Vãn Tuồng

nguyendinhbon

Bà Tư Trầu như nhớ lại từng chi tiết cái ngày của ba mươi năm về trước khi bà còn là một bà chủ hàng xáo ba mươi tuổi, trẻ trung và có nước da trắng trẻo mịn màng của một người đàn bà trẻ sinh ra và lớn lên ở miệt vườn Nam bộ… Ngày đó dù chiến tranh đang hồi khốc liệt nhất nhưng con lộ chạy dọc theo kinh xáng Xà No vẫn còn nguyên, những cây cầu xi măng cốt sắt xây từ thời Pháp vẫn vững vàng và xe đò, xe hàng cứ ì xèo xuống lên. Bây giờ con đường đã hư hỏng nhiều, phải lội bộ trên những quãng lởm chởm đá và đứt đoạn, thiệt là cực. Nhưng cực gì đi nữa thì tối nay cũng phải đi!
Cái câu mà bà đang nghĩ đó chính là lời của thằng cháu nội nói trưa nay, khi nó ù chạy về nhà kể một thôi một hồi về chuyện một cái gánh hát lớn vừa bầu đoàn thê tử về dựng rạp tại nhà văn hóa xã. “Có Minh Tài nữa đó nội. Tối nội dẫn con đi coi nghen! ”. “Ai? ”. Lúc đó bà Tư đã thảng thốt hỏi thằng cháu như vậy. “ Minh Tài chớ ai nội. Minh Tài hát trên truyền hình nội khen hoài đó!”.
Minh Tài ! Thì chính cái tên ấy đã làm cho bà Tư nhớ lại cả một quãng đời đã thành xa lắc xa lơ của mình. Hồi đó bà cùng chồng là Tư Nhỏ chuyên mua lúa mùa xứ ruộng này rồi thuê xe đò chở lên tận Sài Gòn để bán. Làm hàng xáo thì cũng có cái sướng cái khổ như mọi công việc khác trên đời. Nhưng trong suốt thời gian gần năm năm đi buôn ấy, cái chuyện mà cho đến bây giờ bà vẫn không quên lại dính đến anh chàng kép mùi Minh Tài này. Cái lần đó, khi xe hàng vừa xuống gạo xong thì phải đưa đến ga-ra sửa lại một số trục trặc nào đó về máy móc nên phải ở lại. Đêm ấy, khi Tư Nhỏ đang ngồi dưới bến Hàm Tử “sương sương” với bạn bè là dân bốc vác thì Sáu Liên, cháu bà chủ vựa gạo, lân la rủ:
“Chị Tư, tối nay cải lương hay lắm nghen. Em mới đọc quảng cáo trên nhật trình. Tối nay em lại rảnh nữa. Đi coi với em nghen chị Tư!”
“Thôi, không được đâu. Chị sợ anh Tư rầy chết. Ông coi vậy chớ khó lắm đó!”
“Xí! Ổng có bạn nhậu thì chị cũng có quyền đi chơi chút đỉnh chớ. Chị biết tối nay ai hát hôn?”
“Ai?”
“Minh Tài chớ ai! Ca mùi hết sẩy luôn nghen!”
Ngày ấy, Minh Tài là một kép trẻ nhưng đã nổi tiếng khắp miền Nam. Khi ấy nghệ thuật cải lương cũng đang hồi cực thịnh và không một người phụ nữ nào có thể từ chối chuyện đi coi Minh Tài hát. Người đàn bà trẻ, là bà Tư bây giờ, cũng vậy, dù rằng đêm hôm ấy khi từ rạp hát trở về, bà đã bị người chồng, đã nhậu sần sần tặng cho hai bạt tai vì tội đã không xin phép chồng mà dám “đổ đường” (tiếng của chồng bà) đi coi hát một mình. Lần ấy, bà Tư đã giận chồng suốt cả tháng trời cho đến khi “ổng” mua về một băng cát-xét dài tiếng rưỡi đồng hồ chỉ do mình Minh Tài hát và lén để trên máy hát bà mới chịu cho ổng làm lành. Vậy mà đã bao nhiêu năm, giờ thì chỉ còn lại một mình bà với những khi bất chợt nhớ lại…
Một đám trẻ nhỏ lôi thôi lếch thếch, bồng ẵm nhau chạy ngược ra phía đầu vàm, vừa chạy vừa reo hò “Gánh hát dìa! Gánh hát dìa!” um sùm làm bà Tư nhớ lại là nãy giờ mình còn chưa bắc nồi cơm lên cho thằng Ba đi ruộng về nó ăn. Bà lật đật dựng cây chổi vô một góc hè rồi quày quả định vô nhà nhưng ngay lúc ấy bà dừng lại, quay nhìn xuống dòng kinh trước mắt bởi từ nơi đó có tiếng loa khọt khẹt rồi một chiếc vỏ lãi lấp ló chạy ra sau đám bần mọc de bên mép nước. Cái loa đã lấy được tiếng, nó ồn ào vang lên: “Kính thưa bà con cô bác, đêm nay đoàn cải lương của chúng tôi với nam danh ca của mọi thời đã đến…”. Bà Tư như không còn nghe thêm được nữa. Một tình cảm gì đó đã lâu rồi không còn cảm thấy trong lòng chợt dâng lên tràn ngập, bà như thấy mình sống lại thời tuổi trẻ và ngay trong lúc ấy bà quyết định tối nay sẽ đi coi hát. Chỉ tiếc là ổng không còn để rầy rà mình nữa. Bà Tư chỉ nghĩ về chồng đơn giản vậy !

*
Hai bà cháu phải cực nhọc lắm mới lội hết con đường lót đá mấp mô để đến nhà văn hóa, nơi gánh cải lương dựng rạp và cũng phải cực nhọc hơn như vậy bà mới mua được tấm vé cho mình, tức là cho cả hai bà cháu, vì quá nhiều người chen lấn.
Khi đã tìm được một chỗ ngồi khá gần với sân khấu, bà Tư mới yên tâm. Tấm màn nhung đỏ vẫn còn đóng kín và từ bên trong những âm thanh rộn rã của một rạp hát vọng ra làm mọi người cảm thấy náo nức.
Minh Tài đã xuất hiện ngay từ màn đầu, đóng kép chính đúng như quảng cáo làm khán giả vỗ tay tán thưởng rào rào. Chỉ tiếc là anh đã quá mập, dáng mệt mỏi trong khi cô đào hát cặp với anh lại còn quá trẻ nhưng cũng khá đẫy đà. Người ta xì xào rằng đó là cô vợ không biết thứ mấy của Minh Tài. Có tiếng ai đó hơi lớn: “Chèn ơi, già quá rồi. Kép với đào như cha với con”.
Với bà Tư gì thì gì cũng không quan trọng lắm. Đó là chuyện đời tư. Ăn thua là giọng hát kia. Nhưng rồi cái háo hức lắng dần xuống khi người ta bắt đầu nghe anh ca. Đến khi Minh Tài vô một câu vọng cổ thì bà Tư thở dài. Giọng anh đã không thể còn như xưa nữa. Bà Tư cũng là người hiểu biết nên bà không trách thần tượng mà chỉ tiếc cho anh khi anh vẫn còn cố đóng kép chính khi mà tuổi tác đã đè nặng lên cuộc đời.
Tuồng đang diễn có cảnh hai vợ chồng nhà nghèo lặn lội đường xa, lại phải băng qua cả một cánh rừng rộng để đi tìm kế mưu sinh. Cô vợ trẻ yếu dần, yếu dần rồi lả đi. Anh chồng cố hết sức dìu vợ nhưng cô vợ đã ngã xuống. Anh chồng, tức Minh Tài, liền ra sức xốc người vợ lên định cõng băng qua khu rừng. Bỗng nhiên khán giả cười rần rần. Thằng cháu bà Tư cũng chỉ tay lên sân khấu cười ré lên: “Nội coi ngộ quá kìa. Minh Tài ẵm không nổi vợ mình kìa nội ! ”. Thì ra cô đào trẻ nặng quá so với lực yếu đuối của một anh kép hát về già vì vậy mà anh ta cứ nhổm lên nhổm xuống, miệng thì ca đang cõng vợ còn thực ra thì dựng cô ta lên cũng còn không nổi. Quả là lực bất tòng tâm. Chỉ có khán giả là được một trận cười no nê mà khỏi cần hề hiếc gì chọc ghẹo hay thọt lét.
Màn diễn vụng ấy rồi cũng qua. Vở diễn vẫn tiếp tục nhưng càng về khuya Minh Tài ca càng đuối. Bà Tư cảm thấy một nỗi thất vọng tràn ngập trong tâm hồn mà mới đây bà tưởng chừng vừa trẻ lại. Thằng nhỏ đã ngủ gục lên gục xuống trên vai bà nội. Bà Tư nhẹ nhàng ẵm đứa cháu lên và tìm cách đi lui ra dù bà thuộc rành tuồng nên biết cũng còn khá lâu nữa mới hết. Thằng Tâm chợt giật mình. Nó dụi mắt lè nhè: Hết rồi hả nội ?
“Ừ, dìa. Vãn tuồng rồi cháu!”

Nguyễn Đình Bổn
(đã in trong tập “Giữa Trần Gian Và Địa Ngục”)

phục hiện

nguyendinhbon

có khi buồn suốt một ngày
mà không hiểu hết mình cay đắng gì
có khi hoa cỏ xanh rì
tay không dám hái cũng vì nhân gian
có khi bỏ phố về làng
rồi quay quắt nhớ một hàng sao xanh
chiều nay phục hiện ân lành
nắng xuân còn đậu trên nhành hoàng hoa…

Nguyễn Đình Bổn

Toàn dân yêu thơ, sơn hà nguy biến!

nguyendinhbon

Câu chuyện chị Vương Thị Ngọc Thu (ngụ ở thôn Thái Thịnh Văn, thị trấn Vân Canh, huyện Vân Canh, Bình Định) khiếu nại lên Ban giám hiệu Trường mẫu giáo thị trấn Vân Canh, tỉnh Bình Định vì con mình là cháu Phan Vương Ngọc T. (4 tuổi, đang học lớp mầm tại trường trên) đã bị cô giáo nhốt vào nhà vệ sinh cùng với hai cháu bé khác, chỉ vì các cháu không… thuộc thơ đã làm nhiều người Việt, một dân tộc mà “ra ngõ gặp nhà thơ” dấy lên nhiều suy nghĩ.

Hành động phi giáo dục của cô giáo thật đáng trách, nhưng vì sao cô lại bắt những cháu bé 4 tuổi phải đọc thơ?

Ở đây liệu có hay không tâm lý thơ được xem như những bài học, dễ nhớ, dễ thuộc và cần thiết cho chương trình giáo dục tiếp theo bởi trong các chương trình học của học sinh bậc tiểu học và trung học, khối lượng thơ trong những bài học “Tiếng Việt” và “Ngữ Văn” là khá lớn?

Ngoài ra chúng ta còn nhìn nhận một điều, dù nhân loại đã bước sang kỷ nguyên của khoa học kỹ thuật từ lâu, đến kỷ nguyên của máy tính thông minh nhưng rất nhiều người Việt vẫn cứ mơ màng với thơ và ao ước trở thành nhà thơ.

Chuyện một quan chức cỡ bự khoe mình làm “thơ thần” từng bị dư luận cười cợt một thời, hay một “đại gia” siêu giàu tại Bình Dương, lập hẳn một khu du lịch lớn, trong đó đi đến bất kỳ đâu người ta cũng nhìn thấy thơ (mà toàn những câu thơ trời ơi đất hỡi) là một câu hỏi khó giải đáp vì sao người ta lại “yêu thơ” đến vậy.

Hay là chuyện một tay láu cá, tổ chức hẳn một Câu lạc bộ Sáng tác Văn học nghệ thuật Việt Nam (?), chuyên đi lừa tiền các cụ già hưu trí để dụ họ in thơ và “kết nạp hội viên” cho họ.

Thực ra các loại câu lạc bộ này hằng hằng lớp lớp tại nước ta, từ phường xã đến quận huyện tỉnh thành, nhà văn hóa… đều có.

Và hằng năm, có lẽ thơ là một trong những danh mục sách được in khá nhiều tại các nhà xuất bản, tất nhiên người ta in bằng tiền túi, rồi đem tặng nhau, “tự sướng” với nhau, cũng không nguy hại gì cho ai, âu cũng là một thú chơi… tao nhã!

Ngay cả Hội nhà văn Việt Nam, mỗi năm đến rằm tháng giêng đều tổ chức Lễ Hội Thơ hoành tráng khắp cả nước, trong đó có đủ tiết mục ngâm, biểu diễn hình thể, hát thơ, thả thơ lên… thượng giới, v.v…

Cho nên thật chẳng ngạc nhiên khi một ông nhà thơ nổi tiếng từng hùng hồn phát biểu “Nước ta là một cường quốc thơ” còn công dân mạng lại tự trào “Toàn dân yêu thơ, sơn hà nguy biến”.

Ngẫm lại những phát biểu trên đều có lý. Cường quốc thơ thì hẳn rồi vì nếu tính số lượng câu lạc bộ thơ, nhà thơ, tập thơ, bài thơ… thì chắc khó quốc gia nào địch nổi Việt Nam ta.

Còn trong thời buổi các quốc gia trên thế giới đang cạnh tranh nhau trở thành những cường quốc hùng hậu về khoa học kỹ thuật, nếu chỉ giành “chất xám” cho thơ, e là sơn hà nguy biến thật!

Nguyễn Đình Bổn

TÔI THẤY

nguyendinhbon

Em nhỏ đánh giày mười hai tuổi
chiều qua tôi gặp ngã tư đường
chuyển mưa ánh chớp lòa trong mắt
gữa dòng xe mù mịt khói tuôn

Cụ già tôi thấy trên phố rộng
còng lưng xe rác nhô vai gầy
một đời đã ngã sang hố lạnh
tiếng sét trên đầu bao lá bay

Cô điếm dưới hàng sao cổ thụ
đêm qua đứng khóc nhớ làng quê
thân đã tàn như dòng nước bẩn
cơn mưa không gột được ê chề

Tôi thấy những mùa u ám qua
mùa nay đang chuyển giữa quê nhà
đêm qua tôi xếp tình yêu lại
để bút đau cùng tiếng sấm xa!

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

Bệnh viện

nguyendinhbon

Một ngày làm khách nơi bệnh viện
Thấy phận mình chưa phải héo tàn
Những mắt trẻ thơ buồn hiển hiện
Những đời thiếu nữ đã vương mang

Có cô con gái dìu ông lão
Có cậu trai ngồi đợi mẹ già
Cả hai ra góc chùi nước mắt
Chắc lòng tan nát sợ chia xa

Hành lang đông đúc người đi lại
Những mặt đăm chiêu trước cửa phòng
Những phận quê nghèo lên phố thị
Áo quần nhàu nát nỗi long đong

Bác sĩ cho rất nhiều xét nghiệm
Hỏi mình “Tim loạn nhịp lâu chưa?”
Thưa rằng: “Loạn nhịp từ khi hiểu
Đất nước trong tay kẻ bạo tàn”!

Nguyễn Đình Bổn
4.1.2016

ĐỘC THỦ ĐẠI BỊP

nguyendinhbon

Bất kỳ một quốc gia nào cũng kế thừa văn hóa tiền nhân. Các vương triều Trung Hoa xưa được xem là bậc thầy dùng độc dược, mà nổi danh bậc nhất có lẽ là Từ Hy Thái Hậu. Trong tiểu thuyết lịch sử “Thanh cung thập tam triều” có mô tả điều này. Sống động nhất có lẽ chuyện Lan Nhi, người sau này là Từ Hy đã dùng độc dược hạ sát cả 4 “nàng Xuân” của vua Hàm Phong để độc chiếm sự sủng ái và sau đó là độc chiếm cả vương triều Mãn Thanh. Hàm Phong yêu hoa, thích mùaxuân nên trước khi Lan Nhi nhập cung, ổng mê đắm 4 nàng là Hải Đường Xuân, Hạnh Hoa Xuân, Mẫu Đơn Xuân và Liên Hoa Xuân. Sau khi vào cung, Lan Nhi trở thành Tây phi và bắt đầu kế hoạch “nhổ gai” của mình. Đầu tiên một đêm trước khi đến nơi hành lạc với nhà vua, Hạnh Hoa được một nữ tì dâng một bình xuân dược và nàng đã uống và chết ngay sau đó. Khi các ngự y khám nghiệm tử thi, họ tuyên bố nàng dùng xuân dược… quá liều. Người thứ 2 là Mẫu Đơn Xuân. Cô nàng thiên hương quốc sắc này không uống xuân dược, nhưng chết khi đang xông trầm hương. Độc dược Tây cung gửi đến được trộn vào trong đó, và hơi độc đã thẩm thấu qua da, khi nàng đang khỏa thân ướp hương để hầu hạ hoàng đế. Người thứ 3 là Hải Đường Xuân, nàng này thích tắm sữa tươi vào sáng sớm, và một sáng xuân nàng đã ngủ yên trong bồn tắm đầy sữa lừa mà không hề biết rằng viên thái giám hầu hạ mình đã cho độc dược vào đó.
Chỉ còn lại Liên Hoa Xuân. Hàm Phong đã nghi ngờ bèn đem nàng đến một khu vực khá cách ly trồng đầy hoa vì Liên Hoa Xuân thích hương hoa trong vườn ngự uyển. Nhưng người đẹp này đã gục chết bên những đóa hoa đang nở rộ sau khi ngửi một đóa lan quý. Theo nghiên cứu về độc chất sau này, độc dược mà Từ Hy dừng chỉ cần 1 giọt nhỏ thơm tho, ẩn trong nhụy hoa, đủ giết một con bò. Dù vậy, tất cả các cái chết kể trên đều được ngự y đưa ra những kết luận khác nhau, và Lan Nhi đều vô can. Sau khi Hàm Phong chết, nàng thẳng tiến thành Từ Hy thái hậu, tất nhiên con đường đó đầy xác người (kể cả con đẻ của mình) phải ra đi vĩnh viễn từ độc dược của nàng.

Rảnh kể chơi câu chuyện xưa xứ Tàu nhân chuyện một doanh nhân xinh đẹp của VN, là bà Hà Thúy Linh vừa bị hậu duệ của Từ Hy đầu độc. Ở gần một “độc thủ đại bịp” như vậy, nhưng người Việt, từ quan tới dân đều thiếu cảnh giác nên cực kỳ nguy hiểm. Họ đang đầu độc chúng ta bằng thực phẩm, đồ chơi, hàng tiêu dùng… và có vẻ đang chờ nạn nhân ngáp ngáp sẽ vung đao lần cuối.

Bất hạnh đã nhìn thấy, liệu có tránh được hay không?

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

TRÒ CHƠI

nguyendinhbon

Ở Sài Gòn, anh rất ngại đi đám cưới tại các nhà hàng. Với anh đó là nơi trưng bày thô thiển nhất về sự phù phiếm, thô tục, ồn ào và mất thời gian. Chính vì vậy, một khi có thể từ chối hay trốn tránh là anh làm ngay. Hoặc là anh “nhường” cho vợ, dù anh biết nàng đôi khi cũng rất miễn cưỡng.

Hôm nay là một buổi tối như vậy. Thế nhưng đứa con gái bé nhỏ của anh không thể đi theo mẹ vì còn quá bé. Nó vừa qua sinh nhật lần thứ ba. Và nó cũng không chịu ở nhà một khi mẹ ra đi. Vậy là anh đành chọn giải pháp đưa con đi chơi trong lúc nàng một thân một mình đi đến “cái chốn phù phiếm và thô tục” đó.

– Con muốn đi đâu? Anh hỏi con bé khi đã đặt nó lên phía trước của yên xe máy.
– Con thích đi thú nhún, với lại đi câu cá nữa!

Xe chạy ra khỏi hẻm hòa vào con đường lớn, hòa vào tiếng động đinh tai nhức óc của muôn loại kèn xe, thế nhưng con bé lại rất phấn khích. Nó bi bô hát, có lẽ vui mừng vì được ba đưa đi chơi, một điều khá hiếm hoi. Cách nhà anh khoảng hơn cây số có một khu vui chơi và anh chạy xe đến đó. Đó là một công viên nhỏ, được chính quyền “trưng dụng” để cho người ta thuê làm dịch vụ phục vụ trẻ em bằng các trò chơi đơn giản, rẻ tiền. Khu vui chơi khá đông đúc, ồn ào. Một quầy bán vé hình lục giác nằm trên lối đi. Anh tấp xe vào bên hông, cạnh một chiếc ghế đá trống, khóa xe và vào mua cho con hai vé thú nhún và một vé “câu cá”. Đặt con bé vào con thú có hình con công, cho “đồng tiền” vào máy, bấm nút, “con công” sẽ trồi lên, tụt xuống, lắc qua lắc lại…. Anh vừa canh chừng con vừa canh chừng xe và sau khi đi hết hai vòng “thú nhún” anh dắt con qua chỗ câu cá cũng gần đó. Trò chơi này khá đơn giản với một cái hồ bằng nhựa tròn, đường kính khoảng 1m5, trong chứa đầy nước và những con cá, tôm, cua… bằng nhựa. Mỗi đứa bé tham gia trò chơi sẽ được phát một cần câu cũng bằng nhựa, cuối dây câu có một thỏi nam châm và một cái rỗ. Khi quăng dây cây xuống nước, các thỏi nam châm này sẽ hút vào các thỏi nam châm gắn trên miệng cá và các bé sẽ nhấc nó lên, gỡ cá bỏ vào rỗ. Chỉ vậy thôi nhưng các cô cậu bé cỡ tuổi con anh, hoặc lớn hơn chút cũng rất hào hứng với cuộc chơi.

Thấy con đã an toàn ngồi chắc trên ghế câu, anh yên tâm bước lại gần ghế đá, lơ đãng ngắm nhìn xung quanh. Không xa chỗ anh là các trò chơi khác cũng khá nhộn nhịp. Một vòng đu quay, một vòng đua ngựa gỗ và xa hơn chút là trò xe lửa chạy trên đường ray sắt. Anh nhìn thấy khá đông những người “đồng cảnh ngộ” như mình. Trên một “toa tàu”, một người cha trẻ mặc áo màu sáng ngồi với một cậu con trai, phía sau là một thiếu phụ mặc áo khoác sẫm màu cùng với cô con gái. Bỗng anh nghe những tiếng sầm sập như tiếng chân chạy vội và nhìn ra xa hơn. Gần sát mép đường, ngoài khuôn viên của công viên nhỏ các người buôn bán bất hợp pháp trên lề đường đang gom hàng giấu vào đằng sau các bức tường thấp. Có lẽ họ vừa nhận tín hiệu sẽ có lực lượng công an trật tự sắp đến. Cả một lề đường dài bị lấn chiếm bán mũ bảo hiểm và các loại giấy kiếng dán xe, dán điện thoại di động… đã nhanh chóng được dọn sạch…

Ngay lúc đó có một cô gái mặc áo công nhân màu xanh từ bên ngoài đi vào chăm chú nhìn anh. Hơi ngạc nhiên, anh ngước nhìn thì cô lãng đi. Cô gái còn khá trẻ, cỡ chừng 22, 23 tuổi, thân hình khá đầy đặn. Cô đến cách anh chừng 3m và ngồi xuống trên bậc thềm của bồn hoa. Một lát anh thấy cô lấy ra một chiếc điện thoại cũ và bắt đầu nhắn tin. Anh mỉm cười vì nghĩ chắc cô đang hẹn hò và đang nhắn cho bạn trai của mình. Cô ngồi quay lưng lại phía anh, mắt nhìn ra đường trông đợi…

Mấy phút sau điện thoại cô gái có tín hiệu tin nhắn mà âm thanh tút tút lớn đến nỗi anh nghe rất rõ. Cô gái đọc tin và nhoay nhoáy trả lới. Anh lại mỉm cười. Bỗng dưng anh nhớ đến một thời rất xa của mình, thời anh trên dưới 20 tuổi. Hồi đó làm gì có điện thoại di động khi mà điện thoại bàn cũng là của hiếm. Đôi khi muốn gặp nhau phải hẹn hò, chờ đợi khá là vất vả. Thế nhưng nó lãng mạn. Nhưng đã là tình yêu thì thời nào mà không lãng mạn? Cô công nhân trước mặt anh đang náo nức chờ một chàng trai đến đón, hẹn hò với chiếc điện thoại di động trên tay cũng lãng mạn có kém chi thế hệ anh thuở xưa?

Một người đàn ông trạc tuổi anh chạy một chiếc tay ga từ ngoài vào, mắt dáo dát tìm. Ông ta đi một mình, có lẽ ông ta đến đón vợ con đang chơi ở đây? Người đàn ông ấy dừng lại gần quầy vé và đưa tay vào túi quần móc ra chiếc điện thoại di động đời mới và bấm máy. Mấy giây sau anh nhìn thấy cô công nhân trẻ đang cầm máy của mình nhìn chăm chăm vào người đàn ông và tiến lại gần ông ta. Cô gái hỏi nhỏ, nhưng anh vẫn nghe:
– Anh là anh Thịnh?
– OK, em là Vy?

Cô gái khẽ khàng gật đầu. Người đàn ông đưa tay lấy chiếc mũ bảo hiểm cài sẵn trên móc xe, đưa cô gái. Ông ta hỏi, không cần thấp giọng:
– Em đi chơi được bao lâu?

Anh nghe tiếng cô gái loáng thoáng: “Một giờ. Anh trả em nhiêu?”

Nguyễn Đình Bổn
(Trong tập KIỀU- NXB Sống Hoa Kỳ)

CHIM VỊT KÊU CHIỀU

nguyendinhbon

Ngay từ hôm đầu tiên, khi thuê được một căn phòng nhỏ ở tận trong một hẻm sâu và có nhiều nhánh, nhiều “xuyệc”, tôi lại cảm thấy mừng vì như vậy mình không phải chịu đựng hằng ngày tiếng ồn ào và khói bụi của xe cộ như ngoài mặt tiền. Vài hôm sau, qua cánh cửa sổ nhỏ, tôi càng mừng hơn vì nghe tiếng chim sẻ lích chích trên những ngọn dừa, ngọn mít. Căn phòng tôi thuê nằm cạnh những căn nhà ven kinh Nhiêu Lộc. Nơi đây vẫn còn sót lại những khoảng đất trống nhỏ nhoi có trồng cây ăn trái, vì vậy buổi sáng, buổi chiều giữa một thành phố lớn mà môi trường đã bị ô nhiễm, vẫn nghe được tiếng chim ríu rít, đã là một hạnh phúc! Rồi một buổi chiều, đang nằm lơ mơ với những trang viết dở dang, bỗng nghe “vip… vip… vip”, tôi bật dậy ngay. Phải chăng tôi vừa nghe tiếng chim vịt?
Tôi bám chặt tay vào những song sắt, dán người vào cửa sổ nhìn thật kỹ ngọn dừa trước mặt. Vip… vip… vip…, vip, vip, vip, vip… vip… Ba tiếng đầu kéo dài và những tiếng sau nhanh hơn, thấp xuống, buồn buồn. Một con chim vịt đang kêu chiều. Không còn gì nghi ngờ nữa! Và trên tàu dừa xanh đang đung đưa trước gió, tôi đã nhìn thấy nó. Thân hình bé nhỏ, dài hơn con chim sâu một chút, con chim thân thương ấy đứng một mình và cứ cách khoảng lại buông ra những tiếng kêu buồn bã…
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau

Câu ca dao quen thuộc bỗng như bật ra từ lòng tôi làm hồi sinh bao kỷ niệm của thời ấu thơ đầy vất vả và ngọt ngào như cuộc đời và tấm lòng của mẹ. Vip… vip… vip…, vip, vip, vip… Tôi nghe nhồn nhột trong tim. Cả buổi chiều hôm ấy và nhiều chiều sau nữa, con chim vịt vẫn kêu. Cái tiếng kêu với âm điệu gợi buồn ấy những lần sau không còn làm tôi rơi nước mắt nhưng thật lạ là nó như giúp tôi tin tưởng, yêu đời hơn một chút… Tôi thầm cảm ơn mảnh đất nhỏ nhoi còn sót lại mà vẫn đầy bao dung nuôi dưỡng một vài cây mít, cây dừa thân thuộc để có một con chim đồng quê bay về cất lên tiếng gọi của mình giữa lòng phố xá. Có ai mang tâm trạng như tôi trong buổi chiều này? Rồi mùa mưa đến. Mưa Sài Gòn đổ từng cơn ào ạt vào bất kỳ thời khắc nào trong ngày. Tôi cần có một chuyến đi… Tôi về đồng bằng và trở lại thành phố trong một chiều mưa lớn đến nỗi rất nhiều đường phố thành sông. Thế nhưng chỉ ngày hôm sau là nắng đã đẹp rỡ ràng. Buổi chiều, tôi lôi mấy cuốn sổ tay ra, cố khơi gợi cảm xúc từ những tứ đã ghi lại để mong viết một cái truyện ngắn cho một tờ báo quen. Thế nhưng… Tôi không viết được. Tôi cảm thấy như mình đang chờ đợi. Vẫn không nghe tiếng chim vịt kêu chiều! Nắng xế dần bên khung cửa sổ. Vẫn không nghe. Nắng phai. Vẫn không. Chỉ có vài tiếng chim sẻ lích chích tìm chỗ ngủ. Một vài nhà đã bật đèn. Vậy là hết. Không còn nữa tiếng chim vịt đã thành thân quen, đã thành cần thiết!
Tôi vẫn bám chặt những song sắt, dán mình vào cửa sổ nhìn mãi lên ngọn dừa xanh thẫm. Không còn có con chim nhỏ nào bay về đây để cất lên tiếng kêu chân chất, gợi buồn… Tôi nghe có gì đó nghèn nghẹn dâng lên trong lòng làm cay cay mắt. Một góc trời phía trước bỗng đen kịt. Rồi mưa ập xuống rất nhanh. A… Như một kẻ sắp chết đói bỗng phát hiện cả một rẫy khoai, tim tôi bừng lên một niềm vui và lòng tôi nhẹ nhõm. Đúng rồi, chính mùa mưa đã làm chú chim thân thương ấy bay đi? Mùa mưa ơi! Mùa mưa sẽ còn kéo dài nhưng tôi vẫn mong chính mưa là lý do duy nhất làm vắng tiếng chim vịt kêu chiều của tôi giữa lòng thành phố. Lần đầu tiên, tôi có một mong ước da diết như vậy cho một con chim bởi vì tôi không thể quên rằng, buổi trưa trước ngày đi đồng bằng, tôi đã nhìn thấy hai chàng trai vừa chớm tuổi thanh niên, mặc áo thun, quần soóc, miệng nhai kẹo cao su, đi vào con hẻm này với một cây súng hơi… Niềm cầu mong của tôi liệu có lắm mong manh?

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

Mưa ngày cũ

nguyendinhbon

Chiều đó cũng một lần mưa lớn
Hạt mưa quất thẳng trái tim mình
Em ở sau lưng ngày bão rớt
Sài Gòn đường phố ngập mông mênh

Phố ngập như lòng đang ngập lụt
Chỉ một đêm rồi mai sẽ xa
Em đếm thời gian từng ngõ hẻm
Từng những con đường ta đã qua…

Chiều nay mưa quất làm đau nhói
Nhớ mưa ngày cũ đến muôn trùng
Người ở bên kia bờ biển lớn
Nhắn gửi nắng về sao mắt rưng?

Nguyễn Đình Bổn

MÚT MÙA LỆ THỦY(Chương 1)

nguyendinhbon

1. Rể hụt
Trưa nhưng không thấy mặt trời. Tư Xứng liêu xiêu men theo con lộ nhỏ đổ đá dăm dọc con kinh Thầy Cai về nhà. Mưa nhỏ nhưng kéo dài đủ vừa ướt áo. Mẹ nó, mưa gì mưa hoài, mưa thúi đất… Ừ, nhưng mà như vậy nhậu mới đã… nhậu mút mùa lệ thủy luôn. Vừa lập cập chưa đến cái thềm nhà, Tư Xứng trợt chưn té cái ịch, y ta vội chụp tay vô cái cột bên hàng ba nhưng chụp hụt nên lăn đùng ra đất…
Có tiếng cười khúc khích trong nhà. Con Mỹ Châu cháu ngoại Tư Xứng chớ ai. Thấy ông ngoại té, nó không la lên mà còn cười, thiệt tổ cha nó. Mà cha nó ở đâu, cha nó là cái thằng Đài Loan xa lơ xa lắc nào đâu, đã chết đường chết chợ, cái thứ ôn dịch hằm bà lằng chứ rể con gì…
Tư Xứng chỏi tay, tính ngồi dậy nhưng cái chất cồn công nghiệp trong mấy xị đế làm y ta đứng lên hổng nổi. Cái sân lót gạch tàu đầy rêu trơn trượt. Ngay lúc đó có tiếng người hỏi: “Chú Tư, có sao hông?” rồi một thanh niên chừng hăm lăm, hăm sáu chạy vô xốc nách Tư Xứng lên. Nó là thằng Út Dân, chắc lội ruộng về, đi ngang thấy ông già vợ hụt té lăn cù nên chạy vô đỡ giùm…
Tư Xứng lè nhè: “Mày đó hả Dân. Tao… tao quắt cần câu rồi!”
Út Dân: “Dạ con, để con đở chú Tư vô nhà. Xỉn rồi ngủ đi chú Tư!”
Tư Xứng: “Cái gì? Tao chưa xỉn đâu à nha. Mày đi đâu dìa dậy? Hay để tao vô nướng con khô lên, hai chú cháu mình mần tiếp!”
Út Dân: “Dạ thôi chú Tư, tạnh trời là con phải đi xịt thuốc. Chú Tư vô ngủ đi…”
Tư Xứng vẫn lè nhè lảm nhảm nhưng ông ta đã muốn cúp bình thiếc, Út Dân phải ráng sức lôi vô nhà. Con Mỹ Châu mắt tròn xoe, nhìn cảnh đó nó cười hihi. Mới 6 tuổi nhưng nó đã thấy hoài cảnh say xỉn xung quanh nên hổng lạ, chỉ mắc cười. Dân nhìn con bé, lần nào cũng vậy, cứ nhìn nó cười là lòng Dân như hẩng đi vì nhớ đến Phượng. Anh hỏi: “Bà ngoại đâu rồi bé Châu?”.
Bé Châu: “Con hổng biết, ngoại kêu con ở nhà, chút ngoại dìa…”
Tư Xứng: “Nữa rồi, riết rồi thành huyện đề luôn… Đi mút mùa lệ thủy chứ chút gì, hết giờ xổ số mới dìa con ơi…”

Giữa chiều. Út Dân đẩy cửa vô nhà, bật đèn lên. Con chó phèn ẳng lên mừng rỡ, Dân vuốt đầu con chó rồi bước vô phòng trong. Trời vẫn u u. Áp thấp nhiệt đới đâu miền ngoài làm cả tuần ở đây mưa suốt. Con lộ mới mở phía sau thành chỗ phơi lúa chung nhưng hễ bà con vừa đem lúa ra thì mây khói đèn ùn ùn kéo đến lại tấp lúa vô, che bạt. Xóm này hổng ai có tiền đi sấy, nhưng lúa ướt, lên mộng thì lại chết vì bán không được nhiêu tiền. Út Dân chợt mắc cười khi nhớ cảnh hồi nảy hai mẹ con Sáu ngọng vừa cào lúa ra thì trời rớt hột. Tức quá, Sáu Ngọng đưa cái cào lúa lên trời, chửi “Ụ á, ằng ời ứng ặt”. Nhà Sáu ngọng nghèo, lại ngọng, hổng ai cưới, chữa hoang được đứa con gái, chỉ có một đưa thôi mới mười bảy tuổi mà nghe nói cũng sắp cho nó lên Sài Gòn kiếm chồng Đài Loan… Cả cái xứ này con gái vừa lớn là ra đi…

Đã quen với cảnh vắng vẻ, Dân thay đồ rồi tự lục nồi cơm nguội nấu từ sáng ra ăn một mình với chảo thịt kho má anh gửi vô cùng rau càng cua hái ngoài vườn. Mỗi lần vô vườn, đem đồ ăn cho con, má anh lại cằn nhằn: “Mầy thương con nào thì nói, tao cưới liền. Không thì xin đi làm việc ngoài thị trấn. Học cho đã rồi thành thằng nông dân ế hả con?”. Dân chỉ cười: “Từ từ má ơi, con chưa muốn vợ!”.
Má anh: “Phải chi hồi đó mày lấy con Phượng giờ có cả đống con rồi. Ừ, mà cũng may, mày mà lấy nó thì nhậu suốt với thằng Tư Xứng, tao hổng ham”…
Phượng là con Tư Xứng, nhỏ hơn Dân ba tuổi. Nhà Dân có một căn ngoài thị trấn chỗ má anh ở với gia đình anh Ba và bán tạp hóa, Dân cũng ở đó nhưng anh thích ở nhà trong vườn hơn. Hồi đó hễ cứ học xong là anh tót về vườn, rồi lớn lên, rồi thương Phượng, rồi ra Cần Thơ học đại học nông nghiệp, rồi lại quay về làm vườn…
Nuốt cục cơm nguội quá hớp làm Dân mắc nghẹn, anh đứng dậy, lấy cho con phèn chén cơm với miếng thịt, sau đó dẹp nồi cơm, chảo thịt kho, đi kiếm nước uống…
Khi đó Dân đang học năm thứ hai, Phượng mười tám tuổi. Không biết ai làm mai, một lần cô điện thoại cho anh, khóc: “Anh dìa nhà đi, em sắp lấy chồng rồi!”. Khi Dân chạy xe máy về thì mọi chuyện đã xong xuôi. Má anh nói: “Tư Xứng gã con Phượng rồi, nó nói mày cứ lo học, chờ mày có mà mọc râu…”.
Thấy vẻ mặt con buồn hiu, bà lại nói: “Thôi, khỏi vô trỏng. Con gái xứ này làm mắm không hết. Học xong về đây coi đứa nào ngộ ngộ tao cưới cho!”
Nhưng Dân vẫn vô nhà vườn. Lúc đó chị Tư chưa có chồng, còn ở đó. Phượng chạy qua, nhà cô chỉ cách nhà Dân mấy căn. Chị Tư cầm cái nón lá, nói: “Chị đi xóm chút. Hai đứa có nói gì thì nói…”.
Phượng chỉ khóc, không nói gì. Dân hỏi: “Bộ bỏ anh thiệt hả? Má nói em lấy chồng Đài Loan?”. Phượng thút thít, ngồi sát vô người Dân:“Ba em gả, em hổng dám cãi, mà cũng tại anh, anh đâu có hứa gì đâu…”. Dân thở dài, anh nói: “Em thấy người đó chưa?” ! Phượng: “Rồi, ổng cũng lớn tuổi, nhưng chưa già như chồng con Thúy”. Dân không biết nói gì nữa, trong mắt người anh yêu, dù hoang mang vẫn ánh lên những tia hy vọng…

Lúc chừng bốn giờ chiều trời hửng nắng chút xíu. Dân nhìn trời, mặc áo ra vườn. Những cây xoài giống Thái Lan trồng ba năm trước giờ đã có khá nhiều trái. Ghe buôn đã bắt đầu ghé nhà, gọi điện thoại chào giá. Lòng Dân cũng vui vui khi nhìn những trái xoài có màu xanh hơi sẫm, phần lớn là bán về thành phố cho người ta ăn sống. Dân xịt thuốc khá chăm chú, trời khá tối mới quay vô. Về ngang nhà Tư Xứng, Dân nhìn thấy một độ nhậu bày ngay hàng ba, có cả thảy bốn người. Đã muốn tránh nhưng ngăt nổi con đường về phải ngang qua nên Dân đành chịu chết.

Tiếng của Năm Sang ào ào: “Dô đây Út, làm vài ly cho ấm bụng mày”.
Dân: “Dạ thôi, anh Năm với chú Tư với mấy đứa nhậu đi, em dìa bên nhà”.
Nhưng Tư Xứng với Năm Sang hổng chịu, Năm Sang chạy ra, lôi Dân vô cho được. Ngoài Tư Xứng, Năm Sang còn có thằng Đen, thằng Minh trong xóm. Cả hai đứa mới 20 tuổi, không học hành, suốt ngày lội ruộng, rảnh thì nhậu… Năm Sang ngoài bốn mươi, thời thanh niên có thân hình rắn chắc và nổi tiếng lặn sâu, dai sức khi đi dở chà thuê nhưng bây giờ rượu đã tàn phá cơ thể anh ta. Có một cây ghita phím lỏm cũ kỹ thằng Minh vác qua. Năm Sang rót một ly đầu, uống cái trót, xong rót ly khác, đưa cho Dân: “Uống đi ông kỹ sư. Rồi tui ca cho nghe!”.
Dân uống nửa ly rượu trắng, nhăn mặt để xuống. Biết tính anh nên không ai ép. Năm Sang: “Đờn đi Đen. Tao ca nha”.
Giọng Năm Sang rất mùi, nhưng giờ có tuổi và có rượu, nó khào khào, càng bắt… “Nhung ơi, sao em nỡ đành đoạn bỏ đi khi con Thu vừa lên hai tuổi.Sao em đành quay lưng ngoảnh mặt khi anh vẫn con tha thiết yêu… em…” Vừa ca, Năm Sang vừa nhìn Dân. Vợ Năm Sang bỏ chồng lên thành phố mấy năm nay, tiếng ca của anh ta mùi mẫn như nước mắt…
Dân cầm nửa ly rượu lên, uống cạn. Bạn nhậu vỗ tay rào rào. Năm Sang càng thấm. Anh ta chuyển qua bài khác “Khoan khoan, xin đừng giết oan một trang hào kiệt, nghe lời anh đình thủ bớ La… Thành!”
Rượu như ngọt hơn. Dân như chợt tỉnh, anh nói với thằng Minh:
“Đừng rót cho anh nữa. Anh không uống nữa”.
Tư Xứng lè nhè: “Mưa mà con, bịnh gì mà cữ, à, con Phượng nó dìa thành phố, bỏ thằng chồng Đài Loan rồi, mày có nghe chưa?”.
Cũng như Năm Sang, Tư Xứng uống rượu hằng ngày, gặp ai cũng gài độ nhậu. Mới chừng năm mươi mà Tư Xứng đã rệu rã, người mềm oặt vì rất ít lao động.
Dân liếc Tư Xứng, nói: “Dạ, con hổng biết chú Tư”.
Năm Sang: “Hí hí, thiệt hôn chú em? Hay nó gọi cho mày rồi?”.
Quay sang Đen: “Ca tiếp nè mày: “Suốt một đời không gian dối…Từng tháng từng ngày mình gian khổ có nhau. Nhưng kể từ đây…, em đã ra đi không trở lại nữa rồi…”
Tư Xứng: “Cái thằng ca thiệt mùi, nhưng hồi xỉn đừng khóc nha mày. Thôi, kệ mẹ nó, cho nó đi mút mùa lệ thủy luôn. Thằng Út, dô, mậy..”

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

Truyện dài, đang phát hành, giá bán 45.000đ, mua trực tiếp từ tác giả có chữ ký. Đăng ký mua qua bưu điện cộng cước phí Phát chuyển nhanh + giá bìa. Liên hệ qua nguyendinhbon@gmail.com hoặc ttps://www.facebook.com/dinhbon.nguyendinhbon. Dt 0993882123