nói về những giấc mơ

tranbangkhue

Giống như một cỗ máy. Tôi chạy theo những cái đuôi đến mệt nhoài cả tinh thần lẫn xác thân. Quả thực, lúc ấy tôi không tài nào phân định nỗi trắng – đen. Nóng – lạnh thì lại trở nên bất thường. Thật ra, đó chỉ là một giấc mơ tôi vừa phải trải qua, vừa phải nhấm nháp ngay khi đang tỉnh táo, chứ không hề nhắm mắt ngủ.

Tôi vác lên vai một cây thập gía quá nặng của quá khứ và tương lai. Con đường dưới bàn chân tôi luôn luôn bỏng rực màu lửa đỏ. Trong kí ức, tôi chưa hề đắn đo nuối tiếc điều gì đó của năm tháng tuổi thơ. Tôi chỉ muốn nó đi qua, đi nhanh, và vèo trôi như thể chưa bao giờ có những vết sẹo thừa thãi trên từng bộ phận của cơ thể mình vậy. Tôi rủ rê bàn chân, tiến về phía trước. Lửa vẫn đỏ. Nước đôi khi ngập ngụa bất ngờ quá nửa thân mình. Đây cũng chỉ là một giấc mơ, có gì đâu mà tôi phải lên tiếng rền rĩ nhỉ?

Chẳng có gì là vui thú. Chẳng có gì là bình an. Chẳng có gì đáng phải nở nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ, trừ những lúc bất chợt. Mà, khoảnh khắc đó thì lại khá hiếm hoi. Đôi khi, tôi mơ một giấc mơ duy nhất là được cười. Kể lại cho họ nghe, thì nhiều người bĩu môi nói rằng điều đó là bình thường chứ có cao sang lắm đâu. Tôi cố tỏ vẻ ngạc nhiên xem như cái gì đó hết sức lạ lẫm lắm, để biểu thị sự khao khát đến tột độ phi lí của mình. Nhưng, chả ai thèm để ý.

Thật ra, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng: một vài kẻ cho đến phút cuối tồn tại trên cõi đời này, mơ ước của họ cũng giống như tôi lúc này vậy. Thay vì, đợi đến khi không thể toác miệng ra cười, tôi muốn hết thảy những điều bình thường, dĩ nhiên này xảy ra sớm hơn. Vậy mà, xót xa quá, trong giấc mộng đêm qua: tôi đã mơ mình cười thật to, thật rộn rã, thật hồn nhiên trước một cái thác nước đang xối xả đổ xuống chân núi. Tỉnh dậy, nước mắt tôi lưng tròng, ấm ức, tựa như vừa bị cướp mất điều gì đó quý gía nhất. Hoặc đơn giản là hơi cay cú vì bị ai đó đá đít.

Rồi, đến thời gian sau này, tôi không mơ về những nụ cười nữa. Tôi mơ về những cái đuôi. Chúng biết cách điều khiển trí não và cảm xúc của loài người. Những cái đuôi vô hình, nhưng có uy lực đến khủng khiếp, khiến ai đã bị nó thôi miên sẽ trở nên mù mờ tăm tối. Con đường đi của tôi cũng vậy. Lửa vẫn cháy dưới chân. Nước vẫn phun tới tấp vào mặt tôi hàng ngày hàng giờ đến ngập ngụa cả xác thân. Lửa không phải là thứ óng ánh lung linh sưởi ấm mỗi lần trời trở lạnh nữa. Mà bây giờ, lửa đang đốt cháy cả một mùa đông. Nước không còn là những giọt long lanh như sương đọng trên lá mỗi sớm ban mai, hiền hòa yên lành. Nước dìm chết tất thảy vạn vật từ đầu đến chân.

Tôi bắt đầu muốn quay lại với những điều ước. Giống như câu chuyện cổ tích, tôi chỉ cần xin vài điều ước nhỏ nhoi như thế này thôi: đêm không còn mơ về lửa với nước, ngày không còn rệu rã bước từng bước một như dò đường giữa ánh sáng mặt trời chói chang. Tự nhủ vậy, như một sự hoang tưởng. Mặc kệ, tôi vẫn cứ ước đại đi vậy, biết đâu, sự hoang tưởng lại mở ra một cánh cửa khác cho tôi bước qua. Chỉ là giấc mơ, nhưng lần này giấc mơ đã và đang tiệm tiến dần dần thành một cái đuôi dài dằng dặc như một mắt xích không thể nào gỡ ra được. Bỗng dưng, tôi sợ nó nhân đôi, nhân ba, nhân n lần mắt xích đó tạo thành một tấm lưới khổng lồ, chắc chắn lúc ấy tôi sẽ hết đường thoát. Ngay cả giấc mơ cũng chỉ là một sự hoang tưởng nặng ở thế giới này.

Hôm sau, tôi lại nhìn thấy mình đang đi trên một sợi dây mỏng manh bắc cheo leo, chênh vênh qua một đỉnh núi, cao vời vợi. Phía dưới là những hố sâu hun hút, thăm thẳm như lỗ chết, như địa ngục. Bọn quỷ dữ, chỉ chực chờ tôi rơi xuống và ngoạm lấy nhai ngấu nghiến cho tan nát xác thịt trong cái hàm đầy máu của nó. Gía như, tỉnh giấc ngay bây giờ. Ngoài kia, mặt trời rực đỏ đốt cháy mặt đất, đốt cháy biển đông. Tôi lại nằm đây, nuốt một nắm thuốc an thần và đợi những giấc mơ.

Cái đuôi chập chờn mộng mị, cười khềnh khệch cố lôi kéo tôi theo nó. Tôi đã tỉnh, tôi muốn tỉnh. Tiện có con dao trước mặt, tôi cầm lên và chém phạt một phát không thương tiếc. Vừa chém, tôi vừa quát: “Này thì đuôi, này thì bám riết, này thì điều khiển. Đừng bao giờ nghĩ rằng: mày đủ sức buộc tất cả trí não khối óc và xác thịt của thiên hạ theo sự định hướng nào đó. Đừng hòng thôi miên tao bằng những giấc mơ nhé.”

Cái đuôi láo xược, mờ ảo và ma quái. Sự lập trình sẵn có thể lừa đảo người ta thông qua một con chíp trong phút chốc nào đó. Nhưng, không thể là mãi mãi. Thế giới đã bước qua một cánh cổng khác. Loài người đã bước qua một cánh cổng khác. Họ có thể chặt đứt cái đuôi nào đó nếu họ thực sự căm ghét và không muốn nó tồn tại trước mặt mình.

Sáng mai, tôi hứa sẽ trở dậy vào lúc sớm nhất, để ngắm một mặt trời dịu dàng đang từ từ hé rạng ở phía biển đông. Kẻ nào không biết tôn vinh và trân trọng cái đẹp bằng cách lặng yên nghe tiếng sóng thì kẻ đó sẽ bị biển sâu cuốn trôi và chôn vùi.

Trần Băng Khuê

Advertisement

linh hồn

tranbangkhue

Tôi vừa nhìn thấy một đốm sáng bay lượn loanh quanh bên trong khu vườn thánh. Những giai điệu trầm đục từ đâu đó ngân lên rồi im bặt. Đốm sáng đó biến mất. Có thể nó đã tìm được nơi chốn khác để nương náu. Có thể nó cũng chẳng cần và muốn trở lại khu vườn nằm chĩn chện trên mặt đất, trong bóng đêm mờ tỏ kia nữa.
Trí não tôi mờ mịt, không thể nghĩ thêm được điều gì, ngoài những ám ảnh. Câu chuyện mà kẻ lữ hành hôm nọ dừng lại bên đường, hứa kể nốt cho tôi nghe chỉ còn là chót lưỡi đầu môi, bay theo gió tự hồi nào. Đến cả cái vẫy tay từ biệt cũng chẳng kịp nữa. Lão ra đi vội vã. Lão khuất dần sau dải nắng trưa đổ xuống thành một vệt đen dài lầm lũi. Cái bóng ấy tưởng chừng không thể nào tan đi được. Lão đi mất rồi, chẳng có bản thánh ca du dương thánh thót, hoặc bổng trầm lên xuống. Tôi biết điều đó. Tôi nghi ngờ những đốm sáng. Chúng chỉ như ngọn đèn dầu le lói, cháy leo lét phía sau màn đêm ở khu vườn thánh âm u. Chỉ có một bầu trời rực đỏ, chói lòa bao trùm lên toàn bộ cỏ cây, những mái tôn nóng rẫy bỏng rát khi tháng tư vừa chạm vào từng ngõ nhà, từng góc đường chảy nhựa, từng cái nhíu mày của một ông già đạp xích lô giữa phố.
Tòa tháp mang tên ánh sáng ngập ngụa vào buổi ngày đầy rẫy những thứ không thể nào định hình nổi. Tôi tưởng tượng ra thế. Và, thứ mà tôi hoặc không phải tôi đang nhìn thấy chỉ là cái mạng nhện đan bện vào nhau dày đặc như một mê cung quen thuộc đã được xây dựng từ lâu lắm rồi. Đôi mắt tôi mờ mịt nhắm tịt lại. Tôi nghĩ, nếu bịt cả hai mắt và lắng nghe bằng hai tai chưa chắc đã thấu cảm được thế giới, hay nhận ra được những luồng ánh sáng mờ ảo trong đêm tối, đâu đó quanh chỗ mà tôi đang ngồi, hoặc là nơi nào khác. Nhưng cũng có khi, tôi thấu cảm được. Đó là khoảnh khắc, như nốt trầm đũng nước ở mỗi khuông nhạc, khiến tôi đau đớn và xót xa ngập ngụa.
Linh hồn không hẳn là ánh sáng chói lòa, trong vắt, thanh khiết. Những linh hồn bị vấy bẩn, chúng thường tồn tại dưới dạng đùng đục hoặc mờ mịt đen đúa, khó tan dưới bầu trời. Tôi đã thấy những linh hồn nặng trĩu trong bóng đêm, trong khu vườn thánh. Đâu phải chết là hết. Mẹ tôi thường bảo: đừng bao giờ đánh mất linh hồn, đừng bao giờ tráo đổi linh hồn cho quỷ dữ. Tôi bướng bỉnh cãi mẹ: nếu như thể xác còn nhiều ham muốn đến thế, làm cách nào để người ta gìn giữ lấy linh hồn. Mẹ cười hiền, tay khuấy nồi cám lợn, không ngẩng đầu lên, chỉ thì thầm: linh hồn sẽ được cứu rỗi. Tôi ngước lên bầu trời đêm đầy sao, một vệt sáng vụt qua. Tôi bất chợt nghĩ đến nụ cười của bố trong giây phút hấp hối…
Thỉnh thoảng, linh hồn cũng làm một cuộc dạo chơi bằng cách hóa thành những đốm sáng lang thang, lúc mờ lúc tỏ, lúc lấp lánh đẹp như những vì sao trên bầu trời đêm. Nhưng có khi tôi phát hiện, đôi lúc nó lại đen đúa một màu buồn thảm, u uất. Linh hồn chưa được giải thoát. Linh hồn vẫn sống. Người ta cho rằng, chết mới về với cát bụi. Tôi nghe bạn nói: khi đang sống cũng có thể là cát bụi rồi. Vậy, tôi cả quyết, linh hồn nên về với cát bụi ngay khi còn sống.
Tôi lẩm bẩm tự hỏi. Ai dám nhốt những đốm sáng ấy lại, trừ phi chúng tự nguyện bị giam cầm. Chết chưa phải là hết. Thế giới này, chắc là, không chỉ có âm – dương, không chỉ có ranh giới của thể xác và linh hồn. Đừng đổ lỗi và quy kết bằng cách nghĩ rằng: ngoài chúng ta, ngoài cái bản thể sinh học tồn tại dưới dạng nào đó, thì còn có những thế lực siêu nhiên khác. Phải chăng, đôi khi chính chúng ta, lúc mệt mỏi và thờ ơ bên đời tấp nập, tạo ra nó bằng ảo tưởng, rồi từ đó sự thật tạc thành? Và sau đó, chính sự thật lại khiến ta luôn hãi hùng khiếp đảm.
Bỗng dưng, tôi nảy ra cái ý định muốn nhìn thấy những đốm sáng chập chờn, chỉ để xác minh điều mà tôi đang suy đoán liệu có đúng hay không? Tôi đến vườn thánh quen thuộc, chỉ duy nhất đêm nay thôi. Tôi đã thấy nó. Cái đốm sáng vừa kịp lóe lên, rồi bay vút vào không trung. Tan biến. Tắt lịm. Trả lại cho đêm sâu một bản giao hưởng u ám trong khu vườn đầy những thập giá đang chen chúc lẫn vào từng vuông cỏ.
Không chỉ có xác thịt mới chết. Linh hồn là thứ mà quỷ dữ thường khao khát nhất. Tôi biết là thế. Bởi lẽ, tôi đã thấy một đốm sáng khác biến thành luồng khói đen trong chớp mắt. Tôi nghe đâu đây có tiếng cười rờn rợn ma quái của người đàn bà có đôi mắt u tối vừa đi ngang bên ngoài vườn thánh. Nhà Chúa không phải linh hồn nào cũng được phép bước chân vào. Mặc dù Chúa vẫn luôn thong thả làm công việc quen thuộc của mình, cứu rỗi các linh hồn.
Dưới những ngôi mộ đá chỉ là xác thịt đang phân hủy hoặc đã thành mấy nhúm xương vụn. Tôi nghĩ thế và đứng dậy. Giọt nước mắt của mẹ trĩu xuống, nhưng ấm áp bao dung. Nụ cười của bố lấp lánh như vệt sáng vừa quệt ngang bầu trời đêm. Sự đơn độc níu lấy linh hồn trong vũ trụ thẳm sâu này và không cho phép nó biến mất vĩnh viễn.

Trần Băng Khuê