Chiều Sài Gòn

 

Chiều Sài Gòn sao lòng anh trống rỗng
Khi đi tìm gót nhỏ dưới hàng sao ?
Ngày tháng hẹn…cơ hồ qua mất bóng
Em không về, ai sưởi ấm tình đâu ?

Chiều SàiGòn anh không đợi mưa mau
Sao lại ướt tóc bồng bay trong gió ?
Khói thuốc cứ bay vòng theo nỗi nhớ
75 buồn, quán nhỏ một mình sao ?

Chiều Sài Gòn anh chẳng biết đi đâu
Lang thang để chở sầu về trong mộng
Em ơi em ! Chiều nay không chút nắng
Anh lấy gì hơ hóng trái tim đau ?

Chiều SàiGòn đi dưới dãy nhà cao
Lại thương em bên chiều Thủ Dầu Một
Căn nhà nhỏ, có một người dựa cột
Tiếc ngày xưa không hái mộng ban đầu!

Chiều SàiGòn nhớ con-mắt-dao-cau
Em nhìn anh- cháy lòng người ở phố!
Chỉ một khắc thôi trong lần sơ ngộ
Sao một đời ta đau đáu vì nhau ?

TRẦN DZẠ LỮ

Advertisement

HỒI ỨC VỀ QUÁN CÀ PHÊ LÀNG VĂN

Xưa đi thắp mộng tình đầu
Hai hàng cây cũng đứng chào đôi ta
Mỗi ngày em mặc áo hoa
Về nơi quán ấy thật thà anh đưa

Đưa tình từ thuở ban sơ
Nụ hôn đắm đuối cứ ngờ trăm năm
Bây giờ đã thành vợ chồng
Những ngày quán xá hư không mất rồi

Áo cơm chật chội trong đời
Anh lăn bóng nhớ, em bồi hồi thương
Nghĩa là xa lắc thiên đường
Anh trăn trở ngóng, em mường tượng mong…
Trần Dzạ Lữ

XUÂN LỐI CŨ

Tôi trở lại kiếm người trên lối cũ
nghe mùa xuân chợt rũ xuống giận hờn
nơi thành cổ loài chim xưa thôi hót
tôi tìm đâu bóng nhớ thuở môi hồng?

Người đã xa như một vì sao nhỏ
cuối chân trời thương nhớ vẫn chưa nguôi
tôi đếm những mùa xuân qua hút bóng
nghe trong hồn hoa cỏ cũng tàn phai

Phố chợ đó cũng hoang đường cổ tích
dấu chân son người xoá bỏ tháng ngày
bây giờ đó đạn bom thay tình ái
ru tôi hoài trên những luống chiêm bao

Người đã xa người còn nghe tiếng nói
tôi phương này tuổi đá lạnh vàng không?
ơi lối cũ mùa xuân xưa chợt hiện
chuông tim tôi dây đứt lạnh vô cùng

TRẦN DZẠ LỮ
(trích Hát Dạo Bên Trời)

ĐĂM ĐĂM DỐC NHỚ TÔI VỀ

BÀY NHỚ

Tháng 3 anh bày nỗi nhớ
Sao em chẳng ghé về thăm?
Bên sông hoa gạo vẫn nở
Mà tình thì đã sang ngang…

Mái tóc thơm mùi địa đàng
Còn vương trong mắt ai đó
Kinh chiều bay qua hồn nhỏ
Vấp buồn vừa mới lang thang !

Anh đi mà đi đâu chứ(*)
Giang hồ cạn khúc nhạc xưa?
Thọc tay vào túi cũng vừa
Hắt hiu chạm tay cô lữ…

Biết rằng mình luôn dự trữ
Nồng nàn cho Bậu ăn ngon
Vậy mà bữa cơm du tử
Mình anh gắp gió hoang đường…

Tháng 3 lạc cánh diều ngoan
Vuông trời phôi pha ước hẹn
Hiểu luôn là em không đến
Anh bày nỗi nhớ rồi chôn…

Chôn rồi bươi lại đem chưng
Nơi trái tim đêm đa cảm
Cũng đành làm hươu cao cổ
Ngóng tình xát muối một phương !

Thơ anh trúng hồi mã thương
Đau lòng thời gian tắc tị…
Đỏ đen cuộc đời là thế
Giếng sâu, gàu cạn, vô thường !

Trần Dzạ Lữ
(*) ý thơ Nguyễn Bính

SINH NHẬT , ANH VẪN DẶN LÒNG…

trandzalu

 

Cũng có lúc em nghĩ anh thằng  dại dột
Chọn yêu rồi cứ  ghim mãi vào tim
Một bóng hình, không thế ai thay thế
Không ai  tri âm, tri kỷ bằng em …

Không nói  TIẾC  dù có lúc em điên
Gọi điện hoài,  tay chẳng cần bắt máy
Những lúc ấy, biết đời đang xô đẩy
Một linh hồn vào ngõ cụt  đa đoan !

Sinh nhật  xanh, anh vẫn tự  dặn lòng
Thà anh đau , không muốn  nhìn em khổ…
Cũng có lúc  thấy tình ơ hờ đến lạ
Mỉm miệng cười , anh đi lấy thơ đong…

Đấy là cách mình làm dịu tâm hồn
Khi giông bão  trần gian  xoay xoáy tới
Anh thừa sức đỡ đòn , không hối lỗi
Nhưng đàn bà,  chạy không khỏi  buồn thương !

Có thể  hôm nay uống đắng vô thường
Bạn bè bỏ anh  , người dưng  trôi nổi…
Vẫn rót rượu mừng mình  vừa thêm tuổi
Em chưa về , thế giới cũng đi hoang…

 Trần Dzạ Lữ

ÂM THẦM XUÂN

trandzalu

Lại mùa xuân âm thầm nơi đất Trích
Cắn giang hồ nghe nát cả tình rơi…
Phố lên men, rượu mật rót môi người
Sao nghe đắng đót hồn ta đến vậy?

Đi dọc đường tìm không ra may mảy
Áo trắng em dài dấu lụa đoan trang
Nơi quê mạ ,tiếng đàn kìm ai khảy
Điệu hành vân , lưu thủy nhớ thương làng…

Hoa cúc nở rồi, vàng chuyến đò ngang
Đâu kịp về thăm chiều 30 Tết?
Ôi khúc sông, ai yêu thầm nhớ trộm
Suối tóc dài gió chải những đường ngôi !

Hoa bưởi thơm ngan ngát một vuông trời
Vậy mà ta cam đành ăn cách biệt
Xuân quê người ,còn câu thơ tiêng tiếc
Gửi tặng làng ,biết em có còn mong ?

Âm thầm xuân, ta như kẻ lên đồng
Quay mòng mòng cũng chỉ là chiếc bóng`
Mai đã nở, dung nhan Đào bất tuyệt
Sao nghìn trùng ta bấu nụ hư không ?

Trần Dzạ Lữ

NGHĨ VỀ EM TRONG ĐÊM NOEL

trandzalu

Chắc chắn em không là Ma Soeur
Sao anh ngong ngóng phía nhà thờ?
Nửa đêm uống cạn hồi chuông nguyện
Uống mắt em cười rất nai tơ…

Chắc chắn em không là Ma Soeur
Mà sao thánh lễ ấy như vừa
Có em chứng kiến anh xưng tội
Trước Chúa xin quỳ với giấc mơ !

Chắc chắn em không là Ma Soeur
Sao anh dại dột để tôn thờ?
Hay là Định Mệnh kia xui khiến
Mình trói tim nhau suốt bốn mùa ?

Đêm Noel anh chất đầy thơ
Tặng Ma Soeur mà không MaSoeur
Em là con thỏ trong đêm thánh
Anh gã si tình luôn ngác ngơ…

Trần Dzạ Lữ

Tặng Người Áo Trắng

trandzalu

Anh chưa nhìn sao em đà cúi mặt
Để buổi chiều bẽn lẽn ở sau lưng?
Bước chân chim hình như cũng ngại ngùng
Anh sửng sốt thả rơi tình, ân hận…

Và anh biết em vẫn còn đi học
Áo trắng dài bay trong nắng vàng rưng
Phố thênh thang mộng mị tuổi mười lăm
Hồn trầm quế đan thêm mùa xuân ngọc.

Anh chưa nhìn sao em đà hấp tấp
Ướt mi chi cho xa lắc trăng rằm?
Đến mây trời cũng ngừng cuộc lang thang
Để bịn rịn theo ai về cuối ngõ…

Anh vẫn biết anh chỉ là du tử
Lẽo đẽo nhau chi rồi cũng bằng thừa
Có lẽ về nơi gác hẹp, song thưa
Ngồi gõ mộng chờ mong mùa xuân khác.

Anh chưa nhìn sao em đà cúi mặt
Hay là anh giống hệt một gã khờ?
Em – tháng giêng ngon cũng vừa bay mất
Và cuối hồn anh còn chút dư hương…

Trần Dzạ Lữ

CẢM ÂN CHA

trandzalu

Con vẫn biết bóng cha như bóng núi
Lặng lẽ nuôi con, lặng lẽ đau đời…
Ơn dưỡng dục làm sao mà quên nổi
Dù bây giờ con ngoài tuổi sáu mươi?

Vì cơm áo, cha lặng lẽ lên đồi
Nơi phố núi rất mù sương Đà Lạt
Ngày mẹ mất, cha không sao về kịp
Chỉ có con vuốt mắt mẹ mình thôi!

Khi trở lại, làm gà trống trong đời
Nuôi chúng con bằng tình cha lao khổ
Là nho sĩ ,nên không đành thất thố
Với ơn sâu nghĩa nặng chốn quê nhà…

Đâu ngờ rằng , một mùa xuân nở hoa
Cha âm thầm ra đi, không trăn trối
Con chợt mồ côi cả cha lẫn mẹ
Ai chia lìa mình như rứa hở cha?

Mất cha rồi, sầu ngày tiếp tháng qua
Sự nghiệp ,công danh con đành bỏ dở
Phương –Nam-Hành ! Kẻ giang hồ lìa xứ
Chiều ba mươi gõ nón hát cuồng ca…

Ngoài sáu mươi, mới làm thơ cho cha
Con không khóc nhưng tim mình lệ ứa
Tìm đâu được người kính yêu xưa nữa
Bóng núi tình , cha che chở đời con?

Trần Dzạ Lữ