Tôi đi rất xa nơi đã đến , chiều mùa Thu trời lạnh buốt, freeway mù sương , hai bên đường gió nghiêng ngã hàng cây lao vút.
Tôi có cảm giác mình chạy về phía cánh rừng và lo sợ những buổi chiều cuối tuần . . . Trở về nhà mở cánh cửa ( không một ai )
Nỗi nhớ ập vào, đau từng cơn kể cả khi say bạn bè đưa về .
Cuộc sống tạm bình yên, thỉnh thoảng một vài ngày tưởng như đã chết (em còn đó không ? )
Tôi tự hỏi ngàn lần như vậy , trong khoảng trống của căn phòng
( anh vẫn thích kiểu xếp đặt của em, nệm , mền gối với những sắc màu nghịch phá khó nghĩ _ tựa như em vậy) Trước khung cửa sổ phải hoàn toàn trống, không treo màn rũ rượi.
Tôi nhớ kỷ niệm nàng đùa vui, chui vào tấm màn uốn éo hát những bài nhạc bolero, bất chợt tôi cười rũ rượi
_ ( nhớ em quá ! )
Chấp nhận nỗi đau từ ngày không còn nàng … mãi mãi trên cuộc đời này. Tôi cũng tạm nguôi ngoai tán tĩnh và yêu đương . Một vài người đàn bà dọn đến với tôi rồi lại dọn đi trong nỗi niềm thương cảm.
Khi bắt đầu với một người đàn bà tôi hoàn toàn tự chủ, mọi thứ đều tốt đẹp, như cơn say tôi thật tình không muốn tĩnh lại .
Tôi thấy mình gần được như một gã đàn ông đầy ham muốn và đa tình.
Tôi không còn ngập ngừng khi nói những lời ngọt ngào . . .
Tôi biết mua những món quà chiều chuộng phụ nữ, biết hẹn hò lãng mạn, những đêm nồng nàn buông thả , điệu ngân nga dài không kém phần say đắm.
Tôi cố không vướng vấp bởi ký ức, dường như tôi chạy trên ngọn đồi ngập nắng nên khát thèm ly nước. Tôi nằm trên mùa Xuân đầy hương sắc nên vòng tay cố níu .
Nhưng rồi 4 mùa của trời đất, như tiền kiếp nỗi buồn thân phận, như khoảng trống cô đơn được chạm trổ từng li từng tí những kỷ niệm yêu dấu . . .
Một ngày trở dậy, tôi không tìm thấy được tôi ( mới vừa hôm qua )
Tôi vẫn đi rồi về trên cùng con đường: đi làm, ăn, uống, ngủ và thức dậy theo tiếng chuông báo giờ, tôi không muốn ra khỏi nhà và ngật ngưỡng về giữa đêm khuya . . .
( Anh cảm giác hơi thở của em sau cánh cửa, bao giờ cũng làm anh cười ngất với những kiểu bất ngờ, ngớ ngẩn mà anh thật mê đắm, em đâu đẹp lắm nhỉ )
Những lúc không thể nghĩ ra được mẫu thiết kế mới, những bản vẽ vất lung tung , nàng chạy đến và ào vào phòng tôi như cơn gió báo bão, thu dọn xong nhà cửa mặt nàng đỏ nhừ … cởi phăng chiếc quần jean ném vào góc phòng , chỉ còn chiếc áo chemise và bộ điệu kênh kênh, nàng ngửa mặt nhìn tôi cười chế nhạo
_ anh làm em “bất lực” mất rồi !
và nàng ôm tôi, những chiếc hôn ngọt lịm trong tiếng cười , thương vô cùng cái cách nàng yêu tôi , giữa bao điều bề bộn của cuộc sống, nàng cho tôi khoảng trời xanh vô lượng bình yên , tôi nhớ từng cử chỉ của nàng khi làm tình , dịu dàng và âu yếm , không một khoảng nào ngừng chuyển động giữa hân hoan, nàng cho tôi cảm xúc của cánh buồm được bung ra giữa biển , mà nàng như những đường may ziczac trên cánh buồm giữ chặt gió , con thuyền say đắm nong đầy gió lướt đi, sóng theo nhau vô tận tràn vào bờ ( em có biết không )
Hoa dại luôn hồn nhiên với cuộc đời , từng cánh hoa bé nhỏ đẹp tha thiết, màu của nó mong manh nỗi tàn phai .
Có phải vì vậy mà em không bao giờ nói yêu tôi.
Có phải vì vậy mà em không còn ở cuộc đời này cho tôi.
Thu dọn va ly cho H, với nỗi buồn riêng trong tâm tư mỗi người, sự chia tay là cách tốt nhất cho chúng tôi khi đã cùng nhau một đoạn đời vừa qua. Chúng tôi ngồi bên nhau im lặng những giờ còn lại . . . phút lưu luyến cũng qua đi.
Mỗi suy nghĩ của chúng tôi ẩn dấu niềm vô vọng . . . khói xám đầy đôi mắt của H.
Lẽ ra tôi phải tìm mọi cách để cancel chuyến bay nhưng sự im lặng của H có lẽ cũng giống tôi .
Ký ức dài hơn cuộc đời của chúng ta.
Hãy giữ cho thật đẹp, ngày mai em cũng là ký ức của anh rồi ( đúng không ? ) tôi nắm nhẹ bàn tay lạnh ngắt của H
. . . Không từ đâu hết bắt đầu một cuộc tình kể cả nỗi chia xa .
NGUYỄN THỊ THANH DUYÊN