THẰNG SAY

nguyenvi

Tợp vài hớp, da mặt của hắn từ vàng nâu đã chuyển sang màu đỏ lòm. Thêm vài hớp, tím đen. Thêm vài hớp nữa, ói. Nằm lăn kềnh ra, bất kể đâu, và ngáy bất kể trời trăng mây nước. Thế là hắn đã say rồi đó.
Hắn say dễ òm, dễ như anh nông dân đến giờ ngủ phải ngủ vậy. Khá nhiều người biết hắn, tất thảy đều bảo, đô hắn không quá hai chai bia năm mươi. Còn rượu đế (tên gọi tắt của rượu tào lao thiên đế các thứ) thì còn tệ hơn nhiều, chưa bao giờ hắn vượt quá đơn vị xị. Có tên bạn đương cơn ngà ngà, đã mạnh dạn vung tay tuyên bố dứt khoát, rằng đã tận mắt chứng kiến hắn vừa ngửi cái nắp ken đã say, ngã lăn quay. Không biết có đúng như vậy không. Quái lạ ở cái chỗ, hắn lại tự hào với cái đô uống kém cỏi hằng có của mình. Hắn thường lý sự, rằng uống ít không phải là cái tội. Uống ít, say. Vẫn lời hơn là phải uống nhiều mới say, phí!
Đời thuở giờ, có ai càng rèn luyện lại càng thụt lùi, tụt hậu không. Vậy mà hắn lại nằm trong cái tốp kỳ quặc đó, mà là điển hình tiên tiến của nhóm nữa mới đáng tội. Qua ba mươi năm phấn đấu rèn luyện, đến giờ thì đô uống của hắn là như vậy đó. Anh Chí, con đẻ của nhà văn Nam Cao, nếu còn sống, nghe chuyện chắc cũng phải ngữa mặt lên trời mà thốt lên một lần nữa cái câu bất hủ đã yên vị trong văn học sử: “Thế này thì có phải là uổng rượu không!”.
Nói tóm lại là thế này, đô uống của hắn tỷ lệ nghịch với số lần tham gia các cuộc nhậu, cùng thời gian được thử thách và tự rèn luyện. Mà phải đâu lâu lâu hắn mới được uống. Hao hao với câu kết của các cụ, ghét của nào trời trao của đó, trời xui đất khiến thế nào lại bắt hắn vì công việc, vì nghề, cả vì mối quan hệ song phương đa cực, hắn phải uống thường xuyên, có khi còn bị uống liên tục nữa là đằng khác.
Từ lâu lắm rồi, các cụ tổ đã bật đèn xanh cho phép lũ cháu con được uống, vô tửu bất thành lễ. Hắn là một trong đám cháu con thuộc hàng tép riêu, không dám không tuân lời các cụ. Thế nên chưa bao giờ hắn thù ghét chi bia, rượu.
Cho dù học vấn của hắn qua bao nhiêu năm cũng chỉ cỡ trung bình yếu, hắn cũng đã từng đọc và hiểu không ít trang sách tờ báo có đăng mục khuyến cáo về tác dụng xấu của bia, rượu đến sức khỏe con người. Lẽ ra phải sợ, đằng này cho đến giờ hắn vẫn thích nhậu đó thôi. Nhậu để được dịp ngồi bù khú trên trời dưới đất với đám bạn bè thân thuộc, hiểu nhau. Nhậu để tuổi hến của hắn được dịp mở miệng trong giây lát, tranh cãi um sùm với đám bạn, để rồi khi tan men không dám cãi nữa vì hắn hiểu rất rõ cái lý sự cùn của hắn. Nhậu còn để mượn men xé giùm vài mối liên kết hóa học phức hợp trong mấy miếng thịt rán mà cái bao tử đang độ về già của hắn không còn kham nổi.
Chỉ có ngu mới không uống. Ai nói hắn sai, hắn chịu. Thi thoảng say tí cũng hay hay. Đất say đất cũng lăn quay / Trời say mặt cũng đỏ gay, ai cười. Cụ Hiếu – người con ưu tú của quê hương sông Đà núi Tản – còn nói vậy, huống là.
Nhưng thề có thằng Cuội trên cung trăng và ngài Thổ công dưới mặt đất. Đến lạ lùng, hắn tuyệt nhiên không dung thứ, thù đắng ghét cay cái say kiểu bặm trợn cùm khóa phần người / tháo cũi xổ lồng phần con, trong chỉnh thể một-con-người.
Quá nửa phần đời ngồi nhâm nhi với gần đủ mọi hạng người, hắn có thể kể lơ mơ tới một ngàn lẻ một chuyện nhậu và liên quan đến nhậu. Hoặc có thể kể vanh vách, như in, một trăm lẻ một chuyện nhậu đại loại như thế. Nghịch vui, có. Kỳ cục, có. Thanh, có. Tục, có. Vừa thanh vừa tục, có. Và cả những chuyện tởm lợm, mới nhớ lại thôi đã phát buồn nôn. Thật may cho hắn, cũng nhờ cái đô rượu kém cỏi đó mà hắn đỡ phải tham gia tới cùng vô số những cuộc nhậu có phát sinh vấn đề. Nhân đây hắn cũng thật lòng xin lỗi các bạn nhậu, hắn, có lúc cũng đã mượn cái chứng chỉ “đô yếu” để diễn trò xây-xẩm-khi-chưa-xỉn, hoặc ngáy-trước-khi-ngáp để lách qua biền những cái cụng ly đầy nhạy cảm.
Say đến hết biết gì, không còn kiểm soát nổi ý nghĩ và hành động của mình, từ đó làm bao điều trái với luân thường đạo lý. Đã là điều chưa ai từng chấp nhận. Bất chợt hắn lại nghĩ tới những kẻ giả say, mượn rượu để buông thả cho phần con tha hồ tự tung tự tác. Không dưng hắn nhớ lại chuyện xảy ra cách đây khoảng chục năm…
Trong một chuyến dã ngoại cùng mấy thằng bạn về với một làng biển mang cái tên rất thái bình và an vui. Người quê nơi đây cũng hiền hòa, hiếu khách như cái tên làng đã có từ đời nảo đời nao. Sau cuộc tiệc rượu gồm toàn mồi hải đặc sản do gia chủ mời, một thằng bạn của hắn đã say đến độ cố tình mặc nguyên bộ đồ của A-đam, nằm chòng queo trên bộ ván gỗ giữa nhà chủ dưới ánh đèn nê-ông 40W trùm phủ cả căn phòng. Chiếc mền con công khổ nhỏ cũng bị thằng bạn say của hắn cố ý khều đạp lên quá rún. Cái mô hình của thứ vũ khí trấn thủ kinh thành Phú Xuân giữa thế kỷ mười chín lồ lộ ngang nhiên, làm xẩm tối cả một góc phòng. Nhà một gian. Tội nghiệp mấy cô con gái nhà chủ đang tuổi cặp kê. Cho dù không tham gia cuộc nhậu, mặt các cô cũng đỏ lòm lòm một cách tự nhiên, in cái bản mặt hắn khi uống đủ hai chai năm mươi, hay tu đúng nguyên một xị “ru-ga”.
Bất giác hắn nghi ngờ luôn cả thi sĩ vĩ đại bắc phương Lý Bạch, thi sĩ tài hoa trời nam Vũ Hoàng Chương – rằng các vị ấy đã sáng tạo nên những vần thơ say bất tử trong cơn say lúy túy, trời đất cuồng quay. Dù không tin hết những câu chuyện từng được đưa vào quốc văn giáo khoa thư do các nhà văn khái quát, cường điệu lên ít nhiều để làm bài học răn người, hắn cũng tin chắc rằng chưa có ai trên đời sống tốt hơn trong cơn say, chí ít là tốt với chính bản thân mình.
Thế nên mặc dù chưa bao giờ thù ghét chi bia rượu, hắn vẫn tự cho phép hắn thù đắng ghét cay cái say bặm trợn kiểu cùm khóa phần người / tháo cũi xổ lồng phần con, trong chỉnh thể một-con-người./.

NGUYÊN VI

11 thoughts on “THẰNG SAY

  1. Lảng khách nói:

    Quá 1000 ml là hơn đơn vị xị đó bạn . Tửu lượng dữ đó , chứ không phải “hửi nắp ken” đâu

  2. Chẳng cần say cũng thấy ra
    Cuộc đời không vượt vẫn qua như thường .

    • Nguyên Vi nói:

      NV mới đọc được một bài báo cũ, rằng anh Dũng – chị Thu Dung ở Nha Trang có sưu tập được viên đá hình con rùa, được gắn thêm thanh kiếm gỗ hóa thạch…He he…! Thân ái chị.

  3. đinh tấn khương nói:

    Ha ha .. tửu lượng của tui cũng ngang tầm với “hắn” đó Nguyên Vì à, Một chai thì đủ say, hai chai thì đã cho chó ăn chè, bởi thế bạn (nhậu) “rủa” tui là tay phá mồi. Nhờ vậy mà chạy được tội nếu có lỡ lời vào lúc khởi đầu những câu chuyện “trong bàn nhậu” (đổ tội cho rượu) và không thể tiếp tục tham gia tranh tụng nữa cho nên tránh được phiền toái!
    Chúc vui khỏe!

    • Nguyên Vi nói:

      Cám ơn anh. NV viết cho vui vậy thôi. Hóa ra tửu lượng anh em mình gần ngang cơ nhau! Nhưng nói gì thì nói, lúc nào đó ngồi với ông Tạ, NV hứa sẽ cưa hết 1 xị Bàu Đá với ổng xem sao! Thân ái anh.

  4. aitrinhngoctran nói:

    Đời thuở nào ai dám chê Rượu bao giờ!?Chỉ chê người rượu phàm uống thực đến hư!Tiên tửu từ hư đến thực uống từ từ..Nghe đã đời vui đả chuyện đời..Mồi cùng với Rượu uống đến tơi.Mà không tả nát một Thằng Con Người Nên Rượu muôn đời ngợi ca Vui..Say cười..Không thôi ..Ngủ quên đời…

  5. QUY. NGUYENHOANG nói:

    Phiếm luận của anh NV về “thằng say” thiệt vui. Rất đồng tình với tác giả ở một ý được lặp lại : “thù đắng ghét cay cái say bặm trợn kiểu cùm khóa phần người / tháo cũi xổ lồng phần con, trong chỉnh thể một-con-người.”. Chuyện uống rượu là chuyện vô cùng, người xưa cũng từng nói “Tửu bất túy nhân, nhân tự túy. Hoa bất mê nhân, nhân tự mê” và QNH hoàn toàn không thích thứ văn hóa “một, hai, ba…zô…” ở các cuộc nhậu nước mình!

Comment