1.
Lá thư nằm hờ hững trên bàn làm việc nhiều ngày cho tới khi tôi mở ra. Tôi hơi ngạc nhiên chứ không bận tâm gì cho lắm từ những lá thư vô thưởng vô phạt thường nhận được hằng ngày . Nhưng nhạc Vivaldi buổi sáng hôm nay đã làm cho mọi bực dọc đều trở nên mềm mại dễ thương… Tôi không định trả lời, tôi không muốn có một mối tương quan hệ lụy nào nữa với chung quanh… Nhưng chắc Hắn sẽ buồn vì chờ đợi một hồi âm biền biệt … Không có sự thất vọng nào làm vui vẻ cả . Hắn buồn ??? Ồ , tôi có chủ quan lắm không ??? Biết đâu Hắn chỉ chửi thề um lên rồi quên đi mọi chuyện ???… Nhưng nhạc Vivaldi đã làm tôi trở nên tử tế như một thiên thần và dịu dàng như một tình nhân …
…Dịu dàng như một tình nhân … Câu này làm tôi nhớ Thụy , rất nhớ. Những lần chúng tôi cãi nhau , Thụy hay bực dọc :Tại sao em không bao giờ có thể dịu dàng như một tình nhân được nhỉ ?Và tôi luôn cáu kỉnh : Nếu muốn em vẫn có thể… nhưng như thế anh sẽ lẫn lộn em với vài người khác !
Tôi không nhớ Thụy nữa . Tôi đang nói tới gã họa sĩ.
Thành phố này , mùa thu , mưa lá vàng trên các con đường vắng…mỗi buổi trưa , tôi áo trắng , choàng khăn nỉ đỏ lang thang băng qua phòng vẽ của Hắn để đến ngồi ở góc cuối hàng hiên của quán cà phê Starbucks, tôi yêu chỗ ngồi quen thuộc này dưới tàng phượng tím…Từng cơn gió cuốn những chiếc lá li ti rơi lao xao thật đẹp…và mây… khi ngước lên , mắt tôi chạm tới những tảng mây cuồn cuộn rủ nhau về tận cuối trời .
Phòng làm việc của tôi đối diện với phòng vẽ của Hắn , có lần bực bội vì không tìm ra một từ chính xác để dịch cho thoát các ẩn ngữ trong các thứ gọi là Siêu Hình Tình Yêu Siêu Hình Sự Chết của Schaupenhouer, tôi ném bút và băng qua đường lơ đãng nhìn bâng quơ mấy bức tranh qua lớp cửa kính , gã họa sĩ trẻ rất ngầu với mái tóc ánh bạch kim và bộ râu điệu đàng kiểu Clark Gable đã mở cửa và gọi tôi :
– Nhỏ , vào hẵn đây mà xem .
Tôi đã thầm rủa gã hơi khùng … Nhưng tôi không giận với lầm lẫn ấy vì dân bản xứ thường không phân biệt được tuổi tác của dân Châu Á…nhất là dân Châu Á nhỏ con mà điệu đàng như tôi.
Nhưng Hắn dễ thương lắm. Khi biết tôi làm việc ở tờ báo bên kia đường ,tôi đang phụ trách phần dịch thuật…tôi đang dần bị nhiễm độc bởi thứ gọi là Chết là gì nếu không phải là nghỉ sống ? Yêu là khởi đầu cuộc sống… Mới khởi đầu thôi thì làm gì có chuyện sống mệt nhoài cần phải nghỉ ngơi … ???
Hắn chăm chú nghe tôi nói bằng cái vẻ hoài nghi đầy lễ độ và lập tức thay đổi danh xưng :
– Tôi chỉ thích H.Hesse, bà có nghe câu này chưa : Dù bị đau đớn khổ sở quằn quại , tôi vẫn thiết tha yêu thương trần gian điên dại này …
Tôi cười , tôi ít khi muốn bày tỏ chính kiến của mình với người lạ, nhưng Hắn đã rất ngây thơ mở ra cho tôi thấy hết mọi ngóc ngách của tâm hồn. Tôi không muốn nói với hắn rằng : Đó chỉ là một yêu thương mù quáng… nếu tôi bị khổ sở đau đớn quằn quại , tôi sẽ bằng mọi cách thoát khỏi nó ngay lập tức… Nhưng như đã nói tôi không hề thích bày tỏ chính kiến với người lạ nên tôi chỉ hờ hững trả lời cũng bằng cái vẻ hoài nghi lễ độ như Hắn vậy :
– Thế sao , thế sao !!!
2.
Sau lá thư là một bức tranh : Một con ngựa trắng , chạy điên cuồng trong sa mạc , giữa màn đêm , trên lưng chỉ chở duy nhất một đóa hồng … Tôi đến phòng vẽ để tỏ lòng ngưỡng mộ và cảm ơn. Tôi nói :
-Tôi rất cảm động về món quà sinh nhật này , tôi thấy đẹp và rất thích dù chẳng hiểu gì về hội họa
Hắn nhún vai :
– Thích là đủ rồi , công việc bà ra sao ?
– Mang lại đôi chút tăm tiếng và tai tiếng
– Bà đang viết gì vậy ? nếu đó không phải là điều bí mật ?
– Dịch Siddharthar.
– Trời , đó là một trạng thái mệt mõi, trầm uất , hãy coi chừng …
Ngần ngừ một chút , Hắn nói thêm cho rõ nghĩa :
– Thật điên dại khi đem tâm cảm mình nhận chìm vào tâm cảm một người xa lạ , dù điều đó đem lại những checks lương !!!
– Bởi vậy tôi mới cần phải nghỉ ngơi .
– Bằng cách nào đây ??? Một cuộc du lịch ? Một giấc ngủ ? Một chai rượu manh ? Hay một người tình ???
Một lần nữa tôi lại nhận định Hắn rất thông minh nhưng có lẽ cũng khùng khùng, thật tội , Hắn còn trẻ quá và cũng khá đẹp trai.
– Ồ không , tôi chỉ muốn một bức tranh để khi nhìn vào tôi thấy quá khứ mình hiển hiện…Soi bóng mình tôi thấy trái tim đau vậy đó thôi mà !
– Bà chọn đi , tôi có hơn 200 bức , tôi sẽ biếu không lấy tiền. Bức tranh này lão thị trưởng rất thích và đòi mua, nhưng lão là một trọc phú ngu đần không xứng ngắm tranh tôi.Bà có thích ?
– Không , tôi không thích tranh tĩnh vật , dù đó là TĨNH VẬT BUỒN
-Hay bức này , chân dung người tôi yêu CHARLES BRONSON của NGƯỜI LỮ HÀNH TRONG MƯA kỷ niệm. Chắc bà cũng có một thời như vậy !
Tôi bật cười vì tính hài hước của Hắn :
-Không , tôi chỉ yêu OMAR SHARIF.
– Vậy tôi sẽ vẽ hắn cho bà, thật tuyệt vọng trong vai DOCTOR ZHIVAGO nhìn theo chiếc xe ngựa đưa LARA về xa khuất nghìn trùng ???
– Không .
-Bà quả là một khách hàng khó tính. Tôi muốn hút một điếu thuốc , được chứ ?
-Tự nhiên đi !
Điếu thuốc làm hắn trở nên thông minh hơn :
-Này bà , hay thế này…bà viết đi , về điều bà muốn…Sau đó , tôi sẽ cố mà vẽ cho hợp . OK ?
3.
Cuối cùng , tôi viết DẠ KHÚC XÁM và khá tin tưởng vào tài năng của Hắn để biến ký ức tôi thành một bức tranh.
Sau một tháng đi du lịch trở về , tôi đến phòng vẽ, tôi bàng hoàng khi phòng vẽ không còn nữa …Người bảo vệ khu nhà đã đưa tôi những bức phác thảo dở dang kèm theo lá thư chẳng có một chữ nào ngoài hàng địa chỉ của một bệnh viện tâm thần ở LOS.
Gã Họa Sĩ đâu rồi với DẠ KHÚC XÁM của tôi ?
Tôn Nữ Thu Dung