Trần Huy Minh Phương
Ngày bé, mỗi khi có đoàn xiếc, đoàn ca nhạc tạp kĩ hay gánh hát về diễn ở địa phương thì bọn con nít chúng tôi phải nói là vui đáo để.
Một lần nọ, có đoàn mô tô bay từ thành phố Hồ Chí Minh về diễn. Những tờ rơi được phát ra có vẽ hình chiếc mô tô phân khối lớn màu sắc sặc sỡ vàng đỏ trắng xanh và dáng ngồi mạnh mẽ của chú lái hay của cô lái mô tô bay có mái tóc hoe vàng tung trong gió. Bọn con nít tụi tôi cứ ríu ran gọi nhau và xì xầm bàn tán từ lúc đoàn vừa về dựng rạp tại Nhà văn hóa quê tôi.
Xây dựng từ nền sân bay trực thăng cũ, Nhà văn hoá lọt thỏm giữa mênh mông cát đất xi măng và cỏ dại. Nơi đây, hàng ngày chúng tôi kéo nhau chơi chọi cỏ gà từ phía lùm cỏ dầy cạnh cái hồ nước trong.
Nghe cha tôi kể lại, sân bay trực thăng này hồi đó xác giặc Mĩ cũng bộn lắm, mà chiến sĩ mình hi sinh cũng có, làm chúng tôi rờn rợn, không đứa nào dám chơi ở đây khi trời nhá nhem tối…
Vậy là đoàn mô tô bay từ nơi văn minh về quê tôi biểu diễn tối nay. Chiếc vé xem diễn được cha xếp hàng đi mua từ sau trưa. Vậy là tôi yên tâm cho buổi tối đầy niềm vui có thực Tiếp tục đọc