Ngũ Vị Hương

Lưu Thy

536299_421233611265351_858790252_n

Nhất dương chỉ
Nhị thiên đường
Tam tông miếu
Tứ đổ tường
Ngũ vị hương!

TỰA

“Anh thấy đó! Cái quán không có gì là bề thế. Cũng thường thường vậy thôi, xấu nữa là khác. Vậy mà đông khỏi biết! Anh có thấy xe đậu đầy ắp bên ngoài không? Tiệm chả quảng cáo quảng kiết gì hết! Cái bảng hiệu cũng do cha chủ vẽ, số 5 với chữ Hương sơn đỏ chói mới nhìn tưởng tháu, nhưng nhìn kỹ thì uốn éo lên xuống như bài quyền. Cha chủ tiệm là con nhà võ thứ thiệt! Chịu khó làm ăn, không tứ đổ tường! Anh nhìn ổng kìa, cầm dao cầm đũa làm món ăn mà cứ như múa quyền. Bà vợ thì hiền khô, ít nói, nhưng chế biến mấy món ăn mới thì khỏi nói, số một trên đời không ai bằng! Còn năm cô con gái thì …thì… biết nói sao đây…ơ…ơ… mỗi cô mỗi vẻ, không cô nào giống cô nào, như từng tờ lịch Tam Tông Miếu. Hễ đã tới quán này thì đi ngang qua không đói cũng phải dừng. Không phải mình tui, hình như ai cũng vậy! Không hiểu tại sao?”

Lời của anh tài xế cứ đều đều rót vào tai nhưng mắt tôi không ngừng theo dõi từng động tác, từng cử chỉ, từng điệu bộ của năm cô con gái ông bà chủ quán. Có cái gì đó gần gũi mà xa xăm lôi cuốn không thể nào tả được. Năm cô như năm tảng màu, năm nốt nhạc, hay đúng hơn năm mùi vị trong những đĩa thức ăn, trộn lẫn hòa quyện vào nhau mà thành một cái gì đó mới lạ mà lôi cuốn đến thèm thuồng.

Có phải đây là lý do tại sao?

NHẤT HƯƠNG

Ông chủ quán gốc gác người địa phương, dòng dõi con nhà võ, quê An Vinh An Thái. Được cha truyền gần hết món nghề, ông cha ỷ y có người nối nghiệp, ai ngờ thằng con có máu nghệ sĩ giang hồ, năm 16 tuổi đã xin cha mẹ thoát ly theo gánh Mãi Võ Sơn Đông. Hai ông bà can không được thằng con giang hồ lãng tử, bà mẹ chỉ biết khóc ròng, còn ông cha, sau một đêm hai cha con tâm sự, mới đem ngón Nhất Dương Chỉ và những đòn phép gia truyền còn lại mà dạy hết cho con.

Theo gánh Sơn Đông Mãi Võ bán Cao Đơn Hoàn Tán, Nhị Thiên Đường, Xuyên Tâm Liên, Tiêu Ban Lộ ngang dọc khắp mọi miền đất nước. Chàng trai trẻ có máu nghệ sĩ giang hồ, đầy mình võ nghệ, ngày xưa mà nước mắt mẹ già không ngăn nổi bước chân, lại ngã gục vì cái liếc mắt đưa tình của cô hàng phở Hà Nội. Chàng dừng bước giang hồ, xăn tay áo phụ người đẹp bưng phở xé phay gà!

Mồng một Xuân năm Giáp Ngọ, đứa con gái đầu tiên ra đời. Ông chồng ngồi đọc bài thơ xuân ” Đình tiền tạc dạ nhất chi mai, đêm qua sân trước một cành mai” của Thiền sư Mãn Giác, mà cảm xúc trào dâng, định lòng đặt tên cho đứa con đầu là Nhất Chi Mai. Bà vợ khăng khăng không chịu, bảo trùng tên bà cố bên nhà, nên ông giữ chữ đầu mà thêm tên vợ, thành Nhất Hương tên đứa con thứ nhất.

NHỊ  HƯƠNG

Năm Nhất Hương vừa tròn 5 tuổi, hai vợ chồng lại bồng bế đứa con đầu xuôi nam. Cái máu giang hồ của anh chồng trẻ lại vừa trỗi dậy!

Cái xứ Thăng Long ngàn năm văn vật, băm sáu phố phường không giữ được anh chồng, nhưng dòng sông Hương, cầu Trường Tiền, chùa Thiên Mụ đã giữ được chân bà vợ trẻ ở lại. Hai vợ chồng chọn xứ Huế làm đất dừng chân, gầy dựng lại cái quán phở Hà Nội làm nơi sinh sống qua ngày.

Khi cô bé Nhất Hương Bắc kỳ nho nhỏ săm soi chiếc áo dài chuẩn bị lên trung học, cũng là lúc cô bé Nhị Hương thứ hai ra đời. Quán phở Hà Nội giờ lại thêm món bún bò Huế đặc sản địa phương, cũng như ngoài giọng Bắc kỳ “vâng ạ” của hai mẹ con bà chủ quán, “chừ” thêm tiếng Huế trọ trẹ “chi mô” của cô bé lon ton chạy bàn xinh xinh nhí nhảnh.

TAM HƯƠNG

Năm Nhị Hương lên tám, mùa hè năm ấy mặt trời tự dưng to rầm đỏ rực, đổ lửa chói chang, đồng khô lúa cháy, cây cỏ xác xơ!

Cả gia đình cái quán phở Hà Nội bún bò Huế lại bồng bế dắt díu nhau mà đi. Bà chủ quán lạch bạch ôm theo cái bụng bầu đứa con kế tiếp. Lần đi này không phải vì cái máu giang hồ vặt của ông chồng lãng tử. Ông muốn đi thật xa, thật xa, xa tít tận phương nam nơi đồng ruộng cò bay thẳng cánh, chó chạy cong đuôi!

Con sông Cửu Long giờ lại giữ chân ông chồng ở lại. Ông chọn Mỹ Tho làm miền đất hứa. Tam Hương, đứa con thứ ba ra đời sau một thời gian nằm trong bụng mẹ theo hai chị rong ruổi xuôi nam.

Cái quán phở Hà Nội bún bò Huế giờ trôi dạt mãi tận đất phương nam màu mỡ. Ông chồng cảm cái tình sông, tình người, tình trời, tình đất, coi như đây là điểm đặt chân cuối cùng, bèn cho thêm món nhậu vào cái thực đơn. Bà vợ và cô gái lớn lại kết cái tô hủ tiếu Mỹ Tho mặn mà bắt mắt.

Quán phở Hà Nội bún bò Huế hủ tiếu Mỹ Tho nay lại thêm cái  giọng miền nam chả chớt, mồm mép tía lia của cô hầu bàn mới, kèm với câu hò mái đẩy, điệu lý tình ta, câu vọng cổ xàng xê của bà con chòm xóm.

TỨ HƯƠNG

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn dừng!

Ngọn gió Lào năm Đinh Tỵ lại cuốn cả gia đình cái quán phở Hà Nội bún bò Huế hủ tiếu Mỹ Tho lên mút tận trên cao.

Không có con sông nào để cho bà vợ và cô con gái đầu nhớ lại con sông Hồng xa xưa, con sông Hương trong đầu cô con gái thứ hai, hay dòng Cửu Long Giang uốn khúc của cô bé Tam Hương. Chỉ có đồi nối đồi, cây liền cây, đất đỏ con đường và bát ngát bạt ngàn những luống trà xanh.

Cái quán phở Hà Nội bún bò Huế hủ tiếu Mỹ Tho giờ biệt tăm biệt tích. Quán cà phê xập xệ với bát trà tươi mở liếp đón mời.

Họ mượn Di Linh làm chỗ tựa đầu nghỉ mệt.

Ba cô gái tên Hương giờ bỏ tô bỏ muỗng làm cô hái trà điêu luyện. Ông chủ quán bỏ dao bỏ thớt cầm cuốc đi quyền.

Còn bà chủ quán thì sao?

Bà một mình trông coi cái quán cà phê trà tươi mà giờ lại ôm đồm thêm cái bầu thứ bốn. Cô bé Tứ Hương ra đời giữa một đêm có sấm chớp, mưa gió bão bùng và trời bỗng nhiên trở lạnh căm căm, cắt da xé thịt.

NGŨ VỊ HƯƠNG

Chán cái cảnh lang bạt, tha hương, rày đây mai đó, hai vợ chồng mới tìm chỗ yên tĩnh dừng chân dưỡng già. Không thích phố xá ồn ào náo nhiệt, chán biển, chán hồ, chán sông, chán núi. Hai người mới quay về lại quê chồng, lấy tiền dành dụm mua mảnh đất cất căn nhà nhỏ và một cái quán ăn để sống qua ngày.

Tiệm ăn mở được vài năm thì sinh ra đứa con thứ năm. Lại là con gái! Bao nhiêu năm cố kiếm một mụn con trai nối dõi tông đường mà không xong! Hai vợ chồng đành yên lòng chấp nhận số phần trời cho, không than cũng không trách, coi như đứa cuối cùng, mới định đặt tên Út Hương.

Định đặt tên xong mới thấy tội nghiệp cho đứa con gái út. Bốn con chị tên đều có vần có điệu, có thứ tự trước sau. Nó cũng là con sao mà khác được, không khéo sau nầy tủi thân xấu hổ với bạn bè!

Hai vợ chồng mới ngồi buồn buồn ôn lại quảng đời bôn ba xuôi ngược. Nhớ lại cái vị mặn mà của tình vợ chồng, cái ngọt ngào của gia đình đầm ấm, cái cay đắng chua chát của những lần dời nhà bỏ xứ ra đi. Đứa con đầu lót chữ Nhất, con thứ hai chữ Nhị, con ba chữ Tam , con kế chữ Tứ, thì con út này cũng không nên ngoại lệ. Cho nó lót chữ Ngũ và để kỷ niệm cả một quảng đời dài bôn ba sóng gió, đầy dẫy đắng cay chua ngọt mặn mà này, nên cho nó đặc biệt thêm một chữ Vị nữa là Ngũ Vị Hương.

Ngũ Vị Hương càng lớn càng khác xa bốn cô Hương chị. Bậm trợn mà dữ dằn!

Ông chủ quán sau bao nhiêu năm phiêu bạt giang hồ, bao nhiêu năm lo âu chờ đợi, giờ mới được thở phào nhẹ nhõm. Ông đã tìm được truyền nhân!

BẠT

Năm vị mặn, ngọt, chua, cay và đắng trong gói bột gia vị ngũ vị hương như năm mùi vị của cuộc đời!

Nhìn kỹ lại năm cô Hương con ông bà chủ quán, tôi thấy như đâu đây cái vị ngọt ngào trong cô Hương chị cả, cái mặn mà thùy mị trong cô Hương thứ hai, cái vị đắng u buồn, xa xăm, bí ẩn trong cô Hương thứ bốn. Còn hai vị còn lại, vị chua của chanh và vị cay của ớt , nên dành cho hai cô còn lại cái vị nào đây?  Cái cô Hương thứ ba mồm mép lanh chanh hay cái cô Hương út ét nhỏ nhắn xinh xắn như trái ớt hiểm còn xanh chưa chín mọng mà đã cay nồng nóng hổi.

.

Lưu Thy

19 thoughts on “Ngũ Vị Hương

  1. Hình đại diện của hongngoc hongngoc nói:

    Một truyện ngắn lạ, không màu mè, không tình tiết dữ dằn gì mấy nhưng đọc rất lôi cuốn, chừng như phù hợp với độc giả “hàng năm” trở lên (nhưng hàng bảy thì chưa chắc). Giá như được đọc thêm của Lưu Thy hay AK57 vài truyện nữa thì thích lắm.vì không chỉ dừng lại ở truyện mà nghe bình qua, tán lại trong các cmt của bạn Khương, bạn Thân, chị TD, Nina…cũng rất vui. Tuongtri đã có order của độc giả rồi đó nhé.

    Thích

  2. Hình đại diện của Vũng Chua Vũng Chua nói:

    Kì trước đọc là do AK viết.
    Kì này do LưuThy kí tên.
    Bộ hai ngừ có bà con hay sao vậy?

    Thích

  3. Hình đại diện của đồ dõm đồ dõm nói:

    hehe…”con sâu rọm”này ghê thiệt!

    Thích

  4. Hình đại diện của đinh tấn khương đinh tấn khương nói:

    Qua bài viêt ngắn nhưng tác giả đã tải được những đặc trưng của riêng từng miền:
    1. Hà Nội (Bắc): với Thăng Long ngàn năm văn vật, với dòng sông Hồng, với 36 phố phường, với món phở Hà Nội, với một Nhất Hương “ngọt ngào” giọng Bắc kỳ “vâng ạ”

    2. Huế (Trung): với dòng sông Hương, cầu Trường Tiền, chùa Thiên Mụ, bún bò Huế cùng với một Nhị Hương “mặn mà”, “chừ” thêm tiếng Huế trọ trẹ “chi mô”

    3. Mỹ Tho (Nam) với Cửu Long Giang, với món hủ tiếu Mỹ Tho, với cái giọng miền nam chả chớt, kèm với câu hò mái đẩy, điệu lý tình ta, câu vọng cổ xàng xê của bà con chòm xóm..với một Tam Hương mồm mép tía lia, lanh chanh (?chua)

    4. Di Linh (Cao Nguyên) vớ đồi nối đồi, cây liền cây, đất đỏ con đường và bát ngát bạt ngàn những luống trà xanh.,với bát trà tươi mở liếp đón mời. và với cái vị đắng u buồn, xa xăm, bí ẩn trong cô Hương thứ bốn.

    5. An Thái với ngón Nhất Dương Chỉ (xứ võ) vói một Ngũ Vị Hương nhỏ nhắn xinh xắn như trái ớt hiểm còn xanh chưa chín mọng mà đã cay nồng nóng hổi.bậm trợn mà dữ dằn! (?cay)
    Thật tuyệt vời!
    Hổng biết tác giả muốn “ám chỉ” HƯơng của ông Tạ là Hương nào đây?

    Thích

  5. Hình đại diện của Thức Lệ Thức Lệ nói:

    Vậy chị nhà của LT là Tứ Hương?

    Thích

  6. Hình đại diện của Thức Lệ Thức Lệ nói:

    Đúng là lão Tạ có tịt thì rục rịch, An Thái thì có thiếu gì người đâu chỉ mình ông?

    Thích

  7. Cái lạ trong truyện này đối với tôi là: tôi không để ý đến đôi vợ chồng phiêu bạt, không thấy thèm những tô thức ăn nổi tiếng và cũng không màng đến sắc đẹp của 5 chị em!!!
    Trái lại, cứ vẫn vơ tính tuổi của 5 cô con gái, này nhé:
    Cô chị cả đến tuổi vào TH, mới sinh đứa thứ hai = 10 năm
    Cô thứ ba, 8 năm sau mới ra đời.
    Vị chi là 18 năm mới sinh được ba cô con gái!
    Cô thứ tư sinh năm Đinh Tỵ, tính theo tuổi cô cả sinh năm Giáp Ngọ thì cách nhau 23 năm… như vậy trẻ hơn cô thứ ba 5 tuổi.
    Cô út thì vài năm sau, cứ cho là 3 năm sau đi. Như vậy vị chi là phải cần khoảng 26 năm để sinh ra năm người con… toàn gái!

    Vấn đề tui đưa ra trên đây không đơn giản đâu ông Lưu Thy ạ!
    Tui vạch lá tìm sâu cũng bởi vì ông chồng là người An Thái, quê tui. Ông có ý gì khi: phải cần 26 năm mới sinh ra được 5 đứa con, đã vậy còn sinh toàn con gái?
    Ý ông Lưu Thy muốn chê dân An Thái tui có gì broken về chuyện ấy phải không?. Ông thâm lắm đấy! Đừng hòng mà qua mặt tui, nghen!

    Thích

    • Hình đại diện của Quỳnh Quỳnh nói:

      Bộ hông sợ roi Thuận Truyền , quyền An Thái , gái …y chang ha bạn Lưu Thy Nguyễn ???

      Thích

      • Hình đại diện của Ni Na Ni Na nói:

        Đã lỡ vạch lá tìm sâu thì diệt luôn bọ rầy.
        Cô đầu cách cô út 26 năm
        Cô út được tác giả khen ” xanh chưa chín mọng mà cay nồng “thì ít nhất cũng phải 13 tuổi .
        Vậy đến lúc này cô đầu 39 tuổi , sao cô hỗng chịu lấy chồng mà cứ mãi là nhất vị trong ngũ vị hương ???
        Xin tác giả vài lời giải thích. Thành kính tri ân.

        Thích

      • Đấy đấy! Cảm ơn Nina… về văn hóa thì đi ngoài truyền thống, về thời gian thì không đúng logic, về tư tưởng lại đi ngoài luồng, về đạo đức thì đi theo thế lực, về chân chình thì…
        Bi nhiêu đó đủ rồi, mong tác gỉa nhận thức được, còn tui… cũng chưa hiểu hết: tui muốn nói gì?

        Thích

    • Hình đại diện của Lưu Thy Lưu Thy nói:

      Nhất Hương sinh năm 1954, Nhị Hương 1963, Tam Hương 1972, Tứ Hương 1979 và Ngũ Vị Hương 1986.

      Khi sinh ra Ngũ Vị Hương, Nhất Hương 32 tuổi, Nhị Hương 23 tuổi, Tam Hương 14 tuổi, và Tứ Hương 7 tuổi.

      Lúc tui ghé quán ăn, thì Ngũ Vị Hương 13 tuổi, Tứ Hương 20, Tam Hương 27, Nhị Hương 36 , Nhất Hương 45, ông chủ 63 và bà chủ 61.

      Thích

Gửi phản hồi cho Lưu Thy Hủy trả lời