Người vũ nữ múa cột.

 Tôn Nữ Thu Nga

TietHo20140202-24227_450x72

(Tranh Tiết Hồ)

Người đàn bà trẻ hôm nay vào bệnh viện thăm con. Cô ta đã khoẻ sau mấy hôm về nhà dưỡng sức; được ngủ nhiều, không phải thức khuya dậy sớm nên cô mau lại sức, sau cơn bệnh cúm.

Sáng nay cô mặc áo sơ mi trắng và quần jean. Áo không trắng lắm, quần xanh bạc màu, cũ và xơ xát; phía bâu dưới áo, lòi ra cái áo lót chẽn, vàng vọt, cáu bẩn. Thấy tôi nhìn, cô bẽn lẽn giải thích rằng vì cô vừa mới bị mổ nên phải dùng loại áo này để bó bụng cho khỏi đau. Tôi gật gù: Thế cũng tốt đấy!. Cô mĩm cười, chớp chớp đôi mắt có gắn hàng lông mi giả lướt thướt, cô nhẹ nhàng bước đến bên lồng kính, cúi nhìn đứa bé nhỏ như củ khoai lang, đang thoi thóp, mệt nhọc với những hơi thở yếu ớt. Đôi giọt lệ ứa ra trên viền mi, chuyển những vệt chì than đen chảy chầm chậm xuống gò má còn xanh xao . Bóng tối từ hàng mi làm khuôn mặt cô buồn thê thiết, ảm đạm trong ánh sáng âm u của căn phòng dưỡng nhi. Nơi đây, tôi và cô y tá đang túc trực từng giờ, từng phút săn sóc đứa bé con mà cô vừa cho ra đời cách đây hai tháng và năm ngày, chỉ cân nặng 730 gr., sau hai mươi lăm tuần thai nghén. Hôm nay, chú nhỏ chỉ mới vừa hơn một ký Tiếp tục đọc