Này em

thanhbinhnguyen

Anh không phải Kalidasa
Chắp đôi cánh bay
lên khung trời ước vọng
Anh không thể là Tagore
Mãi là con chiên vĩnh hằng của Chúa đời bất diệt
Anh chỉ là một trái tim non
Rung lên khi vắng một ánh nhìn
Lặng xuống khi thiếu hai nhịp đập
Anh cũng chẳng thể rong ruổi theo Pushkin,
mãi xót xa cho nước Nga mênh mông xa cách
Anh lại chưa cầm lòng như Hugo
đốt cháy những bức thư tình
gởi cho cuộc đời cùng khổ
Anh cũng muốn mơ
Anh cũng đã ước
Này em
Đêm đêm
Cùng anh cầu nguyện
Với thực tại cuộc đời, đừng mơ tưởng chuyện thần tiên
Ừ với anh em nhé
Hứa lòng mình
vì yêu đâu phải là không thể
Ngừng hơi thở này
sống chết vì nhau…

THANH BÌNH NGUYÊN

Advertisement

MONG ƯỚC MỘT BÀN TAY

Thanh Bình Nguyên

me

(Tặng T. và mẹ)
Sài Gòn những ngày mưa… Tôi nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ và ngắm mưa qua ô cửa sổ nhỏ của căn phòng trọ trong con hẻm nghèo nàn, mẹ cũng ngồi lặng im hết nhìn mưa lại nhìn tôi và khóc: “Gạo sắp hết, mà trời mưa quá, chẳng ra được chợ xin ít rau về nấu cơm…”. Tôi đoán là mẹ đang suy nghĩ về chuyện ăn uống, điều rất đơn giản mà sao bây giờ phức tạp với mẹ và tôi quá.
Đến giờ ăn trưa, mẹ lấy một chén cơm, chan nước canh rau muống rồi trải một tờ báo trên giường, xoay cho người tôi nằm ngửa ra. Mẹ múc từng muỗng cơm nhỏ đưa vào miệng cho tôi ăn. Sao mà đôi bàn tay của mẹ lại run rẩy như vậy, nhưng mẹ cố làm động tác đút cơm cho tôi, nhẹ nhàng, cẩn trọng, tình cảm của mẹ sao lại như thời mẹ còn trẻ đã âu yếm lo cho đứa con thơ là tôi cách đây gần hai mươi năm trước…

Cố gắng ăn đi con, phải có sức khỏe để mẹ yên tâm lo cho con nữa…

Mẹ nói trong nước mắt, hình như chén cơm hôm nay lại có vị mặn hơi khác một chút. Tôi khẽ chớp mắt nhìn mẹ, rồi gượng cười…
o0o
Quê tôi ở gần dòng sông Mã, cha mẹ tôi nghèo lắm, quanh năm lo chuyện ruộng đồng, nên gánh nặng của năm người con đã làm cho gia đình càng vất vả từng bữa ăn. Tôi là con trai út, lúc nhỏ được cái khỏe mạnh và thông minh, nên cố gắng học thật giỏi để thi vào đại học, tôi vừa học vừa làm được hơn một năm thì không còn gắng gượng được nữa, nên đành xin nghỉ học, để vào miền Nam làm thuê mướn đủ thứ việc Tiếp tục đọc

Cơn mưa tình yêu

Thanh Bình Nguyên

RR-home-img2

Trên sân thượng một khu chung cư khá cũ kỹ, nằm dọc bên bờ kênh. Đôi trai gái đang đứng nhìn về phía con đường chạy dọc bờ kè, bên cạnh dòng kênh lững lờ trôi trên ánh đèn loang lổ…
Ngọc mới nghỉ việc, tuy ở công ty làm khá tốt nhưng do một vài sự cố trong lúc nhận công việc thì cô đã bị trưởng phòng lợi dụng để làm thêm việc bên ngoài là viết một kịch bản phim khác. Đến khi trưởng phòng tạm nghỉ để sanh con thì mọi việc đã bị lộ ra… nên Ngọc có nguy cơ bị đuổi việc, hoặc phải đền bù lại những khoản thù lao mà trưởng phòng đã gian lận trong thời gian vừa qua.
Ngọc nhìn mông lung ra dòng kênh, những đám lục bình đang trôi lững lờ trên dòng nước, cô suy nghĩ…
Mình phải quyết định chia tay Vũ, vì sợ sẽ là gánh nặng cho anh. Nhưng chưa biết anh có hiểu cho mình hay không nữa?
Vũ, đang học thêm cao học ngành văn… anh mới quyết định nghỉ làm biên kịch ở một hãng phim khá nổi tiếng, do bị ép làm việc quá nhiều mà thù lao thì không tương xứng, nên cả phòng nội dung có bảy người đều cùng nhau bỏ ngang. Vậy là Vũ lại rơi vào tình trạng thất nhiệp, nhưng anh đã quyết tâm lo học cho xong khóa cao học, rồi tính tiếp Tiếp tục đọc

VÌ SAO ĐƠN CÔI

Thanh Bình Nguyên

11696628-lg

Nhân bắt đầu cảm thấy đuối sức, vì phải khuân vác mớ hành lý hỗn dộn từ căn nhà trọ ra xe ba gác đang đậu ngoài đầu hẻm. Nó lặng lẽ dọn phòng và gần như cố tránh những cái nhìn soi mói của những bà hàng xóm nhiều chuyện.
Nhân không hiểu tại sao hôm nay nó lại vụng về và tay chân thật là thừa thãi, khác rất nhiều so với ngày nó mới dọn đến nơi đây. Khi đó Nhân vừa dọn đồ vừa huýt sáo và thầm nghĩ rằng sẽ không bao giờ chuyển nhà trọ nữa. Nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi, nó bây giờ không còn là thằng sinh viên quê mùa, phải đạp xe lóc cóc hay sống chui rúc trong căn nhà trọ tồi tàn giột nát kia nữa …
Móc ba tờ một trăm ngàn từ chiếc bóp bóng loáng hiệu Polo ra, Nhân cười thật tươi nhìn bà Sáu chủ nhà Tiếp tục đọc

Sinh nhật người dưng…

Thanh Bình Nguyên

16733533-md

Tôi gọi điện lên phòng Ký túc xá Kiến trúc, giọng nhỏ Vân Thanh ngập ngừng:
– Con Vy về quê rồi, anh chịu khó điện ra Quy Nhơn đi, nó đang chờ tin anh dữ lắm đó…
Đêm, đạp xe chầm chậm qua Hồ Con rùa, nơi tôi cùng em đã bao lần trèo lên đỉnh cao, ngồi ngắm Sài gòn và ăn những hạt bắp nướng mỡ hành thơm phưng phức.
Chủ nhật nào cũng vậy, sau khi Câu lạc bộ Văn học sinh hoạt trong Nhà Văn hóa Thanh Niên xong, là kéo nhau ra đó ngồi nói chuyện văn thơ, đến khi sương ướt tóc mới chịu chia tay, mà miệng vẫn í ới hẹn nhau tuần sau gặp lại.
Được ba tháng thì nhạt dần, CLB chỉ còn vài đứa. Em ra đi, còn tôi ở lại. Hai tháng không gặp, một hôm em đợi tôi, tay cầm tờ Áo Trắng có dấu kính biếu đỏ chói đem đến tặng. Sóng đôi vào quán kem cạnh hồ, đêm nay em chợt hồn nhiên lạ.
-Chà! Có bài được giới thiệu cây viết trẻ của Áo Trắng nữa đó, oách ghê ta. Nhuận bút được bao hiêu mà chỉ bao tui ăn kem vậy?
-Anh đọc truyện đó chưa?
Giọng em chùng xuống, mắt nhìn ra xa những vòi nước đang lung linh trong ánh đèn xanh thẳm.
-À! Anh đọc được mấy ngày rồi. Cả Câu lạc bộ rất ngạc nhiên vì phong cách thật khác lạ của em đó.
-Riêng anh thì sao?
-Anh hả. Nói về nội dung thì không có gì mới, còn lối hành văn và nghệ thuật thì công nhận em đã tạo một nét rất lạ cho cách dẫn dắt cốt chuyện.
-Chỉ có vậy thôi sao?
Em trầm ngâm.
-Anh không hiểu rõ ý em. Thực sự anh chưa đọc kỹ truyện ấy.
Tôi bắt đầu khó chịu.
-Anh học Ngữ văn Báo chí sao lại nhận xét một cách hờ hững như vậy. Em nhớ rằng anh đã từng là sinh viên Bách Khoa vốn dĩ thực tế lắm cơ mà.
Tôi chợt rùng mình, môt cảm giác lành lạnh tỏa khắp cơ thể. Chẳng hiểu vô tình
hay cố ý, Vy đã kéo tôi về quá khứ, một nỗi đau đã giấu kín mấy năm qua.
-Xin lỗi Vy, anh có việc phải về đây.
Cố lấy lại bình tĩnh, tôi đứng lên bước đến quầy tính tiền. Em bỏ ra cửa lấy xe rồi kéo ga chạy vụt đi. Chậm chạp vòng quanh Hồ Con rùa, lòng tôi trống trải lạ, đầu óc bồng bềnh, về đến nhà trọ lúc nào chẳng hay…
Mẹ điện lên báo là ba phải nằm viện. Tôi vội vàng về quê ngay đêm ấy, ngay cả chỗ dạy kèm còn vài ngày nữa lãnh lương cũng đành xin nghỉ Tiếp tục đọc

Tiếng chuông vọng xa

THANH BÌNH NGUYÊN

bursting_sun_600

Nhân chầm chậm băng người về phía sau dãy trường tiểu học Định Thành, lách mình qua một ô rào bằng cây đước, nó chui ra khỏi tiếng ồn ào tan lớp của bạn bè. Đám dừa nước khua hàng ngàn ngón tay chỉa thẳng lên trời như đang vẫy chào người bạn cũ, Nhân chợt căng mắt ngó về phía bờ sông, một trái dừa nước gần bằng cái thúng đang mấp mé trên mặt nước. Nó chợt nhủ thầm: “Trái dừa nước này bự dữ à nghen. Vậy là chiều nay ông Từ sẽ có một món quà thiệt bất ngờ”.

Vừa dứt lời, Nhân chạy lại ôm lấy chiến lợi phẩm, như sợ có người lạ nào đó vô tình đi ngang qua sẽ dành mất. Cố sức vặn mạnh cuống dừa, nhưng bàn tay nhỏ của nó không đủ sức để xoay đứt trái dừa được.

Dù đã ráng hết sức nhưng Nhân cũng phải bó tay trước vẻ lì lợm của món quà bất đắt dĩ kia. Nhìn mặt nó lúc này như con gà nòi, có cái cổ và bộ ngực trụi lủi lông lúc nào cũng đỏ hỏn, vì anh Ba sáng nào cũng phun rượu vô mình nó.

Nhân ngồi bệt xuống bờ sông, ngực nó đập liên hồi, miệng thở phì phò, như ống khói tàu đò chạy từ chợ Tắc Vân tới cửa sông Gành Hào. Nó bắt đầu tỏ vẻ bực bội: “Trái dừa này lì lợm quá trời quá đất, được rồi tao sẽ dùng dao để xử tội mày, hãy đợi đấy!”. Nhân cẩn thận lấy lá dừa khô che kín trái dừa nước, rồi lần ngược lại con đường cũ Tiếp tục đọc

Bàn tay nhỏ, ô cửa sổ và cây khế

Thanh Bình Nguyên

bantaynhocuaso

Tôi đã dọn đến khu nhà trọ này được ba tháng, tuy nằm gần chợ Bà Chiểu khá ồn ào tấp nập từ sáng đến khuya, nhưng không hiểu sao ở nhà trọ cách chợ khoảng bảy trăm mét thôi mà không gian lại im ắng đến lạ?

Đứng từ cửa sổ tầng ba của căn phòng trọ, tôi có cảm giác thật thích thú ngắm khung cảnh xung quanh. Cha tôi mất đã vài năm qua, anh chị thì ở xa, nên tôi tự xem mình như một người cô độc, đi làm về tôi ở luôn trong phòng trọ.

Một hôm tôi quan sát xung quanh khu nhà trọ ở con hẻm khá rộng và phát hiện một điều rất thú vị…

Bàn tay nhỏ, với những ngón tay nhỏ xíu, có lẽ là của một cậu bé trai bên ô cửa sổ bằng kiếng màu nâu đỏ. Cây khế đung đưa trĩu quả đầu mùa…

Ông Ba khoảng bảy mươi tuổi, chủ nhân của cây khế có vẻ là người hơi khó chịu. Ông thường hay la lối hàng xóm khi quét rác qua cổng nhà mình. Có khi ông chửi om sòm anh xe ôm dừng xe đợi khách trước cổng nhà mà để máy nổ làm ông khó chịu. Con cháu trong gia đình hơi e ngại mỗi khi gặp ông nên cứ lảng tránh, riết rồi ông Ba cũng không để ý đến đám nhỏ cháu mình nữa.. Tiếp tục đọc

Đôi mắt B’lao

Phố B’lao nhỏ xinh đôi mắt ấy
Bảo Lộc chiều xuân rộn rã tim mình
Em trở về với kỷ niệm xưa
Sưởi ấm nỗi nhớ người xa xứ

Anh tự hỏi có là hạt bụi
Làm mắt ai cay khi nhớ đến mình
Nhưng anh ước sẽ là hạt bụi
Vương gót son mãi đến muôn đời…

Thanh Bình Nguyên

Bên kia là bầu trời

THANH BÌNH NGUYÊN

touchedbylovejosephkote

touchedbylovejosephkote


1.

Bóng đêm đã bao phủ lên toàn bộ cảnh vật, xa lộ Hà Nội giờ sáng rực ánh đèn. Mưa đổ ào xuống như người đến trễ, một cuộc hẹn quan trọng nhất. Và cô gái ấy cũng đang thấp thỏm chờ đợi một người trễ hẹn. Trạm thu phí vắng tanh, những dòng xe đã thưa thớt hẳn. Cô gái thì thầm: “Có lẽ đã gần mười giờ đêm rồi, sao vẫn chưa thấy đâu hết vậy?”.
Những hạt mưa bay tạt qua người làm cô khẽ rùng mình, vội ngồi lại gần phòng thu tiền phí xe hơn. Một người thanh niên chạy vội vàng trong mưa, đến gần trạm thu phí. Rồi cô gái bật khóc, đứng nhìn, không nói.
– Anh xin lỗi, vì xe hư nên phải nhờ người thợ sửa xe đẩy về nhà bác Luân. Không ngờ em đã ngồi ở đây chờ.
– …
– Thôi dừng giận anh mà. Cho anh xin lỗi.
– …
– Anh biết em rất lo lắng cho anh. Thôi mình đi em.
– Anh có biết em sợ lắm không, ngồi đây như một kẻ lang thang không nhà, mấy người đàn ông chạy xe qua cứ ngó ngang, rồi cười cười.
– Anh biết, thôi mình đi em.
– Đi đâu?
– Ờ thì đi đâu cũng được.
Người thanh niên dìu cô gái đi lẫn vào mưa. Mặc dho nước mưa bắn vào mặt, đau rát. Trên đường xa lộ dòng xe như dãn ra, thưa thớt, chỉ còn dăm ba chiếc xe tải chạy ào ào, làm bắn lên những luồng nước, trắng xoá Tiếp tục đọc