Anh Chi Yêu Dấu (6)

sáu

girl-with-long-hair-blowing-heart-shaped-bubbles-pink-red-feminine-woman-fine-art-oil-painting-beautiful

 

CHI ĐƯA CHO TÔI XEM THƯ CỦA MẸ VIẾT CHO em. Bà viết, đáng lẽ mẹ lên đón con về ăn tết nhưng cuối cùng có vài công chuyện thay đổi nên mọi điều sắp xếp đều hỏng cả. Bà gửi thư cùng vài món quà khác nhờ hãng máy bay đem tới nội trú cho Chi. Tôi đóng vai một người thân thuộc trong gia đình đón Chi về nhà cô Ngàn ăn tết. Khi đưa bức thư ấy cho tôi xem, em buồn chực khóc. Thư có một vài chữ nhòe, có lẽ là nước mắt buồn tủi của Chi đã rớt xuống. Nước mắt nhớ mẹ. Chi ngả đầu trên vai tôi, em nhớ mẹ anh ạ. Anh biết không, mấy tuần lễ đầu ở nội trú em đâu có chịu nổi. Em khóc hoài bị các Sơ la hoài. Anh biết không, có những buổi sáng lạnh ghê đi, bước ra khỏi phòng là em phải đưa hai tay ấp chặt lấy mũi và miệng. Lạnh cay buốt, lạnh đến nỗi máu ứa ra ở cửa mũi. Em khóc, đôi vai gầy guộc so lại, nức nở. Tôi bỗng thấy xót xa quá đỗi. Này em, tôi giữ chặt lấy vai Chi, anh nghĩ bao giờ mẹ cũng thương em mà. Chi vẫn nức nở, em biết, nhưng mẹ không thương em như trước nữa anh Huy ạ.

Người góa phụ đã thôi thích hoài một màu nâu, đời sống đang đổi những màu rực rỡ tươi vui cho bà. Đời sống như thời tiết, qua một mùa, qua một thời rồi phải đổi thay. Tôi nhớ có lần ngồi với mẹ Chi ở ngoài vườn, có lẽ tôi không bao giờ chán một màu nâu, em Huy ạ. Bà kể cho tôi nghe về một vài hình ảnh đậm nét của bà thời con gái và bà bảo tôi sợ rồi Anh Chi sẽ giống tôi. Tôi mong cho mai này em ấy được may mắn hơn.

Tôi dỗ dành Chi, tôi nói cho Chi hiểu những điều chính tôi cũng còn đang mơ hồ. Trái tim đến một lúc nào đó phải chia sẻ, như là một điều cần. Rồi em sẽ hiểu, đến một thời nào đó dòng sông phải đâm nhánh xa nguồn. Con cái dần rời xa cha mẹ để quyến luyến hơn một người khác. Tôi nói những điều ấy như là để tâm sự với mình, xác định mình. Nghĩa là điều tôi bỏ Sài Gòn với những người thân yêu để bây giờ ngồi đây, trong thành phố cao nguyên lạnh cắt da cắt thịt này như một điều rất thường, rất tự nhiên.

Tôi tưởng tượng ra câu chuyện thật lạ với Chi.

– Chi biết không, rồi sẽ có một điều rất mới, rất vĩ đại xảy ra.. Tiếp tục đọc

Anh Chi Yêu Dấu (5)

girl-with-long-hair-blowing-heart-shaped-bubbles-pink-red-feminine-woman-fine-art-oil-painting-beautiful

năm

PHẦN ĐÊM VỀ SÁNG CÓ NHỮNG HÔM LẠNH quá khiến tôi tỉnh dậy. Đã quấn vào người hai lớp áo và một lần chăn dày thế mà tôi vẫn bị đánh thức bởi khí lạnh. Hai bàn tay và cả hai bàn chân tôi cóng buốt. Chui ra khỏi chăn để tìm đôi vớ là một điều quá ngại ngùng mà tôi vẫn gắng được. Cũng như tôi không sao có thể ngăn được những cơn ho bất chợt theo cơn gió lùa vào một khe trống nào đó trong phòng. Mấy lần tôi đã nghĩ tới là phải đi kiếm những giẻ và giấy báo cũ để nhét cho kín những khe trống ấy, rồi mấy lần sau đó đều quên. Có một buổi chiều nhớ lời cô Ngàn tôi đã leo lên ngọn đồi thấp bên cạnh nhà và dùng gậy bẩy về được một khúc cây khô khá lớn cho cô Ngàn dùng búa bửa ra đủ làm củi sưởi đốt suốt  mùa đông này, cô Ngàn bảo vậy.

Buổi sáng, ngồi rút người trong chiếc chăn dày quấn quanh khi cô Ngàn pha cho tôi ly cà phê sữa bốc khói. Cô nói, chiếc áo len của cháu hơi mỏng, để hôm nào cô đan cho chiếc áo len khác dày hơn. Không ngờ năm nay lạnh quá. Nhìn đám cây cỏ mọc um tùm ở trước nhà hôm mới tới tôi có nói với cô là sẽ bỏ ra vài buổi để phát quang đi. Nhưng đã mấy tuần rồi tôi vẫn chưa khởi công được Tiếp tục đọc

Anh Chi Yêu Dấu (4)

girl-with-long-hair-blowing-heart-shaped-bubbles-pink-red-feminine-woman-fine-art-oil-painting-beautiful

bốn

SƠ GIÁM THỊ SỬA LẠI GỌNG KÍNH CHO NGAY ngắn, nhìn tôi. Có một chút gì dè dặt khi bà trao cho tôi một tấm phiếu tiếp khách. Tôi điền vào đó tên Anh Chi, tên tôi và liên hệ giữa tôi và Anh Chi.

– Ông là anh của Anh Chi?

– Thưa Sơ, vâng.

– Anh ruột?

– Vâng.

Tôi nghĩ là mình phải trả lời giấu giếm như vậy cho đỡ rắc rối. Và có lẽ đó là câu nói dối gọn gàng nhất từ trước tới giờ của tôi. Mạnh dạn và bình tĩnh hơn lúc nào hết, tôi nhìn thẳng vào mắt người đối diện:

– Anh Chi là em tôi.

Sơ giám thị cắm cúi ghi vào cuốn sổ bìa đen lớn ở trên bàn tất cả những gì tôi đã ghi ở tấm phiếu tiếp khách. Rồi Sơ đưa tấm phiếu ấy cho một Sơ khác, đang đứng ở cửa nhìn ra phía sân chơi.

– Cậu ngồi đợi một lát em sẽ ra.

Từ lúc người nữ tu áo xanh cầm tấm phiếu có ghi tên tôi và tên Anh Chi đi khuất, tôi hồi hộp quá thể. Ngồi ở phòng khách nhìn sang dãy hành lang đối diện, toàn thân tôi run lên. Một lúc nào đó mình mới nhận ra mình có một trái tim quá nhỏ bé và yếu đuối, như muốn vỡ ra từng mảnh. Là lúc này, hai cánh tay tôi khuỳnh ra thành ghế nhưng hai bàn tay nắm chặt lấy nhau trước ngực. Tôi tránh nhìn ra ngoài sân chơi và dãy hành lang đối diện mà chỉ lát nữa đây tôi biết Chi sẽ theo Sơ hướng dẫn qua đó. Nhìn thấy Chi từ xa, có lẽ tôi sẽ nghe được cả tiếng bước chân của em tới gần, tội nghiệp cho trái tim hồi hộp của tôi lắm.

Mi quá yếu đuối, Huy ạ. Tôi chia sự hồi hộp của mình ra bằng cách cố quan sát tỉ mỉ các thứ bày biện trong phòng khách nội trú. Những bức vẽ bằng chì sáp màu sắc lộng lẫy mà tôi tưởng tượng ra những ngón tay tròn trĩnh nắn nót dưới mái tóc nghiêng nghiêng của một cậu bé hay cô bé nào đó, vẽ hoa, vẽ phong cảnh và những con vật, qua đôi mắt ngây thơ của chúng. Ở một bức tường khác là chiếc tủ kính rộng có nhiều ô, bày biện những hình thủ công làm bằng tre, bằng gỗ hay bằng len bằng vải, nhà sàn, hoa và đám gà con. Trên mặt chiếc tủ thấp ấy là một bức tượng thạch cao đặt trên một khúc gỗ thông nhỏ mà lớp vỏ ngòai đã được sơn phết một lớp vẹc-ni vàng bóng. Bức tượng có khuôn mặt nhìn xuống trông rất đẹp. Tôi đoán đó là bức tượng Đức Mẹ, một người nữ đẹp hơn tất cả mọi người nữ khác trên trần gian, Thánh thi đã chép như vậy. Một chiếc ly thủy tinh, nước trong vắt với một búp hồng đang nở, có lẽ mới được cắm vào buổi sớm chủ nhật hôm nay Tiếp tục đọc

Anh Chi Yêu Dấu (3)

Đinh Tiến Luyện

girl-with-long-hair-blowing-heart-shaped-bubbles-pink-red-feminine-woman-fine-art-oil-painting-beautiful

ba

TÔI ĐÃ BẮT ĐẦU QUEN VỚI TIẾNG CHUÔNG CỦA ngôi nhà thờ Chính Tòa. Sáng sớm lúc 4 giờ, 12 giờ trưa và sáu rưỡi chiều. Tiếng chuông ngân nga, khi quyện với sương mù, khi lẫn trong gió, đều đặn vào những giờ khắc nhất định. Tiếng chuông mà có buổi chiều trong cơn ho rũ tôi nghe chính là trái tim mình ngân nga. Tôi đã nhìn rõ hình dáng con gà đứng trên đỉnh ngọn tháp chuông để tôi vừa nghĩ rằng, rồi cũng một lần nào đó, có thể cũng là đêm Giáng sinh, như người lính phi công Vincent mất trí nhớ, tôi sẽ leo lên ngọn tháp chuông bằng sức khỏe bệnh hoạn của mình, bẻ gãy khối sắt ấy đem về làm quà tặng cho Anh Chi. Sao lại có những liên tưởng kỳ cục như vậy? Cũng như ý nghĩ đã trở thành thực tại là tôi đem tôi lên đây. Sống để mà ám ảnh những chuyện gì đâu đâu hoài, như vậy, có thể một ngày nào mình sẽ chết bằng những nỗi ám ảnh đó. Chi theo hoài tôi, tôi theo hoài Chi, cũng chỉ loanh quanh trong trí tưởng của tôi. Cho đến khi nào chết đi, tôi đã nghĩ như thế, có lẽ hồn tôi vẫn còn theo Chi. Rong ruổi cuộc đời này, suốt đời nhau không bao giờ biết mệt, không bao giờ tuyệt vọng. Phải là như thế.
Buổi sáng chủ nhật tôi đứng ngơ ngẩn ở trước cửa nhà thờ Chính tòa với ý nghĩ có thể gặp Chi ở đó. Những hồi chuông đầu giờ lễ rồi những hồi chuông tan giờ lễ, tôi lẫn trong đám đông người ra vào nhưng không một lần tôi đã bước vào trong. Đứng nơi cửa, tôi có thể nhìn thấy những tấm kính màu ở các khuôn cửa trên cao ghép thành hình các vị thánh, những miếng kính rực rỡ màu sắc trong nắng buổi sáng làm tôi nhớ màu sắc trong những bức tranh bằng chì sáp Chi thường tô nghịch ngợm trong cuốn sách in. Tôi đánh bạo hỏi thăm một Sơ áo trắng, khăn màu xanh đậm mới trong nhà thờ bước ra:
– Thưa Sơ, cho tôi hỏi thăm…
Vẻ mặt của người nữ tu hơi ngỡ ngàng một chút khi đối diện với tôi, nhưng vẫn sẵn một nụ cười cởi mở:
– Ông hỏi gì cơ?
– Sơ có biết nội trú Domaine de Marie ở đâu không ạ?
– Domaine à, người nữ tu trẻ đưa tay chỉ về hướng phía bên trái nhà thờ, ông đi lối này, hết con dốc kia rồi hỏi thăm thêm, chứ thực ra khó mà nói cho rõ để ông có thể tự tìm tới được.
– Thưa Sơ, chắc xa lắm?
– Không, ông có thể đi bộ tới được nếu không tiện xe Tiếp tục đọc

Anh Chi Yêu Dấu (2)

Đinh Tiến Luyện

girl-with-long-hair-blowing-heart-shaped-bubbles-pink-red-feminine-woman-fine-art-oil-painting-beautiful

hai

BUỔI SÁNG TÔI THỨC DẬY TRONG CÁI LẠNH buốt giá của trời đông Đà Lạt. Nằm im trên giường để cố lắng nghe một tiếng động nào của thành phố nhưng tuyệt nhiên là không, ngoài tiếng gió se se vào mặt kiếng vỡ cửa sổ. Ở đây yên tịnh quá. Những lần lên đây tiện dịp tôi chỉ ghé thăm cô Ngàn trong chốc lát. Không ngờ có một lần tôi lại chọn nơi đây để buổi sáng nằm đợi nghe những tiếng động thức dậy chung quanh. Ra khỏi giường với hai tay và hai chân lạnh buốt, tôi phải tìm tới đôi vớ và hai bàn tay giấu dưới hai cánh tay ôm trước ngực. Mãi tới lúc này tôi mới nhớ tới chiếc khăn quàng len chị Hà mua chứ không kịp đan cho tôi, buổi tối trước hôm tôi đi chị đã sang phòng dúi theo khi tôi đang xếp những quần áo vào vali. Chiếc khăn quàng đỏ màu rượu chát đan hình quả trám, ở đầu khăn có những tua mềm mại tôi khép chéo trước ngực để chặn một cơn ho nào đó, lúc nào cũng như chực sẵn thoát ra.

Đến ngồi ở bên cửa sổ, hơi lạnh làm đục mặt kính mà tôi phải đưa tay lau trắng một khoảng mới có thể nhìn ra ngoài. Trời có mưa một chút, tôi thấy những đám quỳ vàng mờ mờ lưng chừng dốc, lẫn vào đám cỏ ven đường bị xô dạt trong một trận gió nào tội nghiệp. Con dốc mà tối qua tôi leo lên giờ mới để ý, có một cây thông già bật gốc nghiêng cành như chực ngã xuống vắt ngang đường sau một cơn mưa gió lớn. Ở cuối chân dốc, tuyệt nhiên tôi không thấy gì ngoài lớp sương trắng đục che khuất mất cả con đường ven bờ hồ và mặt nước. Tưởng tượng Chi đang ở cuối con dốc ấy, rồi khi lớp sương mù tan dần tôi thấy rõ cô bé, miệng ngậm một nụ hoa vàng mới ngắt ở ven đường nào đó còn ướt sương. Chi là một con chim bồ câu, áo trắng chùng phủ gót. Chi đi mà như bay là là đến với tôi. Anh Huy ơi, anh Huy ơi, Chi nè anh. Trông Chi có lạ lắm không anh. Chi vẫn vậy, mắt bé vẫn đầy những vì sao. Có điều gì làm anh buồn. Không. Anh giấu Chi. Thật mà. Rõ ràng anh giấu Chi. Và Chi khóc.

Có tiếng động ở cửa phòng, cô Ngàn ló đầu vào hỏi:

– Cháu thức dậy rồi chứ?

Tôi bỏ cửa sổ, quay lại:

– Cháu thức dậy từ hồi nãy cô ạ.

Tôi phụ với cô vài công việc vặt trong khi cô than thở cảnh sống trơ trọi từ ngày Hiện đi. Nhớ nó quá, nước mắt cô rơm rớm, sự sống mình là chia sẻ, còn được chia sẻ là còn biết có cái gì hạnh phúc. Bất hạnh là mình phải sống lủi thủi với mình, không còn lo lắng hay chịu thiệt thòi cho kẻ khác. Tôi không biết có nên tìm một lời nào để an ủi, thực sự tôi vẫn thấy ngượng ngập, vụng về trong những câu chân tình của mình. Tôi nghĩ được rằng tôi hiểu cô. Tôi sẽ ở đây, nhận khung cảnh này làm thân thuộc. Tôi nói với cô Ngàn mai mốt cháu sẽ giúp cô chém bớt đám cây và cỏ dại mọc um tùm quanh nhà này. Cháu nghĩ trước đây nó đã từng là một ngôi biệt thự đẹp.

Cô Ngàn pha cho tôi một ly cà phê và chia cho tôi một miếng bánh mì, tôi nói về vấn đề ăn uống xin cô cứ để mặc cháu lo liệu. Phải khó khăn để diễn tả ý của mình để khỏi phụ lòng lo lắng của cô. Tôi ăn sáng một cách vội vã.

– Cháu phải tìm gặp một đứa bạn trong sáng nay để hỏi thăm nó về chuyện ghi danh học ở đây.

Tôi tìm Trường ở nhà nhưng không gặp. Trường đã đi học. Tôi lần mò lên đồi Đại Học. Ở đây có một điều dễ thương: mỗi trường đều chiếm một ngọn đồi, là cả một học khu rất thơ mộng. Những lần lên đây tôi đã được nghe nhắc tới những ngọn đồi Franciscaine, đồi Couvent des Oiseaux và được tả rất đẹp, nhưng chưa có dịp tới thăm.

Và tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm, cho đến khi có một tên trường nở ra như hoa từng chữ trong đầu tôi, nơi mà mẹ Chi đã gửi Chi ở đó.

Trường đang có giờ học trong giảng đường, tôi được dịp đi loanh quanh những con đường nhỏ ngoằn ngoèo lên dốc xuống dốc trong phạm vi của trường để đợi. Qua chiếc cầu nhỏ sơn màu đỏ bắc ngang qua một lũng đất không nước là một bãi cỏ, tôi gặp một nhóm nam nữ, tưởng là sinh viên đang tụ tập chuyện trò, nhưng để ý tôi thấy có một giáo sư trong nhóm đó. Đẹp trời, thầy trò đem nhau ra ngoài, kẻ ngồi người nằm sấp trên cỏ ghi chép hoắc chống cằm chăm chú nghe. Tôi thích cái cảnh này quá. Và tôi thích những cây mimosa vàng chụm đầu nhau bên lối đi, cánh áo len màu của những người con gái ở đây, đôi má mịn mỏng lúc nào cũng ửng lên vì lạnh.

Lại nhớ tới Chi mất thôi.

Tôi ngồi xuống ở một bậc đá, dưới chân nhà nguyện có một cái tên đặt: Năng Tĩnh. Tôi nhớ Chi, cô bé đang ở cùng với tôi trong một khu trường nào đó, trong thị xã này. Và Chi từ trong nhà nguyện bước ra, tay cầm một cuốn kinh nguyện màu đen với những hàng chữ mạ vàng ở gáy. Chi ngồi xuống bên tôi. Anh đang nhớ tới Chi phải không? Ừ, anh đang nhớ Chi vô cùng. Chi biết. Chi biết gì? Khi một người nhớ một người thì đôi mắt như thế nào. Chi có thể đọc được những hàng chữ trong mắt kẻ khác? Mắt anh thôi. Nhỡ khi anh nhắm? Chi cũng đọc được. Nhỡ khi anh khóc? Chi bật cười, con trai mà anh cũng biết khóc à? Có chứ, anh biết khóc giỏi nữa là đằng khác. Chi quả quyết, Chi cũng biết được. Chi nhìn sâu vào đôi mắt tôi và tôi thấy bóng mình nằm trong đôi mắt rộng của cô bé. Lâu lắm, và tôi hầu như chết đuối trong đôi mắt ấy. Anh muốn nói một câu với Chi. Lạ lắm hở anh? Ừ, lạ lắm. Chi với tay bịt lấy miệng tôi. Đừng anh.

Trường reo lên khi thấy tôi ở đằng xa:

– Lạ lắm đấy nhé.

Tôi cười nắm lấy tay Trường:

– Lạ sao?

– Khi nhận được điện tín của cậu, đám em gái nhà tớ cười rộ lên với nhau.

– Có gì lạ đâu nhỉ?

– Lạ chứ, chúng bảo kẻ trở lại nơi mình đã tới trước đây một tháng là kẻ yếu tim. Tương tư bóng hồng nào ở đây chăng?

– Nhảm nào.

Hai đứa bá vai nhau. Tôi nói với Trường là mới trở lại đây hôm qua, sốt ruột vì cái vụ ghi danh quá.

– Nhất định học Chính trị – kinh doanh à?

–  Còn kịp không?

– Trễ thì đã trễ từ lâu rồi. Phải để xem đã.

Trường hỏi thăm tôi về nơi ở, tôi bảo là tôi ở nhà cô Ngàn mà một lần tôi đã nhờ Trường đưa đến. Trường rụt cổ, ngôi nhà hoang ấy à.

– Sao cậu không định ở nhà tôi?

– Phiền quá, với lại mình cũng cảm thấy thích cái ngôi nhà gần như hoang mà mình sẽ ở.

Trường hất mấy viên sỏi dưới chân:

–  Cậu lúc nào cũng có vẻ khó hiểu.

Tôi cười:

– Biết chứ, bởi thế sống mới hay vất vả.

Trường vỗ vai tôi rồi cất tiếng cười lớn hơn:

– Bạn ta ngày càng lạ ra.

Buổi trưa có chút hơi ấm của nắng khiến tôi cảm thấy khỏe hơn. Trường nói, dù sao thì cũng phải bắt cóc cậu về nhà tôi cho tới chiều.

Tôi nói Trường đưa tôi ghé qua dặn cô Ngàn không thôi mới tới đã làm phiền cô đợi cơm trưa. Cẩn thận đấy nhé, Trường bảo, cậu vẫn hiền nhất trong đám bạn bè.

Tôi nhìn hắn:

– Cù lần một chút nữa phải không?

Trường cười cười khi chúng tôi vòng bờ hồ. Trường đứng ngoài cổng đợi tôi vào dặn cô Ngàn rồi đưa tôi về nhà hắn. Đám em gái Trường mà ban sáng tôi tới không gặp vì đã đi học, giờ đông đủ cả. Liên và Chúc tấn công tôi tới tấp:

– Nghe anh Trường nói về anh nhiều lắm.

Tôi giật mình và bị bọn con gái bắt bí:

– Đúng là anh có nợ nần gì với ai ở đây rồi.

Tôi nhìn Liên, chị của Chúc, mỉm cười trong câu nói:

– Nếu nợ nần được ai ở đây thì thật là diễm phúc quá.

Tôi nói thế và làm Liên đỏ mặt. Nhưng sau câu nói ấy tôi bị rơi lại chính vực sâu thẳm của tâm hồn mình. Mà ở đó tôi có Chi. Nếu thành phố này không có em, nó có nghĩa gì đâu. Khi em đến đây thì cỏ cây nơi này mới đâm chồi nảy lộc. Và khu vườn tâm hồn anh đất trời vào mùa mới, từ hôm qua, từ lúc anh bước chân tới đây như cuộc hẹn hò như cuộc phiêu lưu mới trong đời mình…

Nghe tiếng chị em Chúc cười, tự dưng tôi thèm nhớ lại những ngày của năm trước khi tôi và Chi còn ngồi trên vuông cỏ của tuổi thơ ấu, tiếng cười thủy tinh của Chi vỡ ra cùng với bước chân chim của em, như những ngón tay đuổi nhau trên phím đàn vui tươi, rộn rã. Ngày đó mái tóc ngắn của em hay đậu trên vai tôi. Anh Huy nè, anh Huy biết không, nhỏ Ly Ly nó làm nũng em cả ngày. Anh biết. Anh biết sao? Nó giống chị nó đấy. Ngày đó đôi mắt Chi nhìn tôi trong vắt, tinh anh. Anh nghĩ gì em cũng biết nữa. Những buổi chiều tôi sang với Chi, với đám hoa quỳnh anh quyến luyến trước khung cổng gỗ nhà em, Chi đang ngồi trên chiếc ghế xích đu dưới tàng cây hoàng hậu. Em đọc báo và chờ anh. Có nghĩa là như thế, những chăm sóc chúng tôi hướng về nhau khi đời sống hàng ngày ta chia cho nhau đủ cả hai mươi bốn giờ, bởi vì trái tim ta có lúc nào ngưng nghỉ trong chu kỳ ấy.

Tôi siết những ngón tay đan nhau vỡ thành chuổi tiếng kêu nhỏ. Nhớ Chi quá đỗi. Và mỗi lần như thế tôi lại dời chỗ tìm một khoảng trời nào đó để nhìn lên. Con chim nhỏ bé của anh, giờ em đang làm gì? Có ai nghĩ rằng những lúc như thế, tôi có thể ứa nước mắt.

Buổi chiều Trường chở tôi đi một vòng thành phố, vào quán cà phê nghe hết vài bản nhạc. Buổi chiều tôi và Trường lang thang ở mấy phố buôn bán, mua sắm vài thứ lặt vặt cho mỗi đứa. Trường châm cho tôi điếu thuốc nhưng tôi nói với Trường đó là một trong những điều nằm trong lời dặn cấm kỵ của bác sĩ. Nhớ Chi một lần nào đó em đã nói với tôi, anh chả khỏe gì coi chừng đau ốm vì những điếu thuốc lá thì chẳng ai thèm thương đâu.

Buổi tối tôi được ăn bánh của hai cô em Trường làm. Chúc nói, hôm nay là sinh nhật của chị Liên đó anh Huy. Tôi nói vậy hả, hên lắm mới chọn đến đúng ngày để được ăn bánh. Chúc đề nghị:

Mai chủ nhật bọn em nghỉ học, yêu cầu anh Trường cho đi chơi, có anh Huy nữa nè.

Định đi đâu?

Vallée d’ amour!

Trường nhướng mắt:

Nhỏ này có hẹn hò với ai không mà hớn hở vậy?

Chúc bỏ luôn mẩu bánh vô miệng:

Em thì không nhưng chị Liên chắc có.

Chúc bị Liên với tay đánh vào đầu nhưng con bé đã né sát tôi:

Phải thế không anh Huy?

Tôi đối đáp kịp thời:

Có lẽ thế, tôi đã nghe đồn nữ sinh Couvent nổi tiếng…

Liên tham dự câu chuyện bằng đôi mắt tròn mở lớn, hướng về phía tôi:

– Nổi tiếng sao ạ?

– Nổi tiếng về những mối tình với các anh võ biền nơi xứ sở lân cận.

Liên cúi xuống với mũi dao nghịch ngợm trên lớp kem của miếng bánh:

Thiên hạ chứ không có Liên đâu à nha.

Trường nói:

– Điều đó không biết nhưng có một điều chắc chắn là các Sơ Couvent đã lầm lẫn lớn, càng kín cổng cao tường bao nhiêu thì càng khó giữ học trò con gái bấy nhiêu.

Nói rồi Trường cười. Tôi hướng câu chuyện theo ý mình:

Tôi có nghe đồi Couvent đẹp lắm nhưng lại không biết ở đâu cả.

Cũng chẳng đẹp gì lắm, nếu anh thích thông thì ở đó bạt ngàn, trên đường đi thác Cam Ly đó anh.

Trường hỏi Liên:

Noel này trường Liên có tổ chức Kesmes không?

– Có lẽ Tết, nghe mấy Sơ nói thế.

Trường nói với tôi:

– Có cái cảnh Kesmes là thú, cậu ở đây rồi ta dẫn đi, cam đoan là…

Liên lườm anh:

Anh chuyên môn phá thiên hạ không thôi, đi với anh năm ngoái vô câu lạc bộ ngượng muốn chết.

Tôi hỏi :

– Kesmes là sao ?

– Như ngày hội của trường í mà. Mấy ngày này  bọn con trai thường bảo là các bà Couvent kén rể, cho thiên hạ xem mắt con gái nhà mình đấy.

Tôi không cười với Trường. Tôi thấy Chi trên chiếc đĩa sứ trắng trước mặt, trong bộ đồng phục nhà trường. Tôi thấy những khung cửa sơn màu vàng và những cánh áo trắng thấp thoáng đi lại trên các hành lang trường Chi học. Ngày nào tôi đã ngớ ngẩn đến trường đón Chi. Nơi Chi ở bây giờ không biết có làm Chi của tôi vui. Tôi sợ cái cảnh ồn ào của đám học sinh lớn như tôi đang được nghe nói tới. Tôi sợ lắm. Nếu một ngày nào đó bất chợt, em lớn lên, một sợi khói vướng vào mắt em… Tôi cắn chặt môi dưới mà nghe ở góc ngực mình nhói đau.

Tôi hỏi Liên:

– Liên biết Domainne de Marie chứ?

– Liên có nghe nói thôi chứ chưa tới.

– Cũng như cái kiểu trường Liên à?

– Liên cũng không biết nữa.

Tự nhiên tôi thấy an lòng một chút, một chút thôi, đồng thời tôi cũng tưởng ra một nơi mơ hồ mà Anh Chi của tôi đang ở. Địa danh đó có thực hay chỉ là một cái tên, cái thế giới mà mẹ Chi đã đặt ra khi ghi trong tấm danh thiếp của bà?

– Liên có nghe nói tới Domaine de Marie thôi à?

– Vâng, nghe loáng thoáng bạn bè nhắc tới một lần.

– Chắc xa lắm?

– Liên không rõ, nhưng ở đây xa nhất chỉ có trường Franciscaine là ở ngoại ô thôi.

– Nghe tên trường là tòan thấy các Sơ với con gái rồi

Chúc ngó tôi:

Sao anh Huy thắc mắc về Domaine kỹ thế. Chúc biết nè.

Tôi cười cái khôn khéo một cách vụng về của con bé:

– Biết thật không?

Anh cứ cho em biết lý do đi rồi em sẽ tả cảnh cho anh nghe sau.

Nữ sinh Couvent có khác, đánh hơi thính gớm. Tôi đang định xin vào đó tu không biết các Sơ có nhận không?

Anh mà đi tu á ? – Chúc cười lúc lắc mái tóc – có mà anh phá cả tu viện người ta ra.

Cả bọn cùng cười. Nhưng Chi không cười. Chi đang đứng trong chiếc đĩa sứ trắng trên bàn, trước mặt tôi, Chi nói gì đó mà tôi nghe không rõ. Rồi Chi quay mặt đi. Chiếc đĩa sứ trắng nơi những miếng bánh đã được chia ra, một giọt nước vừa rớt xuống từ cái tách trà tôi đưa lên miệng. Tôi lại thấy Chi, trong giọt nước ấy. Hình ảnh Chi nhạt nhòa mà tôi đã liên tưởng tới hình ảnh con bé Cibel lúc đứng trên bờ hồ với các đầu ngọn cây khô in trên mặt nước. Rồi mặt nước vỡ ra. Tất cả chỉ là ảo mộng.

Chỉ là mộng ảo mà thôi.

Buổi tối Trường lại đưa tôi đi vòng quanh mấy ngọn đồi khác trước khi trả tôi lại nhà cô Ngàn.

Trường nói:

– Ta vẫn nghĩ, nếu cậu dọn đến ở với ta thì hơn.

– Phiền quá.

– Cậu biết mà, ở nhà mình ba mẹ đều dễ, nếu không muốn chia phòng với mình thì cũng có thể dọn dẹp cái phòng bỏ trống ở bên cạnh.

Phiền quá. Tôi chỉ biết nói thế bởi thực sự tôi đã thấy ưa cái phòng nơi nhà cô Ngàn rồi.

– Cám ơn cậu, biết đâu chả có dịp phiền tới. Cứ từ từ để xem đã.

Anh Chi Yêu Dấu (1)

Đinh Tiến Luyện

girl-with-long-hair-blowing-heart-shaped-bubbles-pink-red-feminine-woman-fine-art-oil-painting-beautiful

một

CHI ĐỨNG Ở CUỐI SÂN KIA, ĐƯA TAY VẪY TÔI rối rít. Anh Huy, anh Huy. Tôi cười với em. Đáng lẽ tôi đã ném tất cả mấy cuốn sách và chiếc túi xách trên tay để chạy bay đến chỗ Chi đứng rồi nắm chặt lấy tay cô bé nhưng tôi lại đứng yên. Và Chi cũng đứng yên, mỗi đứa ở mỗi đầu sân cùng ngó nhau. Chi cười, mái tóc dài nghiêng vừa xõa xuống vai. Chúng tôi đứng trong mắt nhau một lúc lâu như thế.

Nhưng Chi không có thật ở trước mắt tôi, cuối sân kia. Tiếng cười nhắc nhở hành khách từ trong phòng đợi của phi trường vang ra. Yêu cầu hành khách lên xe ca để về thành phố. Tôi dụi mắt mà tưởng mắt mình đang cay xè. Chỉ còn một mình đứng ngẩn ngơ giữa sân bay, tôi vội vàng bước tới, dù không có Chi đang đứng đợi.

Tôi là người bước lên xe ca sau cùng. Trên băng trước chỗ tôi ngồi có tiếng con gái khúc khích cười. Tiếng động cơ chuyển bánh át đi cùng với gió lùa vào khiến tôi ôm ngực ho. Sức khỏe tôi không khá lên một chút nào sau khi rời bệnh viện. Người đàn bà ngồi bên cạnh bảo tôi kéo chiếc cửa lùa xuống, tôi cám ơn nhưng không làm theo ý bà. Bà bắt chuyện hỏi tôi, mấy giờ rồi cậu. Năm giờ thưa bà. Năm giờ mà đã thấy tối. Tôi khoanh tay trước ngực nhìn lên cây cối, đồi núi chập chùng ở phía ngoài. Ngay cạnh đường đi, sương mù nằm dưới thung lũng như một hồ nước bạc. Xe đổ xuống con dốc một cảm giác để tôi liên tưởng cái cảm giác khi còn ở trên máy bay. Tôi lại cúi gập người xuống để ho lúc xe quanh ở một chân đồi. Người đàn bà bên cạnh nhìn lên cái then cửa kéo trên đầu tôi thay một lời nhắc lại.

Hai người con gái phía trước quay xuống ngó tôi thôi cười. Có lẽ tất cả họ đều là người ở đây và đang lo ngại cho một người khách vừa tới miền đất lạnh này Tiếp tục đọc