
Ngươi thích hành ngang ta hành dọc
Hành dọc nên thơ vướng độc hành
Cứ ngỡ đôi chân thành vạn lý
Đâu ngờ nhịp chỏi rối âm thanh
Đường dài lê bước mòn trang giấy
Gõ bút cuồng ca giấc mộng lành
Về đồng tát đìa bàu ao vũng
Mò chút nhà quê bán chợ trời
Một thuở xanh đi từ mặt đất
Nay về vuốt mặt đất phai phôi
Em cấy giấc mơ lên đồng cạn
Đất bạc màu buông rẽ mạ trôi
Ngơ ngác phù sa rời cố xứ
Dòng sông mắc nghẹn chảy hai nơi
Giặt mảnh hồn bầm vùng nước đọng
Ngầu đục lòng không rửa sạch lời
Chim chóc thẫn thờ khâu tổ vỡ
Gởi đàn con tạm chỗ sương rơi
Lửa vô tâm đốt son vàng cũ
Nhem nhuốc hoàng hôn váng nụ cười
Điên loạn thời trang đồi cạo trọc
Ngu ngơ thời thượng đảo mù khơi
Rừng thương sôi sục chân lâm tặc
Cổ thụ vong thân lụy đến chồi
Sườn non ma xóa nguồn xanh vọng
Mặt nước quỉ lau sạch tiếng cười
Thơ thẩn an nhiên chờ rêu phủ
Ngày rơi tung tóe hạt ngậm ngùi
Đâu dám ước trời bù nắng xé
Chỉ lo đất lở mãi quên bồi
Thôi thôi chớ vớt ngày xưa ấy
Mực rã lề xiêu vui tả tơi
Run run em vá bài thơ hoạn
Giấu mẩu chua cay dưới ngọt bùi
Ta cụng ly tình cùng đêm trắng
Mòn mỏi tìm chi vạt nắng rời
Bè bạn vẫy tay chào tưởng tượng
Bao người nơi cuối đất chơi vơi
Bao nhiêu giấc mộng tan đầu sóng
Bao chiếc sao băng lịm giữa trời
Độc hành thui thủi vào hoang vắng
Nhịp lẻ chênh vênh khuất nhịp đời
Rót chén hư vô mời nguyệt tận
Hiu hắt chờ non nước đã già
Lá mơ rụng trắng trơ cành mộng
Lòng chợt đìu hiu bóng ác tà…
Không lẽ ném hồn vào đáy vực
Mà bồng mà ẵm giả phồn hoa
Đưa chân vẽ một vòng hư ảo
Bóng ngã dài theo vạn lý xa
Ta muốn đạp bằng ao nước đọng
Gõ mặt trời ca khúc tráng ca!
Lưu Xông Pha