PHÂN ƯU

 

Nhà thơ Phạm Ngọc Lư vừa  từ biệt chúng ta hôm nay ( ngày 26 tháng 5 năm 2017).
Các độc giả , các tác giả, các thân hữu và Ban Biên Tập TUONGTRI.COM thành kính chia sẻ cùng gia đình nhà thơ nỗi đau buồn này .
Xin vĩnh biệt anh, một nhà thơ lớn của nền thi ca Việt Nam.
…Người cũ thắp bài thơ tình cũ
Bái biệt nghìn thu không cố nhân !
(PNL)

 

 

Advertisement

BÂNG KHUÂNG MÙA RỤNG

phamngoclu

Gói bằng màu đỏ lá phong
Gởi về tôi một sắc lòng còn tươi
Vô tình gói cả Mùa Rơi
Mang mang phong vị phương trời tri âm

Bồi hồi khói quyện đan tâm
Có ai vừa thả hương trầm vào thơ
Mà thao thức nhúm tàn tro
Mà nghe mực nghẹn bút khô thở dài

Mơ màng đang chạm tay ai
Bâng khuâng Mùa Rụng nhặt vài lá phong
Gói giùm tôi một nỗi lòng
Thả vào mây trắng bềnh bồng chiều thu…

Phạm Ngọc Lư

CHỈ CÒN ĐAN TÂM

phamngoclu
gởi Nàng Thơ

Xưa ta cầm tuổi hai mươi
Vay em nhan sắc về nuôi tâm hồn
Nuôi bao mộng mị vàng son
Một đêm trắng mộng chỉ còn… đan tâm !

Kể từ bén tiếng tri âm
Nợ tình lẽo đẽo bao năm dày vò
Đời cùn, chí cạn, lòng khô
Hồn ta xanh một nấm mồ tịch liêu

Mười lăm năm nát thân Kiều
Còn thân ta nát bao nhiêu năm rồi ?
Đoạn trường tuế nguyệt nổi trôi
Từ đêm trắng mộng… vốn lời trắng tay !

Vật vờ hồn khói xác mây
Thoát đêm mộng dữ gặp ngày hỗn mang
Đi qua địa-ngục-huy-hoàng
Gặp em trước cổng thiên-đàng-xác-xơ
Ôm nhau đồng thiếp bóng trưa
Buông nhau rơi xuống chiều mưa mịt mùng
Dìu qua bến sắc bờ không
Chơi vơi ngã xuống muôn trùng phù vân
Bất ngờ tái ngộ thanh xuân
Cầm tay nhan sắc rưng rưng cúi đầu
Ôm ta : ôm nỗi buồn đau
Vòng tay nghiệp dĩ siết nhau đứt lìa !

Chong đèn thức với mưa khuya
Hồn thơ xác chữ đầm đìa mưa xanh
Mộng con mộng lớn tan tành
Chỉ còn bút mực đan thanh tươi màu

Bao nhiêu năm nợ nần nhau
Tình ta trăm bể ngàn dâu héo mòn
Trao em một tấc lòng son
Mai kia bia mộ tâm hồn đề thơ…

PHẠM NGỌC LƯ

NGÀY XƯA AN CỰU

phamngoclu

Mười năm biền biệt cách sông
Chút tình nắng-đục-mưa-trong cũ càng
Mười năm ngậm đá câm vàng
Tấc lòng cố cựu cứ han gỉ dần

Không về nữa một cố nhân
Không còn nữa một thanh xuân nồng nàn
Tội bài thơ viết dở dang
Bởi con sông hẹp bắc ngang lắm cầu !
Mười năm vòi või trông nhau
Nhìn mưa ngó nắng nhớ màu đục trong
Hẹn về mang guốc ra sông
Hẹn về nghiêng nón chao lòng nước xưa
Hẹn về viết tiếp bài thơ
Ẩn mùi hoa sứ ỡm ờ, nào hay…

Từng năm phai tháng nhạt ngày
Trông về… ràn rụa bóng mây bên đèo
Trông về… nắng hắt mưa hiu
Mắt ai thăm thẳm đáy chiều xa xưa…

Phạm Ngọc Lư

SÓNG VỖ

phamngoclu

từ khi mưa nắng đổi thay
đất trời dị biệt gió mây bất đồng
người bờ Tây – ta bờ đông
ngồi nghe sóng vỗ bạc lòng ngày đêm
giờ này phương ấy nắng lên
ở đây ta đốt ngọn đèn soi ta
giờ này phương ấy nắng tà
ở đây thao thức tiếng gà tàn canh
nằm mơ biển ngọt dỗ dành
tỉnh ra tâm sự kết thành muối khô
từ khi Tý Ngọ khác giờ
đêm không đồng mộng đành mơ… mộng ngày
lòng ta uống gió mà say
tan ra cồn khói đảo mây chập chờn
biển sâu? ly biệt sâu hơn
muôn đời sóng vỗ mỏi mòn bến không
mỏi mòn tiếng sóng nghe chung
bờ Tây tóc rụng… bờ Đông bạc đầu!

Phạm Ngọc Lư

Vô Thanh

phamngoclu

Có tiếng ai kêu tên tôi cuối chân trời tiềm thức ?
Như tiếng uyên xưa âm vang trong rừng sâu ký ức
Rơi xuống giữa vườn trăng
Lan toả trong thinh không
Màu tóc xưa huyền hoặc…

Có cánh hoa nào bay ngậm nỗi tàn phai câm nín
Có con bướm đoạn trường kêu không thành tiếng
Lạnh lẽo một màu trăng
Ngan ngát hương sầu đông
Chờ nhau chờ nhau khắc khoải…

Có tiếng lòng tôi giữa ngàn khơi sóng vỗ
Tiếng gió qua thành xưa
Tiếng mưa về mái cũ
Mà không còn không bao giờ còn nữa
Một tiếng hoàng uyên…

Muôn thuở tình ta vô ngôn
Một phút đời em dâu bể
Nỗi buồn rơi…
Không rơi thành giọt lệ
Sao vỡ nát lòng… tiếng khóc vô thanh !

PHẠM NGỌC LƯ

Huế Ngày Về

phamngoclu

Ngày về – về Huế – Huế xưa
Về em xuân muộn anh vừa chớm thu

Đưa nhau ra bến sa mù
Lơ ngơ kỷ niệm chần chừ bước theo
Lòng em đẩy nhẹ mái chèo
Trôi đi… trôi với bọt bèo lòng anh
Đưa nhau qua mấy cửa thành
Màu rêu bất tuyệt còn xanh não nùng
Xưa chờ em cửa Chính Đông
Anh in vào đá nỗi lòng héo hon
Xưa tìm em cửa Hiển Nhơn
Đá câm gạch lạnh rêu mòn dấu tay…

Sao lòng nghèn nghẹn nước mây
Trôi đi… trôi với tháng ngày mù sương
Đưa nhau qua những con đường
Thâm u lá rụng cuối vườn tịch liêu
Xưa em guốc mộc khua chiều
Giấu trong tà áo ít nhiều vu vơ
Anh qua cửa Phủ đứng chờ
Chiều em về muộn rêu mờ dấu chân…

Sao lòng gợn sóng bâng khuâng
Mây trôi nước lại ngập ngừng chưa trôi
Trôi đi… bèo bọt một thời
Mái chèo tâm sự rã rời lòng nhau
Đưa anh lên ngọn giang đầu
Chia ly ngày ấy rầu rầu Huế mưa
Sông Hương no nước căng bờ
Tim anh cuồn cuộn… lững lờ tình em
Tình ơi không nặng sao chìm
Trăm năm rười rượi nằm im đáy lòng…

Rồi thôi, gió bụi mịt mùng
Cuốn em ra khỏi khuê phòng đài trang
Rồi thôi, nước mắt lỡ làng
Vùi trong vạt áo vô vàn tiếc thương !

Ngày về lặng khói im sương
Về trong Huế mới buồn buồn Huế xưa
Về em ngấn lệ chưa mờ
Về anh tay lạnh thẫn thờ nâng tay
Nhìn nhau lòng nghẹn nước mây
Hồng nhan em cạn anh đầy đa truân
Lòng như gợn sóng bâng khuâng
Chuyến đò dĩ vãng tần ngần đang trôi
Trôi vô lòng Huế… Huế ơi !

PHẠM NGỌC LƯ

Biệt cố nhân

phamngoclu

Người cũ ba năm lòng ẩm mốc
Tình cũ mười năm như nhang thơm
Chôn đóa hoa ngàn năm không mộ
Không ngờ không táng một làn hương

Nghi ngút khói, rơi rơi tàn mộng
Nghìn đêm người cũ đốt tình xưa
Nát mùi hương từ đêm thu rụng
Đau cánh phù hoa nở trái mùa

Rêu vẫn đơm hoa trên bia mộ
Không thuyền quyên dưới mộ phong vân
Người cũ thắp bài thơ tình cũ
Bái biệt nghìn thu không cố nhân !

PHẠM NGỌC LƯ

Túy Hoài

phamngoclu

Uống cạn mươi ly
Nhớ quên rồi cũng hết
Trời buổi chiều bỗng dưng mù mịt
Đầu ta như khói bốc miên man
Lòng lênh đênh lạnh buốt sông Hàn

Cơn say nào cao vút Hải Vân
Ta bay vèo… mây gió lâng lâng
Xôn xao trời thu tung tăng hoàng diệp
Mênh mông ngàn thu rụng rời thương tiếc

Ô hô !

Ngươi có – ta không
Ta còn – ngươi mất
Thoắt bóng thoắt hình
Chập chờn hư thực
Chưa say, ném hồ trường qua biển Bắc
Yên ba tan tành im bặt
Hương quan gờn gợn mù tăm
Say rồi, tung chén rượu xuống trời Nam
Trời Nam ào ào mưa ngây ngất
Giang hồ lênh láng sóng lên men
Say rồi,
Nhớ tuổi quên tên
Xót lòng trông cây nhớ cội
Phải ngươi ba chìm bảy nổi
Bắt ta mười kiếp long đong
Mây có – gió không
Tình câm – thơ điếc
Giai nhân còn mà anh hùng hết
Chưa mùa đông sao tóc xanh rơi bạch tuyết
Ngũ thập rồi tay trắng xóa bạch vân
Ô hô !

Thiên địa vô cùng
Uống say mà khóc Đặng Dung – Thuật hoài !

Khóc rồi,
Đập nát cơn say
Hốt nhiên bừng bừng hào khí
Vươn vai nhập thân hào sĩ
Dậm chân nổi gió Đông – Đoài
Cởi chim hồng nhạn mà bay
Theo trăng qua Đằng Vương các
Thâu lại hồ trường nơi biển Bắc
Nhặt lên chén rượu cuối trời Nam
Chơi hết tháng ngày chưa tương đắc
Tung hê cơm áo bất phùng thời

Uống nữa ngươi ơi
Một ngàn ly một lần xin cạn
Ấm lạnh sông Hàn ơi !
Chỉ còn ngươi…
Chỉ còn ngươi soi bóng ta thôi…

Phạm Ngọc Lư

Thuyền Quyên

phamngoclu

Em từ tình sử bước ra
Y trang yểu điệu đôi tà mộng bay…

Chờ nhau gác gió lầu mây
Nghìn đêm giọt nến rơi đầy trang thơ
Nghìn đêm sông lạnh trăng mờ
Trương Chi bạc tóc bên bờ Tương giang

Chiều nao nhất kiến hồng nhan
Chiều nay xác bướm rơi vàng mộ hoa
Áo xưa mộng mị đôi tà
Đành thôi xếp lại Nam Kha gối đầu
Mơ gì phong các vân lâu
Mà theo chim mộng tìm nhau cuối trời

Đêm nay nước chở thuyền trôi
Thuyền quyên em chở tình tôi xuôi dòng
Ngày mai lặng lẽ hư không
Còn chăng đôi hạt bụi hồng… thơ bay

PHẠM NGỌC LƯ

*