TÔN NỮ THU DUNG
_______________
Mới bước chân tới cái xứ mấy chàng cao bồi cỡi ngựa bắn súng nhanh như chớp này được 1 tuần thì cậu em trai thân ái hỏi tôi
– Chị định thi lái xe bằng tiếng Việt hay tiếng Anh?
Tôi giật mình, la lối:
– Mày điên hả, ở Việt Nam tao còn không biết đi xe máy. Đi đâu cũng có người chở. Tự nhiên biểu tao đi học lái xe hơi!
Nó cười thông cảm, gật gù một cách đầy bí ẩn:
– Dạ thôi được…Chị không thích thì thôi. Em sẽ cho hai nhóc đi học!
Vậy là ba cậu cháu dẫn nhau đi. Mặc kệ, tôi đang bận khóc lóc nhớ Việt Nam, nhớ ngôi nhà mới xây bên bờ sông Cái, nhớ tủ sách quý chưa thu dọn kịp, nhớ ông xã một mình thui thủi vắng bóng vợ con… không biết có chịu ngoan ngoãn nghe lời chỉ đạo từ xa không hay cứ vô tình làm trái ý… Nhớ hơn một triệu điều cần nhớ và đáng nhớ…
Cả tháng trời nằm nhà nhâm nhi nhấm nháp nỗi cô đơn cũng ớn… nhất là những buổi chiều trời thu vàng nắng ấm, Hà đi làm về ghé chở tôi đi chơi lang thang qua những con đường quá đẹp …Hà thường nói:
-Tiếc quá, em sắp đi Korea công tác, chắc không ai rãnh để chở chị đi chơi. Hai đứa nhỏ phải vừa học vừa làm mệt lắm, bắt nó chở đi mỗi chiều như vầy thì tội quá.
Đến một ngày, tôi ngần ngừ nói, hơi e dè vì không đủ tự tin:
-Chị muốn đi thi lý thuyết bằng tiếng Việt.
Hà cười:
-Em biết là chị giỏi mà… nhưng chị học lúc nào mà đầy tự tin vậy?
Tôi không nói những lúc hai con nhóc đi học tôi buồn tình tìm quyển lý thuyết học lái xe mà Hà quăng nó vào bàn viết của tôi và tôi đọc thấy sao dễ ợt… Tôi chỉ hỏi:
-Bao giờ thi?
– Để em lên mạng ghi tên, có thể vài ngày thôi chớ để lâu chị quên hết những gì đã học, thi rớt lại đổ thừa tại nọ tại kia …
Tôi thi đậu lý thuyết ngay lần đầu tiên… Gọi điện về báo tin cho ông xã:
– Anh biết gì không?
– Biết chứ, em để quên giấy tờ ở nhà chứ gì?
Ông xã tôi luôn có cái nhìn rất lạc quan về vợ. Tôi hơi bực mình nhưng vẫn nhỏ nhẹ hiền lành:
– Em thi xong rồi và em không quên gì hết.
– Được mà, được mà … nghe giọng nói rất biết điều của em, anh biết em rớt. Đừng buồn em, em đã có nhiều cố gắng!!!
Cái giọng Bắc Kỳ di cư đểu cáng, tôi cúp máy cái rụp và không thèm nghe khi nhìn thấy chữ papa hiện trên điện thoại.
Nhưng lý thuyết là một chuyện, còn thực thi cái lý thuyết đó lại là chuyện khác. Tôi luôn run như cầy sấy khi tới giờ Hà mang xe đến dạy, đến nổi ông xã tôi thấy tội nghiệp quá phải nói với Hà:
– Em thuê người tới dạy chị đi, xe hai ga hai thắng cho an toàn, chị nhát lắm, hồi trước ngồi sau lưng anh mà cứ nhắm mắt và ôm cứng ngắt… cái miệng thì cứ la oai oái, chở ra đường là mắc cỡ với thiên hạ, phải tống lên taxi mới yên.
Hà cười:
– Không sao đâu anh, để em, người ngoài không rõ về chị như em nên không ai dạy được đâu.
Tôi cũng không muốn người ngoài dạy, họ sẽ biết tôi chết nhát… rồi sẽ đòi nhiều tiền… Hà nói:
– Ngồi xe hơi rất an toàn chị à. Không việc gì mà sợ. Xứ này ai cũng tôn trọng luật lệ, chị cứ theo luật mà đi là ok!
Nói thì ai nói chẳng được nhất là một người đã từng lái xe hơn hai chục năm. Còn tôi, ngồi bên tay lái là tôi sợ đủ thứ:
– Sao xe kia đi sát mình dữ vậy?
– Không, nó đi bên lane của nó đó chớ!
– Sao thùng rác cứ xếp hàng dọc sát đường ghê quá. Chị sợ tung vô thùng rác.
– Thứ ba là ngày đổ rác của khu vực này đó chị. Việc gì mà sợ, chị cứ tưởng tượng đó là một dãy xe đang đậu.
Bỗng nhiên hai chị em cùng phá lên cười vì nhớ lại mới ngày nào tôi tập xe đạp té nhào vô một giỏ cần xé rác, ngồi trụm lụm trong đó với xác mía, vỏ bắp và chuột chết…
Tôi hỏi lung tung mọi điều. Hà kiên nhẫn giải thích từng chút, cảm ơn trời đã cho tôi một đứa em dễ thương đến vậy.
– Dạy chị lái Hà không sợ hả?
– Sợ gì? Em biết chị giỏi và chị liều mạng.
Đúng, bằng mọi giá, tôi phải lấy bằng lái cho nhanh để trả thù những ngày mưa gió đứng chờ xe bus đi học mà lạnh chảy máu mũi… Tôi phải học cho nhanh mọi thứ mọi điều mà tôi đã lỡ chậm hơn những người khác đến mấy chục năm… Đã vậy Hà lúc nào cũng thôi thúc:
– Nhanh nhanh lên chị. Hai đứa nhỏ bữa nay chạy freeway ào ào rồi, chẳng lẽ mẹ mà thua con???
Tôi sợ nhất là vào parking, Hà lại còn bắt vào parking của chợ, đông và chật ních.
– Không sao đâu chị. Xe em bảo hiểm hai chiều, tung ai hay ai tung đều có tiền bỏ túi. Chị đừng sợ, có tung ở parking chỉ móp xe chút xíu là cùng, không can chi mô. (Hà nhái giọng tôi chớ nó mà còn nhớ gì tiếng Huế!)
Rồi ngày trọng đại cũng đến, Hà chở tôi đi và làm mọi thủ tục, tôi hồi hộp ngồi chờ giám khảo ngoài xe. Một tay rocker chính hiệu xuất hiện, tóc đuôi gà, dây chuyền gỗ, xăm hai tay vằn vện, máy nghe nhạc lủng lẳng trên ngực… Chúa ơi, tôi chào: ” How are you … ” rồi thêm :”Have a good day!” Rất ngớ ngẩn… Thật tình tôi muốn giám khảo có một good day thật sự chứ không phải vì xã giao. Hắn nhìn tôi chăm chú. Hôm nay tôi cũng cố gắng làm mình tươi tắn đôi chút bằng một áo chemise trắng rộng thùng thình rất ăn jeu với chiếc quần jean bạc phếch, một áo khoác da màu đen và sợi dây bùa thạch anh đen trắng trên cổ.Trông rất Black and White! “You too…,” hắn nói. Rồi hắn lên xe, đeo kính đen che 2/3 khuôn mặt, Bật ghế duỗi dài ra nằm thoải mái, có thể hắn đang nghe nhạc, chân nhịp nhịp… và nói một hơi… thưa với quý vị độc giả nào đã đọc đến đây mà còn chưa chán … hắn nói gì hắn nghe, hắn hiểu… tôi sợ đến nổi chỉ nghe được 1 câu độc nhất cuối cùng: “…Và hãy làm những gì đã biết .“ Những gì đã biết, dễ thôi, tôi đề máy, từ từ ra khỏi DMV. Hết đoạn đường vận tốc 15 dặm, tăng ga qua đường 35 dặm… quẹo trái, dừng Stop Sign, quẹo phải, dừng đèn đỏ, nép sát đường khi nghe còi xe cứu thương. Đi vòng về lạị chỗ cũ đậu xe, de xe và stop… Mọi sự diễn ra trong vòng 15’. Kể lại thì đơn giản, nhưng làm mọi chuyện như vừa kể thì trái tim tôi muốn rớt ra ngoài…
Tôi hơi ngạc nhiên vì cho đến lúc bước ra khỏi xe, hồ sơ tôi trên tay hắn chưa có một chữ nào cả, tôi hỏi, rất ngố:
– Are you ok?
Hắn tháo kính đen, lại nhìn tôi chăm chú, cười bí hiểm:
– Yes, everything is fine, now …
Tôi ngao ngán không biết hắn nghĩ gì thực sự trong đầu nữa, bèn tự nhủ: “Thôi, học tài thi phận, mình xui xui gặp thằng giám khảo điên điên.” Tôi ngồi chờ Hà trong xe tưởng như đến một trăm năm. Hà xuất hiện, từ xa đã cười như mùa thu tỏa nắng (hình ảnh này chôm của Hoàng Cầm):
– Chúc mừng chị Dung.
– Ủa, tao đậu?
Tôi lơ mơ hỏi không tin được dù đó là sự thật (lại chôm của Giang Nam)
– Nó nói chị tự tin thấy ớn!
Tôi cười:
– Chị có bị lỗi gì không?
– Có, chị bị duy nhất một lỗi nặng: Dừng Stop Sign quá lâu.
Tôi ngạc nhiên vô hạn:
– Đâu có, chị chỉ dừng đúng thời gian đọc hết câu: “Còn đâu em ơi còn đâu thời nhung lụa” như lời Hà dặn thôi mà!!!
Hà cười như nắc nẻ:
– Em chọc vậy mà chị cũng tin, chị đọc hết câu đó thật a? Trời ơi nhà thơ của tôi!!!
Tôi đậu. Lạy Chúa, mọi người cười: “Hay không bằng hên.” Không ai thèm công nhận tôi giỏi, mặc kệ mọi người, tôi tự phục tôi sát đất.
Ít lâu sau, trong sinh nhật Adrian, tôi thấy thằng giám khảo tới dự, cũng với phong cách rocker hạng nặng… tôi hơi hoang mang khi biết nó đã là bạn thân của Hà từ thời đại học… hay Hà “mua“ nó để tôi được đậu? Tôi ném vội vàng cái tư tưởng ngớ ngẩn đó qua cửa sổ. Ở Mỹ, ai làm vậy bao giờ!!!
TÔN NỮ THU DUNG


Có chút ít chuyện vui vui về học và thi lái xe của tui thế này :
“… Anh cũng đã thi đậu phần viết của bằng lái xe, thứ bảy chủ nhật hằng tuần thì anh học lái. Ông thầy dạy lái phán rằng các thói quen lái xe ở Việt Nam phải bỏ, dứt khoát bỏ, nghe hông! Đến ngày thi lấy bằng lái, có một chuyện vui vui đáng nhớ như thế này. Ông thầy dắt hai người, một già một trẻ đi thi. Ổng nói với một trẻ: “Hôm nay, anh đậu!”, rồi nói với một già, tức là anh: “Đợt sau, anh đậu!”. Nhưng…, trời à, kết quả thì ngược lại! Ông thầy đắng miệng, vò đầu bứt tai. “Ối…! Học tài thi phận mà!” — anh nói cho ổng bớt… đắng miệng và cũng để vuốt… buồn cho một trẻ kia. Tháng sau, nhờ người quen hỏi giùm, anh mua được chiếc xe… “Đời Cô Lựu” –- cũng chẳng sao, cũ người mới ta , có “chân đi” là tốt rồi! Hồi học lái, vì anh lớn tuổi nên ông thầy đâu dám chỉ anh chạy freeway.
Có bằng rồi, sau khi quen chạy “lô cồ“, anh mím môi nín thở rồi… tự lên freeway. Ở những giây phút đầu tiên này anh nghe rất nhiều tiếng còi xe kêu la inh ỏi. Tự lên nhiều lần như thế anh không còn phải mím môi nín thở nữa và cũng chẳng còn nghe những tiếng còi xe kêu la inh ỏi đó nữa… ”.
ThíchThích
chị ,
em đọc liền 1 mạch không ngớt những gì chị viết nè, lối viết hóm hỉnh, có duyên và thật đủ như không thừa không thiếu, trọn vẹn trong câu chuyện, ý từ..
rêu rất thích câu kết, thật chí lí, là nó đã chứng minh rằng chị xứng đáng thật sự với chiếc bằng lái rồi nhé 🙂
“Tôi ném vội vàng cái tư tưởng ngớ ngẩn đó qua cửa sổ. Ở Mỹ, ai làm vậy bao giờ!!!”
tưởng tượng chị lái xe trên đường xá vn, mấy yên hùng xa lộ mà lạng lạng đánh võng trước đầu xe của chị, lúc đó, chắc chị thả tay lái rồi bịt mắt lại và la ối sợ quá…….. hihihihi
ThíchThích
Chỉ có Rêu khen là chị khoái nhất . Mọi người hãy nghe nè :Viết hóm hỉnh, có duyên, không thừa , không thiếu, trọn vẹn câu chuyện, ý từ .
Vậy là có người công nhận tài năng của tui rồi , từ nay tui sẽ chỉ viết truyện thôi, từ giã thế giới nhà thơ đầy tai tiếng . Lưu Thy ơi, Xóa tên tui trong danh mục thất tình đi nghen . Cảm ơn vô cùng lắm lận !!!
ThíchThích
Ni Na giỡn chút , giận hay sao mà không trả lời vậy Thu Dung ?
ThíchThích
Trời đất ơi, Dung đi làm nên ko trả lời Ni Na được chớ giận hờn gì.Ni Na khen Dung đó chớ . Còn Tuấn thì mới chê Dung láu cá kìa . Nhưng Dung cũng tha Tuấn luôn vì nghe Tuấn than van bên nhà Tạ chí Thân là Tuấn làm mất cái gì đó quý lắm nên Dung thấy tội…
ThíchThích
Đọc bài này Quỳnh cũng chóng mặt luôn vì thấyThu Dung xài bùa hơi nhiều đó nghen , bùa treo xe , bùa đeo cổ…Sao thiếu tự tin dữ vậy bạn ?Mà ông giám khảo lại cho rằng bạn “tự tin thấy ớn ” !!!
ThíchThích
An nghe Dung kể chóng mặt quá, em gái dụ An qua Mỹ hoài mà An sợ…Nghe nói bên í xe hơi chạy vù vù, lụm cụm cỡ PA thì có nước…trông vời theo cánh nhạn….hu hu…
ThíchThích
Không sao , qua đây đi đâu cũng sẽ có người chở…Yên tâm , em PA ở bang nào vậy ? Hồi Dung mới qua cũng vậy thôi .Đi xin xăm ở Đền thơ ông Quan Công , ổng phán : số lên xe xuống ngựa! Hình như ổng biết thành phố Dung là nơi thiên hạ buổi sáng cỡi ngựa đi dạo và nếu Dung không lên xe mỗi sáng thì chắc đói meo rồi…Ổng linh thiệt ! Ái mộ ông Quan Công.
ThíchThích
Dáng ngầu như xã hội đen !
ThíchThích
tươngtri không được lấy cái còm này xuống vì đây là nhận xét của độc giả về tác giả, không phải CHỈ TRÍCH CÁ NHÂN . hí hí.
ThíchThích
Thi một lần mà đậu là siêu rồi O ơi.
ThíchThích
Đừng khen quá lời quí quynh ơi! Chắc bữa đó ông giám khảo chấm thi “cơm lành canh ngọt” với vợ nhà nên dễ dàng với O đấy!
Cả tháng sau lái xe đi học… muốn đậu xe mà cứ thụt ra thụt vào đậu không được, phải nhờ người khác đậu dùm đấy! Thu Dung ui! Nói thiệt đi, mắc cỡ gì!!!
ThíchThích
Tại tụi sinh viên hay đậu ẩu tả , choáng chỗ parking. ..sau tui phát hiện thà đậu xa xa mà chỗ rộng , đi bộ tới còn hơn de tới de lui mất thì giờ mà còn sợ tung tụi nó.Cái khó nó ló cái khôn !
ThíchThích
Xe hai bánh còn lái được huống hồ bốn bánh. Nó đâu có bỗ hàng rào, phải không o Dung?
ThíchThích
TA còn nhớ hồi Dung tông vô hàng rào sao ?
ThíchThích
Thu Dung tông vô hàng rào là khá đó, còn tui thì hùng hổ tông vô tiệm người ta mới… “cừ” chớ !
ThíchThích
Anh Huy, đó là Trần Anh kể hồi em tập xe máy , một lần tung vô hàng rào sợ quá hết dám tập luôn. Tập xe đạp thì té vô giỏ rác …Còn tập xe hơi rất may không bị gì hết …Ở hiền gặp lành đó anh .hí hí.
ThíchThích
Ha, đọc truyện này tôi lại thấy rõ ràng bạn hiền của tôi với mọi tính nết từ nhỏ tới giờ chẳng có gì thay đổi , khi cần dễ thương thì rất dễ thương , khi cần láu cá thì vô cùng láu cá…có phải vậy không ?
ThíchThích
Khen hay chê vậy ta ?
ThíchThích
Tiểu muội ở Hoa Kỳ.mà sư huynh tưởng ở VN. Còn sư huynh ở VN cứ tưởng mình ở Hoa Kỳ. Thiệt tình !
ThíchThích
Sao vậy anh Linh Phương? Anh đã tu thành chánh quả rồi hén?
ThíchThích
Chánh quả cái nỗi gì ? ảnh đang uống cà phê với ni cô Nghi Lâm kìa ( có tang chứng vật chứng trên FB)…Mới hỏi :”Ai vậy anh ?”. Là bị nạt liền : ” nhiều chuyện !”
ThíchThích
Oan tình .Tu gì nỗi mà thành chánh quả với phụ quả. Mới đút đầu tới cổng chùa, đã có người đòi đến chùa quậy rùi.Một mình ngồi uống 2 ly cà phê cho đỡ sầu đời thị thiên hạ nói uống với ni cô Nghi Lâm.Phải được vậy he.
ThíchThích
Dung ui,
Nị học lái ở đâu dị?
ThíchThích
Dĩ nhiên ở San Dimas , California chớ đâu nữa.
ThíchThích
Mình phải thi đến lần thứ hai. Đang lúc chờ vào thi, thay vì đạp thắng lại đạp nhằm chân ga, cái xe phóng vọt lên phía trước, suýt đụng vào. May là nó đậu cách khá xa nên thắng kịp. Thật là hú hồn. Chắc là cô em “mua chuộc” ông chấm thí đó, hổng lẽ cô nàng này giỏi dữ vậy à? (Hihi, nói giỡn, đừng giận nghen.)
ThíchThích
Hi Bà Tám . Hay không bằng hên mà ! Dung rất nhát nhưng hay liều mạng. Lúc nào sợ quá thì cứ nghĩ chết là cùng chớ gì đâu ! Cũng như khi thi lái ,Dung tự nhủ mình đã cố hết sức rồi , nếu rớt là tại giám khảo chớ không phải tại mình…Với lại lúc nào Dung cũng mang trên cổ cái bùa thạch anh hộ mạng Black & White.Để tối Dung bỏ lên đây cho coi.
ThíchThích
Sao tui mệt Thu Dung quá đi… mới biết lái xe mà đã chở theo nem nướng Ninh Hòa đi bán dạo rồi. Phía băng ghế sau là thêm món gì nữa vậy???
ThíchThích
Muốn nhậu ha ? anh Văn Công Mỹ rủ đó, về nhậu. Băng ghế sau là bữa ăn trưa , trước mặt là tấm bảng lu mi nơ luôn nhấp nháy báo : “A bad driver”, Còn Dung hay giật mình thắng ẩu nên phải trang bị mấy cái gối dựa đầu cho những bạn đồng hành nào lỡ dại đi cùng xe…hì hì…
ThíchThích
Hổng phải nem nướng Ninh Hòa đâu ông Tạ ơi
TD treo chùm tỏi để trừ bùa đó mà. Chắc là TD sợ người ta dụ chớ gì?
Tui nhớ hầu nẵm, lúc dzìa VN, dzợ tui nhét hai củ tỏi to tướng vào hai túi quần. Tui hỏi lý do? Dzợ bảo phải mang theo người, để tránh bùa mê của mấy em.
Mấy ngày đầu, không thấy em nào thèm nhìn tui hết, tui tin rằng tỏi kỵ bùa thật chăng? Tui lén vứt 2 củ tỏi, thế mà có thấy em nào bỏ bùa mình đâu!?
ThíchThích
Cái bùa Dung treo ở kính chiếu hậu là của tụi da đỏ đó , mua ở Montana.
mang theo tỏi để “bà ăn nem ” chớ có ai dụ dỗ gì đâu anh !
ThíchThích
Dung ơi,
Dung thi lái một lần mà đậu liền như vậy là quá giỏi đó.
Chúc mừng bạn!
ThíchThích
Dung chỉ giỏi ba cái chuyện tào lao vậy à Mai ơi !
ThíchThích
TD quá giỏi!Anh nhớ hồi còn ở BL,anh bạn cho lái xe thử .Thắng ko đạp mà chỉ nhấn ga .May mà xe chỉ lủi vô đồi trà,nếu ko thì giờ đâu còn gặp gỡ với các bạn .Bây giờ nhăc đến chuyên học lái xe thì đầu hàng vô điều kiện
ThíchThích
Nhờ NM nhắn với anh PCH cho tuongtri bài thơ đi ! Mong gặp anh lắm!
ThíchThích
Anh Nghĩa ơi, hình như mình chỉ có 1 bài của anh Hồ Việt Khuê thôi hở anh ? Dung tìm hoài không thấy bài nào của anh HVK nữa…
ThíchThích
Có nhắn rồi sao chẳng thấy. Chiều điện hỏi lại. Chờ nha Dung
ThíchThích
Anh Nghĩa ơi,
Để NM nhắn với anh PCH nhé. Có gì sẽ gởi Dung.
ThíchThích