NHỮNG KHÚC HẬU CHIẾN XA VỜI

CÁI BÓNG ĐÊM QUA

Đêm qua tôi đã mời cái bóng một điếu thuốc
Cái bóng buồn thiu dừng lại chỗ tôi nằm
Cái bóng hỏi thăm đường về với mẹ
Cái bóng xa nhà đã hơn 45 năm

Cái bóng bảo không dám về đơn vị
Vì đã tiêu khi đụng trận lần đầu
Cái bóng sợ như rất nhiều bóng khác
Nát thần hồn giờ không biết xác nằm đâu

Tôi hỏi bóng ở bên nào chiến tuyến ?
Bóng lặng thinh và chỉ đứng tần ngần
Mưa ngoài ngõ cứ như ai đang khóc
Cái bóng buồn y hệt bóng nhân dân…

Tôi không thể chỉ đường cho anh về với mẹ
Thôi thì ngồi xuống đây vấn điếu thuốc rê
Về Hà Tĩnh, Thái Bình hay Đồng Tháp…
Nếu không nhớ được nhà thì đâu cũng là quê…

Sáng nay dậy thấy lòng buồn rười rượi
Ra ngã ba đốt mấy nén hương trầm
Khấn Trời Phật có linh thiêng xin tiếp dẫn
Đưa hồn các chiến sỹ về nhà với mẹ từ tâm

Trong hương khói chuyến xe đò dừng lại
Có ai đó trên xe mĩm miệng cười thầm…

(Trung Dũng Kqđ)

CHIỀU 30 TẾT

Chiều 30 tết buồn ghê gớm
Mình ra trước cửa tiễn mình về
Tết nhất cũng phải về chứ nhỉ
Lưu lạc Sài Gòn, lạc mất quê!

Chiều 30 tết buồn ghê gớm
Tự bắt tay mình, tiễn mình đi
Quê nhà đã bỏ, xa biền biệt
Mấy mươi năm,
hồi hương
mấy khi…

Chiều 30 tết buồn ghê gớm
Còn sót mình ta giữa Sài Gòn
Bụi đơ8ì cũng học đòi thương nhớ
Bụi đời cũng đặt bày héo hon…

TRUNG DŨNG

MẸ ƠI!

Mẹ ơi!
Mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe với
Chuyện ông Bụt, thằng Bờm, chuyện Quận Gió, Quận He, chuyện chàng Lía, Kim Quy…
Mẹ đừng kể chuyện Tấm Cám, Lý Thông, chuyện cậu bé nhổ tre ở làng Phù Đổng
Con không muốn nghe chuyện phản trắc, ác ôn, chuyện bất ngãi bất nghì…

Mẹ ơi!
Mẹ kể chuyện chiến tranh cho con nghe đi
Chuyện bom đạn, thương vong, chuyện đổ nát điêu linh hay chuyện gì cũng được
Nhưng mẹ đừng kể có con trong chiến trường, mặt trận
Vì con sẽ chẳng biết làm gì với khẩu súng trên tay.

Mẹ ơi!
Mẹ kể chuyện tình yêu cho con nghe đi
Con chỉ muốn gia đình mình đoàn tụ
Đêm qua con thấy cha về trong giấc ngủ
Con được ngồi vào lòng của cả mẹ và cha.

Mẹ ơi!
Mẹ đừng kể có con trong câu chuyện chia lìa
Mẹ đừng kể có con trong hoang tàn đổ nát
Mẹ đừng kể, đừng ru và mẹ cũng không cần phải hát
Nếu lòng mẹ buồn vì đã đánh mất tin yêu

Mẹ ơi!
Mẹ cũng đừng ru con chuyện thân phận của nàng Kiều
Ngày con lớn, chắc chắn con sẽ biết
Đất nước mấy ngàn năm toàn nghe lời chia biệt
Trong làn gió hiền hoà vẫn nghe tiếng cái dây mắc võng nghiến răng.

Đêm qua
con nghe có ai đó bảo rằng:
Chuyện ngày nảy ngày nay kể ra sẽ kinh hoàng hơn chuyện ngày xửa ngày xưa gấp ngàn lần mẹ ạ!

Mẹ ơi!
Mẹ đừng kể chuyện nước mình cho con nghe nha!

Dũng KQĐ

Đất nước khóc thương những phần đã mất.

Đất nước
Khóc thương những phần đã mất

Chiều nay tôi ngồi khóc
Tôi nhớ tiếc em
Tiếng nước sôi trào hai hàng nước mắt

Hoàng Sa giờ chỉ còn là nỗi nhớ
Mục Nam Quan giờ chỉ còn là nỗi nhớ
Một phần thác Bản Giốc,
một phần Trường Sa,
một phần Biển Đông
Giờ chỉ còn là nỗi nhớ
Nửa cánh rừng hoa ban, nửa rừng quế, nửa rừng hồi
và những sớm, chiều biên giới…
Tiếng chi kêu uý oá bên này xót tiếng vượn hú bên kia…

Tất cả chỉ còn là nỗi nhớ
Ngày các em bị ép uổng theo chồng
Chiều chiều thấy bóng nhạn quê người các em có bâng khuâng?

Tình đất nước mà biến thành tiếc nhớ
Năm chìu ruột này thương khóc bốn chìu kia
Vĩnh biệt tình em
Tôi bất lực, tôi chẳng biết làm gì
Tôi chỉ biết ngó sao hôm sao mai, oán hờn, tủi thân và khóc
Chẳng còn chút hy vọng nào
Em đã sang sông, nghìn trùng, xa lắc…

Chiều nay nhớ em tôi khóc
Tiếng nước sôi trào hai hàng nước mắt.

Dũng KQĐ

MẮC MƯA

1.
Đám mây bay không cẩn thận
Vướng vào một dãy nhà cao
Mặt trời giật mình trốn mất
Sài Gòn đổ trận mưa rào

2.
Cả chiều mưa nả vào anh
Rào rào mấy loạt liên thanh rất buồn

3.
Sài Gòn mưa 9 hạt mưa
Hạt 10, 11 chắc chừa ngày mai
Có người bảo tớ đếm sai
Nhà Bè rơi hạt 12 lâu rồi

4.
Mắc mưa một trận tơi bời
Ba ngàn tám chục hạt rơi trúng mình
Hạt thánh thót, hạt lung linh,
Hạt thưa, hạt bất thình lình rơi mau
Hạt mưa trước, hạt mưa sau
Hạt mưa vội, vỡ tan màu… nước mưa

5.
Thủ Đô mưa cũng tầm thường
Quê mình mưa rớt dễ thương hơn nhiều.

6.
Hồn rừng, tục bản, tình buôn…
Đã trôi theo trận mưa nguồn về kinh

7.
Sài Gòn học đòi mưa xứ Huế
Nên mấy ngày nay cứ dầm dề
Nước lã làm sao bì rượu ngự
Nên mưa kiểu gì cũng nhà quê

Dũng KQĐ

VĨ TUYẾN

Con!
Nếu vẽ bản đồ,
Hãy nhớ nhẹ tay khi kẻ đường vĩ tuyến
Đừng rạch sâu như địa đạo, chiến hào…
Lỡ nơi ấy chọn làm đường chia cắt
Đất nước sẽ đau như một vết dao

Đừng thù nghịch mà mạnh tay con nhé
Đường kẻ ngang nên vẽ những nét mờ
Để mai mốt ngày non sông thống nhất
Chẳng có vết hằn nào trong trí nhớ trẻ thơ

Có những quốc gia lấy dây thép gai viền vào đường vĩ tuyến
Bao nhiêu năm cào xước tấm bản đồ
Dân nước ấy cả đời dùng nước mắt
Mong rửa trôi lằn giới tuyến mấp mô

Những đất nước lấy nồi da xáo thịt
Mấy mươi năm cách trở chia lìa
Đường vĩ tuyến là vực sâu cách trở
Đứng bên này mà lo lắng bên kia…

Vẽ vĩ tuyến nên thêm cái cổng làng vào con nhé
Cho người đi còn nhớ chỗ để về
Và kiên quyết không vẽ người đứng gác
Để ngày trùng phùng chẳng có đứa nào dám hạch hỏi người quê

Nếu có vẽ thì thêm chiếc cầu vào con ạ
Dập dìu ngựa xe như trong cuộc sum vầy
Đường vĩ tuyến vẽ khoan thai mềm mại
Và nhịp nhàng như lũ trẻ nhảy dây

Đề vào đấy lời nguyện cầu sông núi
Lời tự do, lời hoà hợp, chào mời…
Cài lên đấy nhiều hoa vào con nhé
Để khi nhìn tấm bản đồ
thấy trái đất
thảnh thơi!

Dũng KQĐ

MÙA THU

1.
Đêm qua mót được cơn mưa
Sót từ mùa thu năm ngoái
Hình như nó cũng rất buồn
Vì nghe tiếng rơi uể oải…

2.
Đừng đi qua vườn tôi thu nhé
Có mấy chiếc lá khô mùa cũ muốn để dành
Gã hàng xóm hình như đang dấu diếm
Cái gì trong tay khe khẽ tiếng lanh canh…

3.
Mùa thu đã xong chưa nhỉ
Sài Gòn tháng tám lừ đừ
Hôm qua có gã bưu tá
Đi vào nghĩa địa đưa thư

4.
Sài Gòn mờ mịt, âm u…
Gió mưa làm hỏng mùa thu mất rồi.

Trung Dũng Kqđ

BUỔI SÁNG ĐÀ LẠT 1

Giấc mơ chưa kịp bay đi
Màn sương nhón chân níu lại
Nắng chạm vào em thủy tinh
Mặt trời hình như ái ngại.

Con ngựa ăn cỏ trên đồi
Thời gian dừng chân đứng đợi
Con chuồn chuồn nhỏ ngủ quên
Trên cành thông khô năm ngoái.

Gió là một lượt ngàn thông
Giọt sương vỡ trên lá biếc
Đà Lạt choàng chiếc khăn voan
Hoa dại cài trên áo cưới.

Những đóa hoa quỳ tàn vội
Nhường bước cho mặt trời lên
Núi đồi vẫn cứ ngủ yên
Kéo cho dài giấc mộng đẹp.

Dũng KQD
Đà Lạt 1988

CỐ HƯƠNG

dungkqd
(Nhớ Hà Tĩnh)
Đang nhà mình lại nhớ nhà
Tới đầu làng đứng khóc oà, nhớ quê…
Một hôm nhớ quá tìm về
Lạc trong mấy nẻo chưa hề ghé chân
Ngang qua hẻm núi tần ngần
Nghe trầm buồn bước nghĩa quân lên đường…
Hồn ta mây gió bốn phương
Đôi khi ngồi khóc khói sương bên đèo
Chim chàng làng hót trong veo
Bên kia triền dốc, quê nghèo, mẹ ơi !

Ra sân ngửa mặt lên trời
Phơi khô cái nhớ tơi bời… cố hương.

Dũng KQĐ