NGƯỜI ĐÀN BÀ SAY

nguyenthy

Má đỏ, lời run, tóc dài nghiêng đổ
Em liêu xiêu ôm hồ lệ trong lòng
Môi vẫn cười, mắt vẫn ánh ngàn sao
Trong phút chốc quên bao lần vỡ mộng

Em về ngang gõ hồn ta , cửa mỏng
Như bao lần trong dĩ vãng xa xăm…
Mềm như lụa, em nằm trên cỏ mượt
Rượu đưa em về ngủ dưới trăng rằm

Mai tỉnh lại sẽ thấy lòng trống vắng
Xin em đừng đưa vị đắng lên môi
Cơn say nào cũng chỉ một mình thôi
Trong nghiêng ngả bềnh bồng cơn khát cháy

Giờ đây em say mềm trên tay mỏi
Ta ôm em đau đớn cả thân người
Vì hiểu rằng khi tỉnh dậy sớm mai
Em sẽ lại bỏ ta đi lần nữa !

NGUYỄN THỴ

Advertisement

NGƯỜI XƯA

nguyenthy

 

 

Như một thiêng liêng Em đến trong đời tôi
Hỡi Em,
Quyền lực khai sinh và hủy diệt
Với rung động thuở đất trời trinh tuyết
Em ban cho loài người huyền nhiệm của tình yêu
Với đôi môi của định mệnh diệu kỳ
Em thánh hóa những nụ hôn nguyên thủy

Như giọt lệ thiên thu Em nhỏ xuống đời tôi
Hỡi Em,
Như cơn mưa nửa vời
Như tiếng khóc nát tan
Như nụ cười khô đắng
Và hỡi Em như ly rượu cuối cùng không cạn
Sầu một trường thành chất ngất giữa hồn say

NGUYỄN THỴ

SAY HUẾ

nguyenthy

Huế của nghìn thu tiếng nguyệt cầm
Lưu ly còn đọng giọt trầm ngâm
Ta ngồi bên dốc chiều phai nắng
Nhớ cõi tà huy một kiếp nào…

Tiên tửu ba đào trên sông Huế
Cổ thành chuếnh choáng bước đê mê
Áo Em rợp cả trời mây tím
Giữa Huế bâng khuâng một nẻo về

NGUYỄN THỴ

ĐÊM VUI

nguyenthy

Ta uống cạn những gì em để lại
Hương môi nồng và những ngón tay thơm
Rượu đêm vui sao đắng chát tâm hồn
Em vội quá bỏ quên tình mới nhuốm

Ta uống cạn những gì em để lại
Một hồ sầu trong đáy cốc lưu ly
Đêm chết lịm mà cơn say còn mãi
Em đi rồi ảo mộng cũng ra đi

Ta uống cạn những gì em để lại
Gót giày qua tơi tả một hồn sầu
Khuya- huyễn hoặc tiếng cười em rơi mãi
Vào tận cùng sâu thẳm trái tim đau

NGUYỄN THỴ

RƯỢU HOÀNG HÔN

nguyenthy

Ngửa cổ uống một hơi cay đắng
Hạnh phúc tràn về rờn rợn châu thân
Hề chi niềm cô đơn trong ta bát ngát
Hề chi nỗi tàn phai dăm mối tình trần

Tình yêu như những cánh phù dung
Tình nhân như những cánh phù du
Người ngâm hồn trong rượu
Thiên thu cơn say vô thường

Lung linh cơn say miên trường
Đâu có gì trên đời còn biên cương
Ta uống đi, hồ thương bao giờ cạn
Dù cho tàn mấy cuộc liên hoan

Ngửa cổ uống một dòng cay đắng
Khép mắt trong hơi say đầy tràn
Ừ, ta tận cùng quên lãng
Trong tận cùng truy hoan…

Với tay xô bạt cửa
Ngoài trời hoàng hôn tím đen
Đời chỉ còn một nửa
Mà rượu nguồn lai láng vô biên
Nên với lòng ta một cõi vắng im
Uống ngây ngất cho thân chìm tận mộ

Có hề chi cuộc đời ta gãy đổ
Có hề chi châu ngọc buổi ban sơ
Xin quên hết như chưa hề một thuở
Xé lòng ta đau dớn đến bây giờ

Ngã thật sâu dưới triều rượu mật
Lớp lớp men nồng phủ lấy ta
Cho tan hết thịt xương mệt rã
Trôi êm đềm vào cõi vô danh

Ngửa cổ uống hoàng hôn trong cốc
Đêm nay về nằm mộng thấy ta say…

NGUYỄN THỴ

NHỮNG NGƯỜI MUÔN NĂM CŨ

nguyenthy

“Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ”(Vũ Đình Liên)

Con người giống như một cái cây được gieo trồng từ hạt, nhú mầm vươn lên trong sự bao bọc của đất, tưới tắm nắng mưa… lớn dần theo thời gian, cành lá sum sê, rồi một ngày đơm hoa kết trái dâng hiến cho đời những gì tinh túy nhất mà nó có. Ngoài công ơn trời biển của ông bà, cha mẹ mà ta luôn ghi tâm khắc cốt, dọc đường đời còn có không ít những lần ta thọ ơn của ai đó mà chưa có dịp đền đáp. Dù vô tình hay hữu ý, dù lớn lao hay bé nhỏ, dù biểu lộ hay lặng thầm… tất cả đã trôi theo thời gian như nước chảy qua cầu. Những ân tình đó thật khó phai mờ trong ký ức và vẫn thường hiện ra trong tâm tưởng, chỉ cần gợi lại, chỉ cần nhắc đến là trong ta dâu biển chợt ùa về, bần thần, ray rứt, thậm chí đớn đau. Tôi muốn một lần, nhiều lần nữa nhắc lại, như để uống thêm mật ngọt của đời với những điều tôi còn nhớ và cả những điều tôi đã trót quên…Và cũng để một lần nữa tự đáy lòng tôi, xin chân thành, trân trọng, cảm ơn những vị ân nhân của tôi- những người có thể đã không còn nữa, đã quá xa xôi, không bao giờ còn gặp lại trong đời… Tiếp tục đọc