CHẾT HỤT

Hải Ngữ

90d778d71eee33c12553a08bf988bb33-d5ntgpq

Tường giật mình tỉnh giấc. Trống ngực chàng đập thình thịch. Tường thấy rõ ràng tên công an ria nguyên tràng đạn vào lưng chàng. Máu tuôn ra từ miệng lỗ vết thương ướt đẫm lưng và ngay lúc đó chàng tỉnh dậy. Tường thở phào. Cái cảm giác váng vất của giấc ngủ nửa chừng và cơn ác mộng làm chàng khó thở. Tường hít mạnh dưỡng khí vào buồng phổi. Lưng chàng ướt đẫm mồ hôi. Cái cảm giác nhớp nháp vì lớp vải áo dính sát vào da làm chàng nhớ đến tràng đạn cày nát tấm lưng trong cơn mê. Tường cựa mình hơi chồm người về phía trước để hằn lại trên lưng ghế một khoảng mồ hôi ươn ướt; thấm đậm lớp vải bọc màu đỏ bây giờ đã đổi sang màu nâu sậm. Đến lúc này chàng mới nhớ là mình đang ngồi trên chiếc máy bay của hãng hàng không Đài-loan trong chuyến bay về thăm quê hương.

Chàng mở cái túi xắc để dưới chân, lôi ra chiếc khăn tay lau vội mồ hôi chảy dài xuống hai bên thái dương. Khuôn mặt chàng cũng đã ướt nhễ nhãi. Tường dợm người định đứng dậy vào phòng vệ sinh thì đèn “fasten your seat belt” nhấp nháy. Tiếng cô tiếp viên báo chỉ còn mười lăm phút nữa là máy bay đáp xuống phi trường Tân-sơn-Nhất, yêu cầu hành khách ngồi tại chỗ. Chàng kéo kéo lớp áo ra khỏi lưng để tránh cái cảm giác ươn ướt khó chịu. Từ lúc máy bay cất cánh khỏi Đài-loan, Tường ngầy ngật buồn ngủ rồi chàng thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, chàng thấy rõ ràng mình dẫn một tốp mười người vượt qua quốc lộ để tiến vào bãi ruộng xâm xấp nước toàn những gốc cây chà là cứng như sắt. Lúc đó Tường chỉ mới mười lăm tuổi. Nó chuyên dẫn khách vượt biên đến chỗ hẹn. Đây là điểm hẹn của “taxi”. Từ trạm này, khách được đưa lên “cá lớn” vào lúc gần sáng. Nếu thuận buồm xuôi gió, tàu sẽ ra khỏi cửa biển vào lúc tảng sáng, rồi đi luôn. Nhưng biết bao nhiêu là trục trặc. Nào là công an tổ chức những cuộc vượt biên giả để hốt vàng. Nào là công an của xã khác cố ý ăn hôi, đụng dộ với công an của xã đã được đút lót. Chuyện bắn nhau xảy ra là thường. Công an cũng có thể ngang nhiên bắn vào khách vượt biên để cướp bóc. Rồi chủ tàu cũng có thể lừa khách từ thành thị ra. Quăng ra bốn lạng vàng là giá ra đi cho một người, chuyện xui nào cũng có thể xảy ra cho khách vượt biên cả. Nói đến xui là nói đến mất hết tiền và tù tội nhưng mẹ con Tường thì không sao vì chủ tàu đã sắp xếp mọi chuyện. Nhà nó chuyên chứa khách ở Sàigòn xuống từ buổi chiều. Tường phải ra ngoài quốc lộ để đón họ vào nhà. Dĩ nhiên mọi chuyện đã được sắp xếp và đút lót nhưng cũng không thể lộ liễu quá. Trẻ con trong xóm thấy khách xuống là biết ngay tối nay thế nào cũng có tàu vượt biên. Chúng kháo ầm lên khi khách cúi đầu che mặt bước vội vào con đường mòn để tránh sự chú ý của mọi người. Tường phải dỗ dành, đôi khi nạt nộ để chúng đừng lên tiếng làm phiền đến khách. Dẫn khách vào đến nhà, Tường tản họ ra mỗi người một xó và rỉ tai dặn dò khi có biến. Họ ngồi im thin thít trong những góc bếp tối tù mù. Tiếng thì thầm cầu kinh, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng thở dài, vang lên trong đêm nghe buồn não nuột. Đêm khuya, tiếng chân người lao xao hay tiếng chó sủa trăng ngoài ngõ cũng làm họ giật mình. Không lo sợ sao được khi giao phó sinh mạng vào tay những người không quen biết trong một chuyến đi có quá nhiều rủi ro. Khoảng quá nửa đêm, Tường có nhiệm vụ dẫn tốp người ra điểm hẹn. Khoảng đường chưa tới một cây số nhưng phải băng qua quốc lộ, ném mình vào bãi chà là, quanh co một lúc mới đến chỗ. Tường sinh ra và lớn lên ở đây nên dọc theo con sông có ngõ ngách nào mà nó không biết. Chính vì thế, chủ tàu luôn luôn giao cho nó dẫn những khách ruột thịt, thân cận. Dẫn khách đến nơi thì coi như xong nhiệm vụ và mỗi đầu người chủ nhà trả cho mẹ nó năm nghìn. Đổ đồng ra mỗi chuyến gia đình nó kiếm trên dưới năm chục nghìn. Nhờ thế mà cả nhà mới có miếng ăn cái mặc sống tạm bợ trong những năm đầu tiên mất nước. Tường dẫn khách trót lọt được khoảng hơn năm thì bỗng nhiên vào một buổi sáng đẹp trời, nó leo lên “cá lớn” và vượt biên với khách luôn, không một lời từ biệt gia đình. Năm đó là năm 1980 Tiếp tục đọc

NGƯỢC DÒNG

Hải Ngữ
____________

look_at_me_att

look at me, photo Tram Anh Tran

Tú thắc mắc mãi không biết chuyện gì mà Khả lại hẹn gặp nàng gấp chiều nay. Chàng chỉ nói có chuyện quan trọng anh cần phải nói với em. Giọng của chàng trên phôn sáng nay nghe có chút run rẩy, ngập ngừng và Tú linh cảm được một chuyện gì đó quan trọng sẽ ảnh hưởng đến tình yêu của hai người. Tú không mường tượng được nó ra sao nhưng cái cảm giác bất an đó, trên đường lái xe đến hãng để gặp Khả, đã dần dần rõ nét trong tâm trí nàng. Nó mới nhú lên từ sáng, nhưng đến trưa thì sự bất an đã lớn hẳn. Cả ngày Tú không tập trung tư tưởng để làm được một việc gì. Bà xếp cứ nói mày trông mệt mỏi quá, nếu cần nghỉ thì nên về cho khoẻ rồi mai hẵng đến làm. Nàng cám ơn và bảo không sao. Ngồi thừ người trước máy điện toán, Tú chỉ mong cho đến giờ về và chạy bay đến gặp Khả để hỏi chàng cho ra lẽ. Nàng yêu Khả. Đó là một trong những tình cảm lớn của đời nàng. Tú cũng tin tưởng một tình yêu như thế đang ở trong tim của Khả và chắc chắn sẽ không có một trở lực nào có thể chia cách Khả với nàng. Vậy mà Tú đang mơ hồ một chướng ngại nào đó như đám mây đen kéo đến báo hiệu trước một cơn giông bão. Nàng rùng mình nhè nhẹ…

Cơn mưa bất ngờ đổ xuống khi Tú lái xe gần đến hãng của Khả. Cú phôn sáng nay cũng bất ngờ quá. Ngày hôm nay có nhiều cái bất ngờ, Tú chép miệng nhủ thầm. Đậu xe ngang hông hãng, Tú băng mình chạy ngang qua bãi đậu xe. Chỉ mới thoáng đó mà cơn mưa đã ào ạt đổ xuống như thác. Những hạt mưa trắng xoá vỡ vụn trên mặt đường nhựa đen ngòm văng bắn ướt đôi giày màu xanh của nàng, đọng lại từng giọt trông như nạm cườm. Cả gấu quần tây của nàng cũng đã lấm tấm ướt mưa. Nàng nhìn đồng hồ, chưa đến 5 giờ, sớm hơn mười phút. Tú có thể chờ Khả ở phòng đợi nhưng nàng vẫn không thích ngồi co ro trong chiếc ghế bành to tướng đặt chiễm chệ ở góc phòng. Dáng Tú nhỏ gọn, ngồi vào chiếc ghế bành trông không được cân đối cho lắm. Nó nuốt gọn lấy nàng như miệng con cá voi đang nuốt chửng miếng thịt mồi. Hơn nữa, nàng muốn tránh những con mắt tò mò của những nhân viên vào ra cửa chính. Đứng ở đây, vừa là lối Khả thường ra vì nàng trông thấy chiếc xe của Khả đậu ở phía trái, vừa có thể ngắm cơn mưa đang đổ tràn nước lên bãi đậu xe. Bỗng dưng, Tú nhớ lại ngày quen Khả cũng vào một buổi chiều ướt đẫm cơn mưa như thế này.. Tiếp tục đọc