TÌNH SAY

khatiemlyTa bước chân đi vương sợi tóc,
Đủ làm choáng váng giấc mê say.
Tàn đêm rượu cạn bao nhiêu cốc,
Mà ảnh người, như khói thuốc bay!

Réo rắc đàn xưa cung lỗi nhịp,
Bâng khuâng hồ rượu biết vơi đầy?
Ta thèm một chút hương thừa cũ,
Sao cứ mơ màng như bóng mây?

Phật Thệ khói sương mờ bốn nẻo,
Huyền Trân nào lạc bước nơi đây!
Bồng bềnh tóc rối bời năm cũ,
Mãi quyện hồn ta bao ngất ngây!

Rượu đắng lung linh mờ dáng ngọc,
Cho ngàn đêm nhớ, với đêm nay!

KHA TIỆM LY

TÌNH NHẠT

khatiemly

Người trói hồn ta trong mắt biếc,
Từ thơ rơi xuống bước chân đi,
Rót ngang bình rượu, sầu chưa cạn,
Rượu nhốt hồn ta trong đáy ly!

Em trói hồn ta bằng sợi tóc,
Bao đêm mờ ảo bóng liêu trai.
Thơ chan vào rượu màu u uất,
Tình thả theo từng chiếc lá bay!

Rượu đã cạn rồi, thơ cũng thẹn.
Ai mơn rồi mái tóc em xinh.
Để ta rượu uống đong nghìn chén,
Mà chẳng sao đong được chén tình!

Phượng đỏ chen mình trong nắng lửa,
Tình ta làm nặng cánh ve sầu.
Thơ ta chua xót đời giông bão,
Mái lá chao nghiêng, rượu cạn bầu!

Thôi đã tan rồi bao ước mơ,
Dù ai cười cợt với duyên hờ.
Cám ơn người những lời tha thiết,
Làm sống tình ta tuổi dại khờ!

KHA TIỆM LY

TÌNH SI

khatiemly
Ta đếm lỡ làng theo bước đi,
Hoa ai rơi trải bước em về.
Để tình ta chết theo hoa ấy,
Đành mượn thơ sầu khóc biệt ly.
Bởi chẳng là màu hoa phượng đỏ,
Nên tô không thắm má môi duyên.
Cũng không quên tiếng yêu ngày đó,
Nên mượn gió về hôn tóc em!
Lỡ rớt yêu thương vào đáy chén,
Lung linh hình bóng một giai nhân,
Câu Quan Họ làm nhũn lòng đất sét,
Từ tóc mây che nửa mặt thiên thần.!
Quán đời nay bỗng dưng xa lạ,
Vết hằn sâu mãi bước gian truân.
Rót chén, sầu nghiêng theo mái lá,
Nhớ người, nên rượu cũng bâng khuâng?
Rượu thiếu men tình nên hóa nhạt,
Từ thiên thần vút cánh bay cao.
Cát về mang nỗi buồn sa mạc,
Ôm mối tình si tự lúc nào?
KHA TIỆM LY

TÌNH CÁT

khatiemly

“Câu quan họ làm nhũn lòng đất sét
Từ tóc mây che nửa mặt tiên thần” KTL

Chẳng phải con đò neo bến nước,
Mà bao lần tiễn khách sang sông.
Đắng cay nêm vị đời chua chát,
Nên chút heo may cũng lạnh lùng.

Và từ đó ta làm thân hạt cát,
Mặc gió đời vùi dập biết bao phen.
Mượn sức gió vút lên trời cao ngất,
Mơ thành mưa ve vuốt má môi em.

Nhặt từng chiếc lá vàng rơi rụng,
Để vá quàng một khối hồn đau.
Lại ôm ấp thêm mảnh tình vô vọng,
Nên đời ta toàn rượu nhạt, thơ sầu!

Từ muôn kiếp ta là thân hạt cát,
Mượn gió đời tim một cõi phiêu diêu.
Rồi lốc xoáy lại cuốn về sa mạc,
Nên ngàn đời không tìm được hương yêu!

Em muôn thuở vẫn là hoa thơm ngát,
Ta như bình sành mượn chút hơi men.
Còn ta mãi vẫn là thân hạt cát,
Mượn gió đời hôn trộm gót chân em!


KHA TIỆM LY

NHỎ BẠN NGÀY XƯA

khatiemly

Ngày lớn ròng hai lần con nước,
Mi nhỏ chưa cong, tóc nhò chưa dài.
Vú cau thẹn nằm sau áo ướt,
Ta nợ cái nhìn ở tuổi mười hai!

Giã biệt nhỏ ta lên thành đi học,
Để nợ bãi bồi, để nợ dòng sông.
Không ai chọc, mà sao nhỏ khóc?
Làm bông bần rơi trắng mênh mông.!

Một hạ ta về thăm sông cũ,
Tóc búp bê, giờ óng ả mượt mà.
Đinh áo chẻ cao, khoe chút da trắng muốt,
Thêm một lần ta nợ áo bà ba!

Hàng rào thưa ngăn nhà ta, nhà nhỏ.
Mà xem như cách mấy dòng sông.
Ai giả bộ đem áo ra phơi gió,
Để nhìn nhau, má nhỏ ửng hồng hồng.

Theo lốc xoáy, ta thành thân viễn xứ,
Cây bần xưa buồn bã đón ta về.
Vắng ai đó bên dòng sông năm cũ,
Mấy bông bần theo gió rụng lê thê.

Mười tám tuổi, nhỏ tay bồng tay bế.
Bởi con bướm vàng đậu nhánh mù u.
Ta chết lặng, nhỏ nhìn ta ứa lệ,
Ta nợ nhỏ rồi, ánh mắt thiên thu!

Kha Tiệm Ly