CÓ CÒN ĐÓ KHÔNG ?

phamkhanhvu

Đã qua rồi những mùa thu mênh mông
Những lá vàng , những hè phố Sài Còn
Những đường một chiều cột đèn xanh đỏ
Những bài thơ trong hồn có còn đó không ?

Khi em đến những lòng đường Boston
Hãy còn thơm mùa thu vàng Sài Gòn
Gửi cho anh chút mùi thương nhớ ấy
Đã bao năm rồi xa anh mênh mông

Sáng nay anh về mặt biển rất xanh
Vẫn Nha Trang sắc màu thu mong manh
Anh đi tìm những bàn chân trên cát
Đã lâu lắm rồi còn nguyên trong anh

Và mới hôm qua một cơn mưa chiều
Có lẽ đã từ LakeWood về theo
Anh nghe thoáng tiếng em cười đâu đó
Một tiếng cười như dĩ vãng trong veo

Ở đâu rồi những mùa thu mênh mông
Thu trong anh không trở lại một lần
Chiều Boston em thở mùa thu ấy
Và bài thơ xưa , có còn đó không ?

PHẠM KHÁNH VŨ

BÀI CẦU NGUYỆN MUÔN ĐỜI

phamkhanhvu

Xin đêm dài rộng lượng
Ôm em đầy vòng tay
Xin mưa về trên vai
Môi ru tình ngọt ấm
Xin mùa đông ảm đạm
Quên mình được làm người
Xin làm cội hoa tươi
Nở trong mùa địa ngục
Xin không còn hạnh phúc
Trong đêm đẹp vô cùng
Xin làm đóa hướng dương
Kiêu hãnh cười dưới nắng
Xin làm con bướm trắng
Bay giữa lòng đêm vui
Xin làm một mặt trời
Lăn qua thành phố chết.

PHẠM KHÁNH VŨ

TÌNH KHÚC CHO TIỂU DI

phamkhanhvu

Có một ngày trời nắng
Chim về như khói sông
Bàn tay anh đủ ấm
Vỗ về tình bao dung

Có một ngày trời mưa
Chim về reo ca khúc
Nhớ một thời hồng xưa
Rộn ràng trong lớp học

Có một ngày trời gió
Anh về rất vô tình
Chim ngơ người áo lụa
mừng nụ tình đang xanh

Một ngày phải không chim
Trên đầu cành phượng đỏ
Nụ hôn rất êm đềm
Ru đất trời muôn thuở

Một ngày anh áo trắng
Về từ rừng núi cao
Này con chim Tóc Ngắn
Có hay trời đầy sao

Một ngày như mọi ngày
chim sầu thân biển cả
Một ngày trái tình bay
Vào hồn anh…rất lạ

Tháng năm ngày hạnh phúc
Về trong anh nồng nàn
Chim ơi như tình khúc
Ru đời hồng mang mang

Nghe gì không hở chim
Giữa mùa hè rực rỡ
Có muôn vàn trái tim
Với ngập tràn thương nhớ

Có một ngày trời nắng
Môi hồng như Tường Vi
Tình thơm như cổ tích
Này Tiểu Di…Tiểu Di…

PHẠM KHÁNH VŨ.

ĐI.

Tôi mờì em đến với tôi
Sân ga
Làm một cuộc chơi cuối cùng
Đi là
về với giòng sông
Buồn như tiếng hát trong lòng sớm mai
Dù tôi còn
một nỗi này
Cũng xin như tiếng thở
dài thoát đi…
PHẠM KHÁNH VŨ.

TÔI SẼ LÀ TÔI

PHẠM KHÁNH VŨ

Tôi sẽ là tôi không
Suy tưởng mù mịt khói
Những rời rạc bàn chân
Những bàn tay khép lại

Tôi sẽ là tôi chứ
Chiếc bóng đổ bên đường
Đôi mắt buồn tuyệt vọng
Cơn mưa chiều tử thương

Tôi sẽ là tôi đây
Như vòng tròn trên cát
Như mặt trời sớm mai
Ngủ lịm vào kí ức

Tôi sẽ là tôi nữa
Em bóp nát muà thu
Đêm quá dài trong cửa
Tiếng thở dài bay đi

Tôi sẽ là gì nhỉ
Em tắm mình trong trăng
Những bờ môi gai nhọn
Cắn nát tình trong răng…

LỤC BÁT

Ngày qua ngày vẫn qua ngày
Đêm chưa uống cạn đã đầy ly nghiêng

Có khi một chút muộn phiền
Thêm vào trong nỗi niềm riêng không lời

Có khi nào gặp lại người
Xếp chăn gối cũ trả đời cho nhau…

PHẠM KHÁNH VŨ

SO SÁNH

Nếu tôi có một đời
Sẽ cho em một nửa
Như bài hát không lời
Rớt trên chăn gối cũ

Nếu em có một đời
Sẽ chia cho tôi chứ
Một phần tư nụ cười
Đối với tôi là đủ…

Phạm Khánh Vũ

CÓ CÒN ĐÓ KHÔNG

Đã qua rồi những mùa thu mênh mông
Những lá vàng ,những hè phố Sài Gòn
Những đường một chiều , cột đèn xanh đỏ
Những bài thơ trong hồn có còn đó không

Khi em đến, những lòng đường Boston
Hãy còn thơm mùa thu vàng Sài Gòn
Gửi cho anh chút mùi thương nhớ ấy
Đã bao năm rồi xa anh mênh mông

Sáng nay anh về , mặt biển rất xanh
Vẫn Nha Trang , sắc mầu thu mong manh
Anh đi tìm những bàn chân trên cát
Đã lâu lắm rồi, còn nguyên trong anh

Và mới hôm qua , một cơn mưa chiều
Có lẽ đã từ Lakewood về theo
Anh nghe thoáng tiếng em cười đâu đó
Một tiếng cười như dĩ vãng trong veo

Ở đâu rồi những mùa thu mênh mông
Thu trong anh không trở lại một lần
Chiều Boston em thở mùa thu ấy
Và bài thơ yêu, có còn đó không…

Phạm Khánh Vũ.

THƯƠNG NHỚ HAI MƯƠI

Anh sẽ đến , bất ngờ , anh sẽ đến
Như hai mươi vừa mới gặp lần đầu
Như bông cúc vừa rộ vàng trong nắng
Chim vội về để dự đám tang thu

Một lời hẹn sẽ không là vĩnh viễn
Trên những chùm sứ trắng của an nhiên
Anh mặc áo của bốn mươi và đến
Bài thơ tình đã đốt cháy trong đêm

Anh vẫn thấy trên bến ngừng của gió
Những nụ cười hoan lạc vẫn bay lên
Em vẫn trẻ trong cửa phòng để ngỏ
Chờ anh về bùng nổ những khuya im

Anh sẽ đến , như một ngày đã cũ
Đạp xe qua tất cả những cây cầu
Dưới mặt sông có vầng trăng rạn vỡ
Soi bóng mình,anh thấy trái tim đau

Và em ơi ,sau những ngày dâu bể
Anh sẽ về thương nhớ lại hai mươi
Vung tay đấm vào không gian lặng lẽ
Để trời xanh rách toạc thuở yêu người

Phạm Khánh Vũ