Category Archives: Chu Thụy Nguyên
NHẶT TỪNG HẠT TẾT. TỪ TRONG TUYẾT
LẼ NÀO TÔI ĐÃ BỎ LẠI TÔI. Ở CHỖ CỦA ĐÊM QUA
tôi đút túi tiếng chiêm chiếp
tựa bên các chấn song
quanh tôi các mầm chồi vẫn nôn nóng chờ tin người
tôi có nghe thấy nhiều lời khuyến dụ
hãy bơi qua nhanh đi
và từng người đã chìm lỉm dưới dòng nước chảy xiết
tôi biết khi ấy mình vẫn trù trừ
bởi ở phía bên nầy
bè bạn tôi vẫn đang tìm cách trèo lên nơi cao nhất của những căn nhà khổ nạn
đêm qua rõ ràng trong cơn mơ trối chết
dòng nước đục ngầu có thể đã ngập tận cổ mấp mé lỗ miệng tôi
thời điểm ấy mỗi người sẽ cảm nhận được sức nước và khả năng tồn vong của mình
bạn đừng mong ai còn nghĩ đến bạn giờ nầy. hãy tự cứu chính bạn
muối phải chăng lấp được biển nước mông mênh ?
khi vừa xả xong lũ người ta đã cười hả hê cho sự hốt hoảng và chạy chết của bọn dân đen sống bên dưới
ở tại đây có lẽ đã có một cách chịu tội khác của con dân thời đại nầy
là không còn phải chịu đóng đinh trên thập giá nữa
mà phải chịu trói tay trấn nước dưới những cơn cuồng lũ đúng quy trình
nước và trời hình như đang gần lắm
những tiếng gào. tiếng oán than. và vô vàn tiếng khóc có ai nghe thấu không ?
giờ nầy tôi ở đâu ? lẽ nào tôi đã bỏ lại tôi ở chỗ của đêm qua ?
Chu Thụy Nguyên
THẤP THOÁNG MẸ. CHẠNH LÒNG CON
đôi cánh mỏng. của ánh chớp. và vệ đường
mẹ xếp. năm tháng thứ lớp nhau. sợ lạc
vừa băng qua vài cánh đồng. con chệnh choạng
bóng mẹ gầy đi. xiêu vẹo cả đôi vai
kẻ được tuyển. đi tìm bóng mây khổ hạnh
cung đường cong. đèo dốc cứ lom khom
mưa thiếu nữ. và buổi chiều mê mệt
nghe rừng dương lìa tiếng. rớt rơi khô
kẻ trú xứ. mặt nạ dày bịt kín
gieo đồng tiền. vào miệng lỗ phù hư
và chế giễu. mặt trời tên lang bạt
kẻ di-gan đồng bóng. phỉnh lời nguyền
đừng đi tìm tôi. trong bó chùm lưu lạc
một thằng tôi trên dốc. chốn mê điên
quên thời khắc. và đánh lừa ảo giác
hạ đẳng vong thân. mù điếc. miệng như câm
vẫn chẳng thoát. những bức tường gian thế
những kim cô vây chặt. nỗi tù lưu
tôi vẫn vậy. đôi cánh bay rất mỏng
mẹ xếp rồi. ước nguyện chớ lìa xa…
Chu Thụy Nguyên
RƠI NƯỚC MẮT. NGÓ PHƯỜNG TUỒNG
lên đồi
chờ
giấc mây bay
chờ nghiêng trăng gội
bóng nầy
hình em
chờ ma thung lũng
khêu đèn
phất phơ hong lụa
vén
rèm thiên hương
hái
đong đưa
trái nõn nường
bày chơi
vũ hội mười thương
váy xòe
trận cờ thua
cuộc canh me
nát tung bọt thác
đỏ lè
phơi thây
đàn tan xẻ nghé
rã bầy
rũ
buông tay thỏng
hồn cây cội buồn
trượt dần
xuống dốc mê truông
nếm mùi
nhục tủi
nằm sương đếm ngày
sống
như hồn thác lên cây
trơ nhành hết quả
ngó đầy biển dâu…
Chu Thụy Nguyên
CÓ ĐI MỚI ĐẾN
1)
như đóa Crocus tím
mầm của nó yếu mềm
đã dùi khoan lòng đất cứng
ngoi lên khỏi mặt đất
chỉ để kịp chào mùa xuân
trong từng cánh tím mỏng
và trong túm nhụy vàng óng
hẳn đã có niềm tin
thật quyết liệt
2)
bàn tay lạnh ngắt
không lời
chỉ bắt. và vẫy
nơi
ngưng đọng lại buổi chiều
tôi hiểu
đó là cách biệt
3)
bên vách đứng lan can
nơi từng chứng kiến
các thảm kịch
sự gục ngã
và cả vòng tay ôm vừa cưới
một cọng xanh ốm yếu
vươn nở
đóa bồ công anh vàng tươi
từ khe nứt một tảng đá…
Chu Thụy Nguyên
NGOÀI KIA. MÙ BỤI HỒNG TRẦN
là cõi lạc mê. hay nẻo khuất?
lòng đá lạnh căm. nhớ hận người
tạc giữa hôn mê. và sóng cuộn
nhện giăng. ừ nhỉ! nhện giăng tơ
ồ không! lũ bướm mơ trăng gió
gục chết đêm qua. giấc mộng con
tơ tóc. dây chùng. mây đứt đoạn
một đời phù ảo. kén nằm khô
góa phụ ngồi. thương tưởng dáng xưa
hoàng lan sầu nhớ. tiếng dương cầm
đêm. leo lét bóng. thuyền nan cũ
và khói lặng mờ. trăng viễn du
không bóng đổ. chiều rơi. còn chiếc lá
là mù sương. ngày đó. bóng chơi vơi
là dạ khúc. đường về. chân đã mỏi
là thềm hoang. bóng núi khuất xa rồi
là cõi nhân gian. nắng lại mưa
tắm gội phù du. cuộc bỡn đùa
là duyên. hay nợ? phương trời ấy.
ta gọi vào ta. lòng nghe thơ…
Chu Thụy Nguyên
HỒ NGHI
hồ nghi đất rộng
trời cao
hồ nghi tấc dạ nông sâu
đổi dời
mảnh phù phiếm
khoác
rong chơi
chào mời rao bán
đã đời nhục vinh
khi tiên
lúc quỷ hiện hình
cạn hơi chạy vạy
rập rình oan khiên
sống
là chợp mắt
du miên
chưa trọn tiếng sáo
lỉ liên tội đầy
trân mình
ngục thất trói tay
ông – thằng
áo não
quắt quay nhục hình
hồ nghi vân cẩu
u minh…
Chu Thụy Nguyên
TÔI NỢ NGƯỜI ĐẠM BẠC
vuốt ve tôi
cơn gió đầu mùa còn chưa về
từng cánh chuồn bay
con chim sâu chẳng buồn hót
ở chỗ ta nhớ nhau
khóm tre trưa nhớ gió
những con sóng háo hức gọi bờ
ngư phủ chống sào gát tay lên trán ngủ
hải lý nào đợi người?
lỡ thương môi chúm chím
trái rừng ngọt mê tơi
môi đó tôi nợ người
một ngày đau hơn vết thương
tôi quay lại chiến trường
tìm tiếng em khóc ngất
mênh mang lắm
bầu vú xanh ơi! đừng cự tuyệt
em đã bỏ bùa tôi
để lần sau em nhé
những búp lan nở dại
anh sẽ gọi thuyền
về đi! lời mộc mạc
đường cổng trời tối om
tôi nợ người đạm bạc…
Chu Thụy Nguyên
THIỀN TỊNH VÔ ƯU. NGẮM CUỘC CỜ TÀN
mặt hồ
quay phắt cánh chim
hồn hoang bay
đậu
lim dim thạch bàn
cuộn mình
lăn lóc trở trăn
mưa
rung cánh nhỏ
tuyết
tan nát cành
ngày dài
bóng
đổ mong manh
ngước lên thập điện
trổ
xanh ráng chiều
cậy mình
đời
đã liêu xiêu
cậy người
khởi oán dập dìu
nợ ân
lang thang
giễu cợt phù trần
biến đen
hóa trắng
thay gần đổi xa
lầu vàng
xe bạc ta bà
hằng nga chực cướp
trăng sao ngỡ ngàng
cờ tàn
quyết cuộc cờ
tan
ngó trong ngùi
ngậm
tan hoang hội nầy
xem lần
thiện ác tại đây …
Chu Thụy Nguyên

