Tháng 4 trên môi hôn lửa cháy

Anh sẽ làm cho em một bài thơ không mã vạch
Không chất lượng lưu thông không hạn định ngày dùng
Chỉ có sương mù và cơn đau đến hồi chung cuộc
Chỉ có cơn mưa đang liên hồi cào ngoài khung cửa
Chỉ có những cơn điên không bao giờ thôi dừng lại
Anh tự bóp nát trái tim mình không cho chết lịm
Phải chạy trốn ngay trong cuối tháng tư nầy

Anh chạy trốn những trận bia không bao giờ tàn cuộc
Những cú nốc out của những tay chơi trong quán nhậu cuộc đời
Chạy trốn những cơn say đang giải phóng anh khỏi những vết hằn buồn thảm
Đừng share like khi biết rằng anh không cần thiết
Những hạnh phúc mong manh những tên tuổi phập phù

Đừng chia sẻ tương thích với anh những kỉ niệm hận thù
Những trói buộc những gọi mời gian trá
Đừng đưa khuôn mặt anh vào những cuộc duyệt binh tầm tã
Những mồ hôi những khẩu hiệu 
Những muộn phiền hầm hập
Đừng ngụ ngôn trong tháng tư 
Và những tháng ngày nào khác
Anh mệt lắm rồi những nhàu nhĩ văn chương

Anh không cần đâu tháng tư 
những con mèo đang mài vuốt
Dưới bóng râm hoan hô 
của một lũ chuột đồng
Không cần đâu những hội hè miên man những lim dim trầm trọng 
Không lầm lẫn nữa đâu nếu một ai đó chơi trò cách mạng
Trò chơi của đám đông trong bóng đêm của địa ngục bạo tàn

Anh sẽ làm cho em một bài thơ 
không chấm xuống hàng
Anh là một 
cho em thôi 
không dành cho ai khác
Anh sẽ chống lại 
nếu ai đó xếp anh vào hàng ngũ
Tháng tư nầy đừng 
cải tạo trái tim anh .

NGUYỄN TẤN CỨ

MÙA HẠ

Mùa hạ cuốn anh đi cuốn em đi
Mùa hạ cuốn bùng theo mùa hạ
Cuốn chúng ta vào những bụi mù
Cuốn chúng ta những lòng thù hận

Cuốn vào chổ ngồi hoang vu trơ khấc
Ướt đặc mồ hôi tháng 4 không gió
Không có một giọt mưa nào rơi
Không một bóng cây nào che chở

Mùa hạ của những ngày chối từ
Buồm căng lên những ngày căm giận
Mùa hạ của những cuộc nhổ neo
Mùa hạ của những cuộc phiêu tàn
Mùa của chìm sâu nhạt nhòa mỏi mệt


Ôi quê hương bạo tàn thảm thiết 
Ôi quê hương trừng khốc lưng tròng
Những đứa trẻ chưa kịp buồn đã mạt
Chưa kịp cười tươi hồn nhiên nước mắt
Chưa kịp  làm người đã tắt thở rưng rưng

Mùa hạ của những sợi dây thừng
Neo sâu vào trong giấc mơ điên dại
Cuốn chặt vào cổ tay những tên đồ tể
Chúng làm thịt đêm xanh bằng bóng tối
Chúng thắt cổ tương lai bằng hư ảo tham tàn

Mùa hạ thầm thì trên môi khô 
lời kinh mặn chát
Mùa hạ của bao lâu xa 
đau đớn  vẫn không lành
Mùa hạ quất xuống 
như điên 
Năm mươi năm 
rớm máu
Nắng táp sau lưng      
lửa cháy trong lòng…

NGUYỄN TẤN CỨ

TRÒ CHƠI CỦA NGHIỆP

Nếu đi là chỉ khởi đầu
Con đường của nghiệp còn sâu dấu buồn
Càng xa càng thấy ngọn nguồn
Còn xa … xa lắm hồ truông còn dài
Con đường của nghiệp miệt mài
Trò chơi của nghiệp chưa phai kiếp người
Còn vay tiếng khóc nụ cười
Còn vay … vay trả đến mười … hạnh đau
Bây giờ đi chậm hay mau
Trời còn mưa sớm hay nhàu nắng trưa
Bây giờ chạng vạng chiều chưa
Trò chơi của nghiệp chỉ vừa … thoáng qua.

NGUYỄN TẤN CỨ

Xứ Tuyết

Chỉ có thể là em thôi rập rờn trên xứ tuyết
Ngày đang tan trôi trong nỗi nhớ ngập tràn
Chỉ có thể em thôi đang gục đầu và khóc
Ngày cũng là đêm trong ánh sáng bạc đầu

Cũng là em thôi không bao giờ bỏ cuộc
Giữa hoang vu không lùi bước quay đầu
Em không thể quay về khi chưa đến đích
Không thể nản lòng khi đã bước chân đi

Trên xứ tuyết mùa đang qua tuyết trắng
Cây Giáng Sinh cao như một… nỗi buồn
Em lấp lánh như kim cương tuyệt mộng
Trên con đường mờ mịt những đau thương

Ôi xứ tuyết bao nhiêu năm rồi … xứ tuyết
Cũng chỉ là em thôi xứ tuyết ngọt ngào
Cũng là em không bao giờ … tuyệt vọng
Chúc em vui trong một giáng sinh buồn.

Nguyễn Tấn Cứ

NHÁY MẮT

 

 

Nháy mắt em cười nheo lá răm
trái tim tôi muốn rụng qua đời
nháy mắt em làm tôi chờ đợi
tính tháng năm bằng… mắt lá răm

Nháy mắt em treo mộng nửa chừng
một lần tôi xé tuổi thanh xuân
nháy mắt em làm tôi… lờ lững
say suốt đêm dài – em biết không?

Nháy mắt – em làm tôi… ngất ngư
ngóng theo – không biết… khóc hay cười
cuối năm tôi biết mình tư lự
hồn cứ bâng khuâng mộng đến người

Nháy mắt em cười rất… tiểu thơ
ngó nghiêng là cái dáng em cười
ngó xiên là cái… đuôi con mắt
mắt khép – ơ kìa – môi ái khanh

Ồ mắt – có là – khanh – của anh
xoay lưng em ngoảnh mặt sao đành
mỉm cười – con mắt – nheo – nheo – nháy!
có thật –  em là… khanh… của anh?

NGUYỄN TẤN CỨ

BĂNG GIÁ

nguyentancu

Tôi hoang vu và băng giá
Trắng xanh như nam cực
Trắng xóa như bắc cực
Tuyệt đối …trắng
Không có chỗ cho đại dương nhoi đầu
Không cơ hội cho biển già dậy sóng

Tôi nứt ra quả thị mùa hè
Trong đáy cặp cô học trò mười sáu
Em tỏa hương
Tôi tỏa hương
Trong khu vườn
Thơ dại

Tôi sống trong tôi
Con cá trong băng
Quẫy đạp
Thích nghi
Tuyệt vọng
Không buổi sáng không buổi chiều
Không bình mình không hoàng hôn
Chết lặng

Có lúc em khỏa thân
Trắng như tuyết
Lạnh như băng
Tuyệt vọng
Không có chổ cho lòng tôi hung bạo
Không nỗi buồn – không cả niềm vui

Tôi đóng băng đến tận chân trời
Bóng tối không hiện sinh
Không giấc mơ
Không mặt người
Xám ngắt

Sẽ không có gì khi tôi băng giá
Hi vọng lẻ loi trước nụ cười tuyệt vọng
Tôi xóa hết – Phẳng lì – góc cạnh
Không đám đông – không cả một người

Tôi đóng băng tôi

Đập nát
Tìm một chổ độ lượng
Cho đại dương
Nhoi đầu
Lên
Thở .

NGUYỄN TẤN CỨ

CHIA LY

 

Trên những con đường em đã đi qua
Trong những quán xá ta đã ngồi
Trong những căn phòng ta đã yêu nhau
Như một bài hát đã cũ
Một mai ta xa nhau

 

Chỉ còn những nụ cười
Ký ức buồn như nước mắt
Em ra đi và anh cũng ra đi
Căn nhà quạnh hiu
Không còn ai  đợi ai
Không còn ai chờ ai

       

Đã  hơn mười đêm rồi
Ngày đổ sụp dưới chân anh
Anh chôn vùi anh trong những cơn động đất
Anh tan nát  tim anh trong những cơn sóng dữ
ở tận nơi xa kia là  một đất nước
nơi ấy mặt trời vẫn mọc
rực rỡ khốc liệt trên điêu tàn

 Hơn Mười ngàn cuộc chia ly
Mười ngàn cuộc chôn vùi trong cát bụi

 Anh nhớ em  nhớ em
Anh nhớ em  nhớ em
Anh  tìm em tìm em
Trên những ngày mưa xám
Em đã ra đi . . . ra đi mãi mãi
Missing missing những cáo thị lạnh tanh
Em mất biệt trong trí nhớ hoang vu của anh
Đã hơn mười ngày rồi
Cả cuộc đời anh là đêm tối

Đừng ngân lên bài ca buồn nữa H ơi
Ta đã xa nhau lâu rồi
Ta đã chôn vùi đời nhau lâu rồi
Trước khi cơn địa chấn ập tới
Trước khi con sóng thần cuốn đi
Cả một Dân tộc bần thần
Cả một Đất Nước đau đớn
Làm sao anh có thể buồn hơn được
Khi em đã ra đi
Khi em đã mất đi

Em chỉ là một trong hơn mười ngàn cuộc chia ly
Đầy nước mắt …

 

NGUYỄN TẤN CỨ

CHỈ LÀ GIẤC MƠ BUỒN

 

Không  biết chạy về đâu  với  những kỉ niệm  buồn
Nơi  những  phố hàng  rong  ngổn ngang  quang gánh
Nơi những giọt mồ hôi  chưa kip rơi khỏi  đôi môi đắng
Nước mắt  đã khô chưa kịp ứa  cuối  chân  mày

Những con đường  mù mịt  – những  khói bay
Em chạy mãi – trên những tháng ngày . . . vô vọng
Không một ai  và không một  . . . ai  mơ mộng
Những con đường  vô  vọng . . . những  hàng  cây

Nơi  người ta khát khao  đi lại  – bóng râm đầy
Nơi chú cuội  có thể nằm yên  và . . . đánh  giấc
Nơi những giòng sông – có trời  mây lồng lộng
Những con thuyền đang  ngủ  giữa . . . hừng đông

Chỉ là  giấc mơ  thôi – chỉ là giấc mơ . . . buồn
Những con rắn trườn mình  – lướt êm – trong đêm tối
Những con chó –  rình  mò  –  nhe nanh – trên góc phố
Tiếng  tu huýt  – ré lên  – trên những phận người

Và cả đêm đen  – trên những con đường  vô vọng
Vẫn là bóng dáng của em – đứng ngóng – lập loè
Cả một thế giới  – buồn phiền . . . chín đầy đôi  môi đỏ
Anh có thể  mua  vui  – bằng chính  nỗi . . . muộn  phiền

Em  có thể tin vào một thế giới của . . . người hiền
Không có chó nhe nanh – và không có người  lừa lọc
Em có  thể bán tất cả  – trừ nỗi buồn . . . vô vọng
Nơi trái tim của em – vẫn còn có anh . . . úp mặt
Chỉ một lần thôi – hi vọng những . . . con đường.

Nguyễn Tấn Cứ

LOS ANGELES

nguyentancu

Anh nhớ đến buổi sáng xám xanh trên cao của bầu trời Los Angeles
Anh nhớ đến nỗi buồn khi em lặng lẽ chuồi ra khỏi miền chăn gối
Anh nhớ đến sự lặng im không một chút muộn phiền khi em ra đi
Anh nhớ đến sự trống rỗng đã được dự báo từ trước khi em đến
Anh nhớ đến tiếng chuông reo từ bên kia của ngôi nhà quá khứ

Có tiếng khua chén bát tiếng bếp lò bật lên có mùi thơm của trứng
Có hương nồng của một ngày dài anh mang theo ngập tràn phố xá
Có chiếc bóng anh mang theo trên vai khi bóng chiều đổ ập xuống
Có đôi mắt của em đêm đêm trong cơn mưa dài lo âu thương xót
Cái thế giới hoang vu của anh đang đi thương xót một đợi anh về

Cái thế giới anh đang đến đây và em thân yêu cũng không gì lạ
Chúng ta chỉ là những bóng ma của một thước phim viễn mộng
Chúng ta đang trở về với thì tương lai trong một ngày buồn u ám
Chúng ta yêu nhau trong một không gian một bầu trời lạnh ngắt
Chúng ta chia tay nhau như cánh cửa của đời nhau đang khép lại
Chúng ta nhẹ nhàng như một giấc mơ đang thoát khỏi chính mình

Chúng ta một cái bánh buồn hiu một cái hộp đang trên đường giao nhận
Chúng ta là khách của nhau được đóng thùng dấu kỉ trong những Container thời đại
Là hành lí gởi đi trước cho một chuyến tàu chuyến bay dài xuyên qua lục địa
Chúng ta là những chổ ngồi mờ nhạt chết khô trên không phận bầu trời hay trong những chuyến xe miên man miệt mài mệt nhoài trên những tuyến đường High Way Cao tốc
Chúng ta là những căn nhà những cái tủ lạnh những Mobile Phone đàng ngày đêm nhấp nháy
Chúng ta là những con Robot của thời gian được vít chặt vào trong những trái tim Inox không bao giờ hoen rỉ
Chúng ta là nỗi buồn ướp lạnh trong những khoang hàng chứa đầy hành trang kí gởi
Chúng ta là một thứ Hamburger thức ăn nhanh cùng với một ly CoCacola đầy nhục cảm
Chúng ta làm tình với nỗi cô đơn của chúng ta bằng những năm dài lãng quên xa cách
Chúng ta sủi bọt đời nhau tan loãng vào nhau như thức ăn nước ngọt có gaz Marathoon tăng lực
Chúng ta tiêu hóa đời nhau bằng những rất nhiều thực phẩm thời trang và tốc độ
Chúng ta trơ khấc chiêm ngưởng body nhau trong cái nhìn trần trụi
Chúng ta đĩ thỏa đời nhau thực dụng đời nhau bằng những cú thả bom vào đời nhau bằng rất nhiều dục vọng

Ở trong cái thành phố nầy chúng ta là những con ma sắp trở thành ác quỉ
Ở cái Thành phố nầy Thiên thần ở trên cao Còn chúng ta trụi trần khỏa thân trong địa ngục
Chúng ta chỉ là nỗi buồn của một cuốn phim của một thế kỉ đã qua đi
Chúng ta chỉ là một thứ đi tới tương lai không còn đường quay về quá khứ
Em vẫn phải thức dậy nhẹ nhàng bốc lên và bay cùng những tháng ngày sắp tới
Anh phải ở lại thôi không thể chờ đến ngày mai em lại sẽ thành qúa khứ
Anh cũng bốc lên nhưng sẽ phải bay về thôi cùng nơi chốn cũ
Nơi có bóng tối nỗi đau trong một thế giới không có em nhưng ngập tràn kỉ niệm
Anh sẽ nghe buổi sáng ngân lên những tiếng khua của nghìn tiếng lạ
Anh sẽ nằm thật lâu để nhớ em đang vỗ cánh bay mệt mỏi
Chỉ một đường bay thôi không bao giờ có thời gian nhìn lại
Để thấy bóng anh rơi trong thành phố của Thiên thần …

NGUYỄN TẤN CỨ

NGÀY TẬN THẾ

nguyentancu

Ngày tận thế có nghĩa là anh chấm hết
Trong tim đau anh đã mất dấu em rồi
Anh đi nhậu với mây trời và mưa sớm
Anh say say chờ đất sụp dưới chân mình

Ngày tận thế nhìn con người muốn bịnh
Họ vẫn như không nếu lửa dội trên đầu
Họ tận thế hay cuộc đời đang tận thế
Họ hư vô hay cuộc sống quá hư phù

Ngày tận thế có nghĩa là say và đi ngủ
Anh sẽ yêu em ngay địa ngục con người
Anh sẽ yêu em ngay nơi nào anh có thể
Ngay trong đêm nay anh tận thế cuộc tình .

Cứ Nguyễn