EM, NÀY EM THÁNG CHẠP

tranthienthi

ơi em mùa áo trắng
lạc vào phố tôi xưa
đang đông trời hững nắng
ấm dần ngón tay thưa

tôi nay chiều gối tím
rượu còn mấy giọt thừa
chờ nhau mà chưa uống
môi đầm mấy cơn mưa

ngày ơi ngày chầm chậm
nặng lòng giấc trể trưa
ngựa còn bôn tháng chạp
lòng con đi chưa về

nhắn giùm ta tháng chạp
nắng mật ngoài chân đê
phơi giùm ta chiếc áo
ủ rất đầy cơn mê

ơi em mùa áo trắng
xin một lần lắng nghe
tay ta mùa phiêu bạt
thêm một lần chở che

môi ta còn sót lại
dăm ba lời rủ rê
em
này em tháng chạp
nay mai xuân lại về

01 tháng chap
trần thiên thị

 

TRỜI CỨ VÀNG NHỜ NHỢ

tranthienthi

không biết là ngọn cỏ đã oằn mình níu lại hạt sương
hay là giọt sương mai đã kéo cong ngọn cỏ
buổi chia lìa
lời yêu lững lờ như tử ngữ

những xác nắng của ngày hôm qua
nằm vất vưởng bên thềm
mặt trời hôm nay chần chừ chưa thức dậy

đêm đã hẹp không đủ chỗ cho hai người
hồi ức lại về choán cả chỗ
giấc mơ chập chờn tranh giành chăn gối
cái có thật mỏng mảnh như một tiếng muỗi kêu

nợ nần gì với con đường
người con gái đã ra đi từ mờ sớm
một chút ấm trong chăn
không biết sẽ giữ được đến bao giờ

nỗi buồn không khúc chiết
đổ bóng mờ nhạt lên câu thơ
mai mốt em về nhìn lại mình
biết có còn nhận ra đôi mắt màu đậm nhạt

gió lu loa điều gì với mái tôn rồi đi
gió vồ vập vỗ vào cành bàng rồi đi
ban mai và những lời chia tay
đều có chung một màu nguỵ tạo

muốn đổ tất cả vào trong phễu lọc
lắng lại một điều gì tinh sạch
trời tháng bảy cứ vàng nhờ nhợ

muốn vẽ ra một cái gì thật đẹp
mang treo vào bóng đêm

trần thiên thị

25 năm ra chợ

tranthienthi

25 bỏ lại viên phấn trên mặt bàn và đi 34 tuổi đời và 8 tuổi nghề dạy gì cho các em ? ngoài một nỗi phân vân một đời không dứt

dắt díu vợ con dựng lều xóm chợ đặt hai tay lên bàn cân thử đời nặng nhẹ câu thơ buồn như một tiếng rao khan

25 năm đói no đã từng những buổi chiều thất thơ chờ bạn may mà còn đây chén rượu cơ hàn cô hàng xén nghèo đãi một gã từ quan

vẫn còn những đứa học trò thưa thầy giữa chợ vẫn còn biết đợi chờ một bàn tay vẫy sắp sẳn chiếc gùi và đi rừng vẫn xanh cô hàng xóm vẫn xuân thì

buổi sáng xung quanh thơm lừng hương thị buổi chiều quần lững với môi thơm chợ hai mươi lăm năm dài trêu chọc nỗi cô đơn câu thơ ngắn dài không bán được

ta còn sẳn đây một buổi chiều nay dọn sẵn lòng thanh lương em uống với ta kể cho ta nghe về câu chuyện của ngôi trường 25 ta trót chôn khúc ruột mình ở đó

trần thiên thị (sáng 20.11.2014)

NGÔI NHÀ BÚP BÊ.

tranthienthi

tôi người hành hương già
rong ruổi theo những chú bướm vàng
mà lạc vào khu vươn búp bê
nơi những trang nhật ký
được mở toang trong nắng sớm

những nụ hôn búp bê
những mối tình búp bê
những giọt nước mắt búp bê
câu chuyện tình yêu thơm mùi trung học
vô tư nhìn tôi vừa kể vừa cười

thưở tôi lớn lên mẹ dặn
tập nói ra một lời cẩn trọng
phải uốn lưỡi bảy lần
ngày tôi ở vào tuổi búp bê
( cho dù là con búp bê khét nắng)
để nói với người bạn gái về chung đường
tôi đã uốn lưỡi để cuối cùng nuốt luôn cái lưỡi

đến tuổi cập kê
một lời yêu chưa bao giờ nói rõ
uốn lưỡi nhiều lần
vẫn sợ hai hàm răng cắn phải
và tôi lại thất thểu đi về
khi buổi chiều thảm vàng sân gái đẹp

Uốn lưỡi đủ bảy lần
một lời yêu đích thực được nói ra
cũng là lúc miệng chẳng còn bao nhiêu cái răng
cái lưỡi không còn gì để sợ
cái tình nhật tụng ăn năn

tôi người hành hương già
ngôi lại ven hàng rào của ngôi nhà búp bê
với một bờ vai đầy sẹo
mơ màng chờ đợi
không biết
có con búp bê buồn nào muốn tựa vào không ?

trân thiên thị

ĐI VỀ PHÍA MÙA THU

tranthienthi

chao ơi nắng quái gieo ngoài nội
vàng cả chiều tôi
vàng cả em
mà thương cánh bướm chao triền gió
giữ gìn không rụng xuống lòng đêm

áo khăn đã sẵn từ hôm trước
cứ giục đi về phía mùa thu
trông nhau chừng đã mòn con mắt
hỏi người nghe nói chỉ hình như

thì chỉ cười thôi
chẳng nói gì
mùa thu còn những ngàn dặm mây
tay trắng chỉ còn vin lấy gió
gọi hờ khản giọng những heo may

chao ơi
cánh bướm chao ngoài nội
có chở giùm theo những buồn vui
ta vẫn ngồi đây buồn hí hoáy
làm sao cũng chẳng thể quên người.

trần thiên thị

LẬP THU

tranthienthi

không có chiếc lá vàng nào xào xạc
không có con nai vàng nào ngơ ngác
mà trời vẫn lập thu

lá cây hạnh ngân di thực vẫn xanh
chỉ có em cảm lạnh từ ngày hôm qua
còn nằm ho thổn thức

không có cuộc chia tay nào đủ lý do làm dáng
chủ nhật liu điu chẳng màng ra phố
ngồi đây buồn lất lây

mùa thu còn ít ỏi trong ký ức lưu dân
cứ rộ lên như là bệnh cúm
cổ họng ngứa dần dần

trời mù chẳng chờ trăng mờ với trăng lu
chẳng biết còn sống nổi đến ngày đưa nhau về Huế
mà xem cây ngô đồng

chẳng có chiếc lá vàng nào lót cho em nằm
thôi thì chờ anh trải chiếu
thiên hạ bất cộng tri thu

những con nai vàng đổ dồn xuống phố
mùa lá rụng cô phụ chờ thay áo
rạo rực cùng bà tưng

rót rượu hoàng hoa mà đổ xuống rừng
vàng mắt dõi tìm nhất diệp lạc
thôi thì
em đi đâu thì đi

trần thiên thị

MÙA THU CHƯA CHẾT

tranthienthi

gởi Appolinaire

khi Appolinaire tiên đoán về cái chết của mùa thu
không phải từ tín hiệu của lá vàng
thời gian không còn so bằng góc quay của chiếc kim đồng hồ
và thơm mùi thạch thảo
cái chết bất tương phùng

chỉ có mùa thu
và lá vàng trong ký ức
ta ngồi đây nhìn một mùa nhiệt đới xanh
và nhớ người rưng rưng

này chàng trai Ba Lan
và Châu Âu lá vàng
mùi thạch thảo chưa bao giờ báo tin chia ly
đừng gán thêm cho câu thơ chiếc lá
vàng rụng giữa chiều người

sống ở quanh ta
những người con gái không tuổi già
một đời xinh tươi như rừng nhiệt đới
mộng trùng lai ngủ quên giữa rừng thạch thảo
thơ ta viết dấu vào tay áo
lá vẫn xanh màu
cơn bão chưa tan

mùa thu chưa đến đây
và mùa thu chưa chết
câu thơ chưa viết xong
và câu thơ chưa hết
những chiếc kim đồng hồ không có chặng cuối cùng
thời gian vẫn mãi thơm mùi thạch thảo
Appolynaire và ta vẫn chờ em

trần thiên thị

san bớt qua đây

tranthienthi

san bớt qua đây
buồn giùm cho một ít
em liêu xiêu cũng đã duyên rồi

san bớt qua đây
một ít chiều mưa miết
em sầu nên phố đã thành thu

ừ thì
buồn ấy khôn nói được
ừ thì
buồn ấy khôn chia được
chỉ có chung nhau một trời mưa
mà khôn che được nhau rồi

san bớt qua đây
một ít hờn trong mắt
xanh rờn ngọn tóc chẳng buồn thu

san bớt qua đây
một ít đêm dằng dặc
uống giùm chén rượu để ngơi say

ừ thì
đêm vắng khôn vai tựa
ừ thì
tay mỏi khôn tay cầm
chỉ có chung nhau đêm mịt mùng
nghiêng lòng rụng xuống rưng rưng

Trần Thiên Thị

BÌNH YÊN SA MẠC

tranthienthi

“mả cha cái đời vô hậu
nhìn quanh chẳng biết thù ai”
Trần Vàng Sao

cố dàn hòa với cây lim sặt
lòng tri ân chưa đủ
cho một mùa hoa vàng
ngã ba mưa gió đã qua mùa
em bỏ xóm đi theo bao lời gọi
nào có hay
cái chết ám muội của cây xoài cơm
Tôi đã kịp làm lành với mình
làm cây hoa hồng không còn gai nhọn
làm tình
và chắc chắn là không có con
nắng mưa vẫn về không ai chờ
không tìm được một người để yêu
cuối cùng
không có cả một người ghét bỏ
ai đã thắp cho buổi chiều
thứ ánh sáng không từ mặt trời
ký ức một vì sao
đã ra đi từ muôn ngàn năm trước
nụ cười vãng lai không thể nào gây gổ
không có cơ hội làm lành
không thể đánh dấu trên bình yên sa mạc
sẽ khủng khiếp biết bao nhiêu
khi không còn khói bụi
tiếng í ới đầu chợ Cây Me
và một bờ vai trần mỗi ngày em đi chợ

trần thiên thị

HUN HÚT

tranthienthi

từ người cất bước đăng trình
vô duyên tôi lại thấy mình mỏi chân
từ người nghe giá bắc phong
vô duyên tôi lại thấy lòng căm căm

níu nhau về lại chỗ nằm
tìm hoài hơi ấm mùa đông năm nào
cỏ còn úa mặt hư hao
cách chim năm cũ phương nào thiên di

từ rừng rộ nụ dã quỳ
hớt hơ một gã từ quy hót xằng
từ tôi chùng lại ăn năn
mới hay cái lạnh chưa quen bao giờ

lạnh từ rơm rạ sững sờ
con bù nhìn gió ngẫn ngơ giữa đồng
một đôi quang gánh mùa đông
bước cao
bước thấp
đồng không quay về

trần thiên thị