TÌM AI NGÀY XƯA

xuanphong 

 

Như thuở xưa không biết tự thời nào
Như thuở xưa nhè nhẹ trong ca dao
Có cu gáy có bướm vàng nữa chứ!
Và đôi lứa đứng trong vườn tình tự…
(LTL)

                   

Ngày xưa trăng sáng bên cầu
Mà hương hoa bưởi hoa cau ngập hồn
Ngày xưa ai rẽ vườn loan
Vin cành hái quả tơ non vội vàng
Quả xanh xao chín đã vàng
Sao ai còn mãi lang thang cuối trời …

 

Ngày xưa trăng sáng tuyệt vời
Mà quỳnh hoa nở tơi bời sắc xuân
Ngày xưa ai đến ngập ngừng
Nhìn hoa quỳnh nở, thôi đừng xót xa
Hương bay suốt cõi người ta
Rời tay, tóc rối, bây giờ tìm ai


Xuân Phong

Advertisement

XUÂN MUỘN

xuanphong

Tết đã qua rồi, qua rất mau
Xuân muộn thì thôi có sao đâu
Sáng nay một đóa mai vàng nở
Đời muộn là do lão sống lâu
Mai muộn cho Mai thêm đằm thắm
Tình muộn thì ta an ủi nhau.

Anh đưa em đi vào mùa Xuân
Hát em nghe khúc nhạc Xuân nồng
Tặng em một đóa mai vàng nở
Trời đất vào Xuân em biết không?

Anh đưa em vào mùa Xuân đầu
Hai đứa nhìn Xuân trong mắt nhau
Nắng Xuân nhè nhẹ rơi trên tóc
Trời đất vào Xuân rất nhiệm mầu

Mồng 10 tháng Giêng Ất Mùi

XUÂN PHONG

CHUYỆN KỂ CUỐI NĂM TA

xuanphong

Dù không chút cảm tình với nhà thơ, nhà chính trị Tố Hữu nhưng khi kể chuyện cuối năm ta trong đầu tôi vẫn ghi nhớ hai câu thơ của ông:
“Đêm cuối năm riêng một ngọn đèn
Dở, hay, khôn, dại những chê khen”
Đó là cái nhìn hướng nội- nhìn trở lại những công việc mình đã làm trong năm qua để rút ra bài học.

Năm qua có lẽ điều đáng kể nhất với tôi là được đọc trên mạng 2 tập sách của ông già Trần Đỉnh . Vỡ vạc ra nhiều thứ. Trần Đỉnh bằng cây bút nhà báo, tâm hồn nhà thơ và bản lĩnh của một nhà chính trị đã cho ra đời đứa con “già tháng, già năm” : tập hồi ký Đèn Cù – mà ông gọi là “truyện tôi”-. Tôi cho rằng Đèn Cù sẽ tạo cú hích cho nhiều tác phẩm na ná như vậy trình làng trong những năm về sau. Bởi vì các nhân chứng sống của thế kỷ 20 vẫn còn, còn nhiều; và những sự kiện nằm yên trong các bộ nhớ của họ sẽ tiếp tục ra đời.

Lâu nay hình như tôi đang sống trong bóng tối của một rạp chiếu phim (ciné). Ngước nhìn lên màn ảnh, những câu chuyện cứ thế hiện dần ra. Xem đến đâu biết đến đấy. Người coi trước biết trước, người coi sau biết sau. Tuy nhiên, cái đoàn làm phim đó – những người trong cuộc- thì ít ai biết họ.

Ở một tỉnh ven biển miền trung Việt Nam, nơi có cây cầu được báo chí ca tụng là cây cầu vượt cây cầu vượt biển dài nhất nước; theo tôi chính xác hơn có lẽ đó là một cây cầu dài vượt đầm nước mặn ( không nhiều cầu vượt đầm nước mặn trên thế giới ). Một ngày nọ cây cầu bị hỏng. Do được thiết kế chịu lực yếu chỉ cho phép xe dưới 30 tấn chạy qua. Sau khi đưa vào sử dụng xe bốn, năm mươi tấn chạy qua kìn kìn suốt năm. Thế là cây cầu bị đứt dây cáp phải ngừng sử dụng. Sau đó người ta thay bộ cáp khác xịn cho cầu. Điều đáng chú ý là bộ dây cáp trước đây được mua từ Trung Cộng rồi bị đứt là vì chịu quá tải do đoàn xe ngày đêm chở một thứ kim loại nặng là titanium để bán cho Trung Cộng. Người đi du lịch Trung Cộng về nói: sang bên đó thấy cát đen đổ đống cao như núi ở Hải Khẩu, tỉnh đảo Hải Nam. Trung Cộng mua nhiều titanium để làm gì? Tại sao ta mua cũng mua của Trung Cộng mà bán cũng bán cho Trung Cộng? Tiền bán titanium chạy về đâu? Để rồi suốt một dọc ven biển ấy mảng cây xanh chắn gió trồng lâu năm bị bóc sạch, dân kêu trời không thấu!

Lại chuyện cát đen : một tỉnh ven biển miền trung khác cũng có mỏ titanium lớn nằm dưới lớp cát biển. Dân tỉnh có cầu dài đến khai thác, tỉnh này cho nhưng bộ cấm cửa. Bộ cử người đến kiểm tra. Dân múc cát biển phủ đống titanium to như núi đã bóc lên, sự việc bị nhà báo phát hiện phanh phui. Thế là Dân chạy ra Hà Nội xin phép bộ- xin không được. Dân chạy qua văn phòng TƯ đảng, gặp tay thư ký X, Y, Z nào đó. Kết cuộc: trong mấy ngày nghỉ lễ hàng trăm xe chở titanium chạy kìn kìn qua trạm gác công an. Tỷ lệ ăn chia đã được thỏa thuận từ Hà Nội. Trạm gác đếm xe tính tiền. Thực hiện đúng câu: “đảng lãnh đạo, chính quyền quản lý, nhân dân làm chủ” tiền lãi bán cát đen được chia làm 3 phần theo tỷ lệ như trên. Dân nào mà sướng vậy? – Dân doanh nghiệp. Doanh nghiệp nào? – người trong nhà. Tôi chợt ngộ ra vấn đề: Khác với các nước tư bản, xuất cảng phải qua khâu giấy tờ thủ tục rườm rà, tiêu chuẩn chất lượng lôi thôi. Mua bán với Trung Cộng thật dễ dàng! kiểu gì cũng mua, kiểu gì cũng bán, kiểu gì cũng chơi, có tiền đút túi liền.

Ê kíp làm phim nào cũng có ba bộ phận: đạo diễn – diễn viên – quần chúng. Thực ra bộ phim này là phim cũ mấy năm rồi, tôi chỉ là một người xem phim rồi kể lại cốt truyện chính mà thôi. Trong phim còn nhiều tình tiết li kì, hấp dẫn, gay cấn, éo le chứ không đơn giản như những gì tôi kể bạn nghe.

Rốt cuộc, tôi rút ra một điều: Ở đất nước này tiền bạc giải quyết mọi vấn đề. Tiền thì Trung Cộng không thiếu.

XUNG PHONG

BÀU ĐÁ QUA CHIỀU

xuanphong

Vô đây uống rượu qua chiều
Trải chiếu cạp điều mời bạn ngồi chơi

Bàu Đá tửu,
Chén trao tay
Rượu tình, rượu nghĩa, rượu mày, rượu tao
Mồi thơm nhắp chén rượu đào
Bên song chiều ngã lao xao bóng dài

Giao bôi tửu,
Rót cạn chai
Nhậu cho tới bến chưa say chưa về
Hồ Trường hát khúc ly quê
Nghiêng hồ mà rót hồn về phương nam
Đá dương cát chạy ầm ầm
Như ngàn binh mã thẳng xông chiến trường

Người đâu ?
Chí lớn phi thường
Sao chôn mình ở chân giường nữ nhi
Sóng gầm biển động mà chi
Cỡi lưng kình ngạc sá gì ngưu tê

Uống đi,
cho nhớ lời thề
Trả coi sao được rượu về phần ta
Dấn thân vào chốn phong ba
Xưa không nuốt đắng
Nay đà ngậm cay…..

Uống đi mày,
nói dông dài
Uống đi để nhớ tháng ngày năm xưa
Đứa vô lính, đứa đi xa
Đứa về quê cũ, đứa ra làm thầy

Bàu Đá tửu,
Sợ gì say !
Trần chân xuống đất lo gì đạp gai
Nhục vinh của thế gian này
Hề !
Vô cạn chén hỡi người anh em

Kìa trông,
Bóng nguyệt đêm rằm
Nay tròn mai khuyết,
Trăm năm mấy người ?
Khổ vui chi cũng một đời
Nâng chung mỹ tửu tạ lời tri âm

Cạn hồ,
chiều ngã mênh mông
Người đi dường đã chênh chông với chiều
Mây đùn che kín sơn liêu
Đèn ngư thắp sáng như sao hải trình

XƯÂN PHONG

Đánh Bạc Dưới Chân Vua

xuanphong

Đêm dưới chân tượng đài
Lão xì thẩu và bốn thằng chủ chốt
Và một lũ đàn em
Trải chiếu bạc sát phạt

Lão thẩu cười nham hiểm
Cho bay ăn mấy ván đầu
Cho bay say mùi kim khí
Tao gia thêm xìn vào
Cho bay tố nhau
Bay quay cuồng như chong chóng
Tao trói giò
Tao mua đứt
Tao chốt chặt bốn cửa
Tao áp sát mái nhà
Tao giăng lưới từ xa
Tao bủa vào trong lộng
Thập diện mai phục!

Tiền bạc đã mua tất cả
Từ bao thuốc lá
Đến đứa con gái đẹp
Đến thóc lúa cá tôm
Tài nguyên quặng mỏ
Rừng núi hải đảo
Thập diện mai phục!

Đêm dưới chân tượng đài
Một lũ ô trọc
Cắn xé nhau
Thò lò hai mặt
Chưa lật con tẩy
Lão thẩu đã vội gom bài

Từ trên tượng đài
Hoàng đế im lặng
Quang Trung hạ thủ xuống đốc kiếm
Vua chỉ tay về phương Bắc
Vung gươm cái sạt
CHÉM!

Xuân Phong

CHÀO NĂM

Năm mới đến rồi ư?
Tuổi bụi đường vai áo
Chiều qua tiễn em đi
Là đi vào vĩnh cửu

Ta như mây lang thang
Tình tan theo mộng ảo
Ta làm tên hát dạo
Lải nhải hát tình ca

Năm mới đến rồi à?
Thương nhớ chừ đã cạn
Bầy thú lớn thành người
quê hương ôi rã rời…

XUÂN PHONG

NHỮNG BÀI THƠ THÁNG CHẠP

ĐÊM THÁNG CHẠP

Đêm tháng chạp
Uống rượu nhà Ba Quân say chuếnh choáng
Đời thường làm xao xuyến lòng ta
Tầm thường làm chai cứng lòng ta

NGHE ĐÊM

Đêm khuya vẳng tiếng côn trùng
Nằm nghe tiếng dế thức cùng đêm thâu
Đêm chầm chậm, đời sao mau
Ngàn năm xưa với ngàn năm sau khác gì?

ĐỜI RU

Đời như cánh võng đong đưa
Ru ta từ thuở ấu thơ thật thà
Đời ru ru mãi ta già
Buông tay nhắm mắt thế là vĩnh ly
Tạm đời sinh ký tử quy
Cửa đời khóa chặt từ đây vĩnh hằng

HỌC TRẺ CHĂN TRÂU

Uống cà phê quán quen
Thèm cà phê quán lạ
Học làm trẻ chăn trâu
Tâm Viên và Ý Mã
Năm mới giục đến rồi
Bỗng dưng mình già quá!
Không buồn và không vui
Giao thừa nghe tin lạ
Đi gần hay đi xa
Đi đâu cũng về nhà

LỤC BÁT ĐÔNG

Chiều đông em đứng bên sông
Trông người lâu lắm người không thấy về
Sương mù giăng kín sông quê
Người đi không hẹn ngày về đâu em
Đâu còn ngăn núi cách sông
Chỉ vì ngăn một trái tim tội tình

ĐÊM TRỞ GIÓ

Rét về ! Rét về ! Rét về !
Là khi ta đã cận kề bên nhau
Gió ào ào ! Gió ào ào !
Là khi trời đã nhuốm màu sang Xuân
Ta rong chơi trên đường trần
Như người xưa đã bao lần chơi rong
Giai nhân nép bóng bên song
Ta đi, đường vắng – lòng không … thấy buồn
Đêm nay trăng xuống rất gần
Người đi rất vội mà Xuân chưa về

XUÂN PHONG

CHAI

A!
Bây giờ sao kỳ quá
Cái gì cũng ra chai

Ê!
Lương công nhân hai ba chai
Lương cán bộ bốn năm chai
Lương công an sáu bảy chai
Lương giám đốc vài chục chai

Ô!
Vợ đẻ chi một chai
Bác sĩ mổ chi năm chai
Học bằng lái xe hai chục chai
Giảm một năm tù ba chục chai
Mua trinh con gái năm chục chai
Chạy chân công chức một trăm chai
Lấy bằng tiến sỹ hai trăm chai
Đấu thầu dự án… lủ khủ chai

Ôi!
Đất nước thời quái thai
Đẻ rặt loài sâu mọt
Lũ chúng ta ngu dốt
Sinh nhầm thế kỷ 21

Thôi!
Nói hoài
Ra quán lai rai
LÀM BẬY MẤY CHAI

Xuân Phong

*Ghi chú:
Một chai là một triệu đồng, số liệu theo điều tra các quán cà phê và quán nhậu- tính bình quân.

LÃO GIÀ & MƯA XUÂN

Hôm ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy

                       Nguyễn Bính

Xuân mưa cây cỏ tốt
Mù sương giăng kín trời
Xuân mưa cho mát đất
Thiên hạ bớt đi chơi
Lão già nơi xó núi
Nhìn trời mưa tơi bời
Lão thèm ly rượu nóng
Bạn nhậu và món cay
Nâng chén rồi để xuống
Không uống lấy gì say
Cầm cái chai xuống núi
Quán đóng lão đi về
Ngồi co ro xó núi
Ngóng tin bạn chân mây
Gió như ông trời hát
Lão ướt áo chửi đời …

Xuân Phong