôi” trên dỉnh sương mù Đà Lạt!
Cám ơn anh Huỳnh Hữu Võ
ThíchThích
Bài thơ, đọc, cảm thấy hay hay vui vui cùng một chút lâng lâng trong cái cảm giác chung chiêng toả đầy sự lãng mạn nhẹ nhàng khoáng đạt, như hồ người đọc…tưởng tượng như mình đã, đang nhấp tí tí chút chút…rượu cần vậy!
Có lẽ bài thơ được sáng tác từ lâu (trước 1975) thì phải?
Chứ, Dalat bây chừ, thì…đâu mà còn sự hồn nhiên lãng mạn…
“bềnh bồng em, bềnh bồng tôi”…
và…
“.Và ta cứ hát để cho đời thêm vui
Lang Biang mù sương
Lang Biang yêu thương
Và Lang Biang tơ vương…”
…nữa ạ!
Vì lẽ,
– “Từ một đứa con gái dậy thì, Dalat đã già nua phong trần như một vũ nữ xế chiều, không còn nhân cách…”
Và…
“Dalat đã chết lâm sàng. Không biết ngày nào sẽ đem chôn?”
(…)
http://www.gocnhinalan.com/bai-tieng-viet/ai-ln-hoa.html
ThíchThích
Chị Thu Dung và Tương Tri ơi,
Bảo Vân…hổng biết những thế hệ của các bác và các anh chị, có ai tỏ tường về cái chi tiết “thơ và nhạc” đầy thú vị này chưa nhỉ?
Nhưng, với thế hệ trẻ như Bảo Vân, khi gặp đọc, thì, đây là một điều “ngỡ ngàng đầy bất ngờ”…đến thú vị!
Mạn phép, “to gan”…Bảo Vân xin “mượn đất” comment ở entry này của Tương Tri…copy về chia sẻ với mọi người (với ai chưa tỏ tường) cùng đọc, chị Thu Dung và Tương Tri…nhé!
THI SĨ HOA ĐẤT NẮNG LÀ AI ?
Trong tập nhạc Kỷ Vật Của Chúng Ta của nhạc sĩ Phạm Duy (hình như) do Nhà xuất bản Gìn Vàng Giữ Ngọc phát hành vào khoảng đầu thập niên 1970, có một ca khúc tựa đề là Đi Vào Quê Hương, phổ thơ Hoa Đất Nắng.
Ca khúc này đã được các chị Diễm Chi, chị Khánh Ly trình bày và được phát trên làn sóng của đài phát thanh Sài Gòn.
Trong hồi ký của nhạc sĩ Phạm Duy, nhạc sĩ đã xếp loại những ca khúc ra đời trong giai đoạn này (khoảng giữa thập niên 60) là Tâm Phẫn Ca. Bài hát khá hay, vả lại khi các chị Diễm Chi, Khánh Ly đã chọn bài để trình bày thì thường thường là bài… phải hay mới được (!).
Chúng ta có thể nghe lại ở đây…
Tôi xin phép chép lại lời của bài hát đó để quý vị tham khảo:
Đi Vào Quê Hương (Saigon – 1966)
Nhạc: Phạm Duy
Lời: Hoa Đất Nắng
Tôi vào quê hương bằng cuộn dây thép gai
Đồng cỏ cha tôi, tôi trói gô hình hài
Tôi đào thông hào, trồng cây chông nhọn hoắt
Tôi giơ tay cao, tôi cấu tôi cào
Tôi vào quê hương bằng xe traction
Chở mìn clay-mo, plát-tíc đi ngoài đường
Tôi đặt lên sườn Mẹ Việt Nam gầy ốm
Ôi Mẹ tan tành ! Ôi Mẹ phanh thân !
Tôi vào quê hương bằng dòng nước mắt
Nước mắt vợ chồng, nước mắt cha con
Nước mắt bạn bè, nước mắt anh em
Tôi lội tôi bơi mệt nhoài trong đó
Máu loang từ đầu, chảy xuống ruột mềm
Tôi vào quê hương qua nòng thép súng
Lửa cháy trong làng, lửa cháy trong thôn
Lửa cháy trong lòng, lửa cháy trong tim
Trên da mặt tôi mọc lên cổ thụ
Cổ thụ sai oằn lựu đạn mooc-chiê !
Tôi vào quê hương bằng một gánh hát quê
Đả đảo hoan hô tôi đứng lên làm hề
Lũ trẻ ngù ngờ cười phun nước miếng
Trên da mặt tôi, trên yếm, trên đầu
Tôi vào quê hương quà tặng nhớ đem theo
Một khẩu thompson hay chiếc súng cộng đồng
Mỗi thằng một đứa, dành cho nhau một phát
Mỗi đứa một thằng, dành một phát cho nhau.
Đã 41 năm qua từ ngày bài hát này ra đời, riêng tôi thì vẫn ghi nhớ tên của thi sĩ bài thơ là Hoa Đất Nắng, mà không biết ông là ai, và cũng chẳng nghe ai nói gì về ông hay thêm một thi phẩm nào nữa của ông.
Cho mãi đến gần đây…
Trong 1 dịp tình cờ đi ngang qua thị trấn Phan Rí, Bình Thuận, tôi được gửi tặng 1 tập bản thảo thơ đánh máy vi tính từ ông Huỳnh Hữu Võ, một thi sĩ địa phương. Ở trong tập bản thảo này có 30 bài thơ được sáng tác trong thập niên những năm 1960. Thi sĩ Huỳnh Hữu Võ tự giới thiệu về mình ở trang bìa :
“… Sinh năm 1942 tại Phan Rí, Tuy Phong, Bình Thuận. Hội viên Hội Văn Nghệ Sĩ Quân Đội Sài Gòn (1968-1975).
Tham dự Đại Hội Văn Nghệ Sĩ Toàn Quân tại Trại Đào Bá Phước, đường Lê Văn Duyệt, Sài Gòn (1970).
Trừ tạp chí Văn, Huỳnh Hữu Võ có thơ đăng ở các tạp chí văn nghệ thời bấy giờ với bút danh Thy Vũ Hà Như; Thanh Vũ.
Huỳnh Hữu Võ có tên trong danh sách những tác giả thơ, văn bị Bộ Thông Tin Chiêu Hồi (do nhà văn Thế Uyên chủ trương) kiểm duyệt, đục bỏ nhiều nhất…
…”
Thi sĩ Huỳnh Hữu Võ cũng cho biết sau năm 1975, rất nhiều bài thơ của ông (viết sau này) đã được khoảng hơn 50 nhạc sĩ phổ nhạc, trong số đó có cả nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý, (tác giả bài Dư Âm). Nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý đã phổ nhạc một bài thơ của Huỳnh Hữu Võ có tên là Đà Lạt, Trên Đỉnh Sương Mù thành ca khúc có tựa là Trên Đỉnh Sương Mù.
Theo tôi, có lẽ Huỳnh Hữu Võ là thi sĩ có nhiều bài thơ được phổ nhạc nhiều nhất Việt Nam, khoảng trên 125 ca khúc.
Riêng về tập bản thảo được đánh máy vi tính những bài thơ của thi sĩ Huỳnh Hữu Võ đã viết trước năm 1975, thì xem thấy một số bài có tựa như sau : Dưới Chân Đồi Xích Thố (Viết bởi Chương Trình Dạ Lan, Đài Tiếng Nói Quân Đội); Khi Anh Hành Quân; Chiến Tranh Và Bợm Nhậu; Thơ Gởi Chương Trình Dạ Lan; Tết Mậu Thân Ở Phan Thiết; Lời Dỗ Dành Ngày Hưu Chiến; Bài Thơ Viết Trên Lá Tole (viết tại Chi khu Hòa Đa).v.v… Và đặc biệt là bài : Trò Chơi Của Người Chưa Lớn.
Tôi lại xin phép trích lại trọn vẹn bài thơ để quý vị đối chiếu với lời của bài hát Đi Vào Quê Hương mà nhạc sĩ Phạm Duy đã soạn thành ca khúc ở trên :
-Trò Chơi Của Người Chưa Lớn
(Huỳnh Hữu Võ, Sài Gòn 1966)
Tôi vào quê hương bằng cuộn dây thép
Bằng vết chân cùn nhọn hoắt của cha
Theo những thông hào ươm đầy trái phá
Tôi đưa bàn chân cào cấu trên da
Tôi vào quê hương bằng xe traction
Chiếc xe chở đầy chất nổ ngàn cân
Tôi đặt nó lên xương sườn của mẹ
Thân mẹ a ha thân mẹ tanh bành
Tôi vào quê hương bằng đường nước mắt
Nước mắt bạn bè nước mắt anh em
Tôi lội tôi bơi mệt ngoài trong đó
Máu loang đầu tôi chảy xuống ruột mềm
Tôi vào quê hương theo nòng thép súng
Lửa cháy trong hồn máu chảy trong da
Trên da mặt tôi mọc lên cổ thụ
Cổ thụ sai oằn lựu đạn moọc- chiê
Tôi vào quê hương theo đoàn cải lương
Đứng lên làm hề đả đảo hoan hô
Lũ trẻ ngu ngơ cười phun nước bọt
Trên mặt mày tôi, dưới yếm, trên đầu
Tôi vào quê hương mang theo quà tặng
Carbin, thompson, garant; tiểu liên
Dành phát cho nhau mỗi thằng mỗi đứa
Dành phát cho nhau mỗi đứa một thằng
Rồi tôi rời bỏ thành đô
Chông chênh đá dựng hang dò dẫm quanh
Việt Nam rách nát tan tành
Quê hương máu mắt chảy quanh địa cầu.
Tôi đã gọi điện ngay sau khi đọc xong bài thơ để hỏi (thăm dò!) thi sĩ Huỳnh Hữu Võ về bút danh Hoa Đất Nắng, thì được thi sĩ trả lời chính là bút danh của ông đã ký dưới bài thơ ở thời điểm lúc đó. Thi sĩ còn cho biết thêm, bài thơ này đã được ông sáng tác ngay sau khi nghe tin Khách sạn Victory bị đánh bom. Lúc đó thi sĩ đang ở Sài Gòn, và lập tức bài thơ được đăng trên tuần san Tiểu Thuyết Thứ Năm.
Tôi hỏi thêm : Thi sĩ có biết bài thơ đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc không? Thì thi sĩ Huỳnh Hữu Võ vô cùng ngạc nhiên, và trả lời là không biết điều đó. Thật là khó tin, khi sự việc đã xảy ra từ 41 năm trước! Thi sĩ Huỳnh Hữu Võ giải bày rằng có lẽ vì đời lính chiến nay đây mai đó, nhất là sau khi bị thuyên chuyển về làm y tá quân y tại Chi khu Hòa Đa, thì vì ở xa Sài Gòn quá nên càng mù tịt chuyện “văn nghệ văn gừng” bên quân đội.v.v…
Sau đó, tôi có gọi điện hỏi thăm nhạc sĩ Phạm Duy về bài thơ được phổ nhạc này. Nhạc sĩ Phạm Duy cho biết ông đã đọc được bài thơ trên báo chí thời đó và vì thấy hay nên đã soạn thành ca khúc. Bằng một giọng nói chậm rãi và tỏ vẻ mệt mỏi, nhạc sĩ Phạm Duy (86 tuổi) cho biết vì đã quá lâu rồi nên không còn nhớ tên của tờ báo, tên của tập nhạc có in bài hát… Tôi tin là nhạc sĩ Phạm Duy đã không thể nhớ lại mọi điều một cách chính xác khi nhạc sĩ vẫn cứ đinh ninh cho rằng ca khúc đó được in trong tập Thu Chiến Trường hay Thương Ca Chiến Trường… gì gì đó, cho đến khi tôi nhắc là bài đó được in ở trong tập Kỷ Vật Của Chúng Ta thì nhạc sĩ Phạm Duy mới trả lời : “Thế à, ừ, Kỷ Vật Của Chúng Ta, đúng vậy…”…
Vâng, thế là đã 41 năm trôi qua, thi sĩ Hoa Đất Nắng là tác giả bài thơ Trò Chơi Của Người Chưa Lớn viết năm 24 tuổi, được nhạc sĩ Phạm Duy phổ thành ca khúc với tựa là Đi Vào Quê Hương, được trình bày qua hai giọng ca lừng danh là chị Diễm Chi và chị Khánh Ly, 41 năm sau đã được “giải mật”, được “tìm thấy”, đó chính là thi sĩ Huỳnh Hữu Võ, một thi sĩ hiện đang sinh sống tại thị xã Phan Rí, tỉnh Bình Thuận, là người có hơn 50 bài thơ được phổ thành 125 ca khúc sau 1975, nhưng lại chỉ có 1 bài thơ duy nhất được soạn thành một ca khúc duy nhất trước năm 1975. Chính điều… độc đáo này đã làm cho thi sĩ Huỳnh Hữu Võ phải thốt lên thành lời với tôi, người viết bài này : “Mình cảm thấy được vui gấp hai lần đó, bạn ơi…”.
(ĐỖ HÙNG)
http://thonnu.blogtiengviet.net/2011/01/15/hi_sau_hoa_a_aoct_naorng_la_ai
ThíchThích
Đi Vào Quê Hương
Tác giả: Phạm Duy
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/di-vao-que-huong-khanh-ly.Ulj_crVc9W.html
Tôi vào quê hương bằng cuộn dây thép gai
Đồng cỏ cha tôi, tôi trói gô hình hài
Tôi đào thông hào, trồng cây chông nhọn hoắt
Tôi giơ tay cao, tôi cấu tôi cào
Tôi vào quê hương bằng xe traction
Chở mìn clay-mo, plát-tíc đi ngoài đường
Tôi đặt lên sườn Mẹ Việt Nam gầy ốm
Ôi Mẹ tan tành ! Ôi Mẹ phanh thân !
Tôi vào quê hương bằng dòng nước mắt
Nước mắt vợ chồng, nước mắt cha con
Nước mắt bạn bè, nước mắt anh em
Tôi lội tôi bơi mệt nhoài trong đó
Máu loang từ đầu, chảy xuống ruột mềm
Tôi vào quê hương qua nòng thép súng
Lửa cháy trong làng, lửa cháy trong thôn
Lửa cháy trong lòng, lửa cháy trong tim
Trên da mặt tôi mọc lên cổ thụ
Cổ thụ sai oằn lựu đạn mooc-chiê !
Tôi vào quê hương bằng một gánh hát quê
Đả đảo hoan hô tôi đứng lên làm hề
Lũ trẻ ngù ngờ cười phun nước miếng
Trên da mặt tôi, trên yếm, trên đầu
Tôi vào quê hương quà tặng nhớ đem theo
Một khẩu thompson hay chiếc súng cộng đồng
Mỗi thằng một đứa, dành cho nhau một phát
Mỗi đứa một thằng, dành một phát cho nhau.
ThíchThích
“Trong hồi ký của nhạc sĩ Phạm Duy, nhạc sĩ đã xếp loại những ca khúc ra đời trong giai đoạn này (khoảng giữa thập niên 60) là Tâm Phẫn Ca. Bài hát khá hay, vả lại khi các chị Diễm Chi, Khánh Ly đã chọn bài để trình bày thì thường thường là bài… phải hay mới được (?)”
Vậy thì chúng ta…thưởng thức thêm…nhé…
– Đi vào quê hương.
– Cs: Diễm Chi
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/di-vao-que-huong-diem-chi.903QVuMwjQ.html
ThíchThích
Anh HHV làm em thấy bồng bềnh khi được nhắc về Đà Lạt
ThíchThích
Anh Huỳnh Hữu Võ yêu nàng sơn nữ K’ho . Còn Trần Anh yêu nàng sơn nữ H’may.
ThíchThích
Cảm ơn anh HHV, một chút gợi nhớ khi lần đầu tiên đến đây, vui thật vui rồi bị cảm lạnh run bần bật như lên cơn sốt rét ác tính!
ThíchThích