SỢI TÓC TÌNH NHÂN

Ngày mộng mị tuổi yêu vừa đến
Em tặng anh sợi tóc tình nhân
Tái sinh anh linh hồn gỗ mục
Trăng là em ong bướm lượn quanh

Ngày theo anh em còn kẹp tóc
Lụa mượt mà thơm trắng hương cau
Đã có lúc anh nhìn em khóc
Sợi tóc xưa cứa ngọt tim đau

Dây tơ hồng em đan bằng tóc
Ngàn sợi mây em tặng đời nhau
Cùng em đi trên muôn vạt sóng
Chập chùng đời, nghiêng ngã chia đau

Dịu hiền em trăng đêm vằng vặc
Thao thức em, anh giấc ngủ êm
Là lúc em dại khờ bật khóc
Tay níu tay, níu chặt mắt mềm

Những khi nắng nhạt vàng trên lá
Em luồn kim sợi tóc chẻ đôi
Vá hồn anh nửa đời nghiêng ngã
Dáng gầy run anh thoáng bồi hồi

Có đôi lúc tóc dài vướng mắt
Em đối diện em lặng lẽ đêm
Anh trở về bàn tay lạnh ngắt
Lệ trong trăng nhạt vỡ bồng bềnh

Có đôi lúc giả vờ ngơ ngác
Dìm hồn anh lặn ngụp ca dao
Và em sương muối chiều đã bạc
Chở che anh vũ điệu ngọt ngào

Như là em trong câu chuyện cổ
Lầy lội anh trong mắt xôn xao
Ngày hội mở em thơ mắt biếc
Suốt đời em, anh kẻ tội đồ

Nắng vắt đồi bên em than thở
Tuổi thơ em, anh cướp bất ngờ
Cắt nửa tim em bằng nỗi nhớ
Nhã nhạc em ai gọi giấc mơ

Ngày Thu tận anh phơi sợi tóc
Được thấy em rạng rỡ nụ tươi
Anh và tóc một đời góp nhặt
Vẽ trong trăng nụ nguyệt em cười

Tay gọt tóc sao nhầm mắt ướt
Khắc khoải đêm trăng chấm lửng rơi
Vạt áo tím ngọt ngào mơ mượt
Lững lơ người lơ lững sao trôi

Gỡ sợi tóc phơi chiều nắng nhạt
Đọc kinh cầu chuộc tội tình nhân
Nguyệt tơ xưa tàn phai nhan sắc
Anh gối quỳ vẽ lại vạt trăng

Em tặng anh một sợi tóc rối
Ngày tình nhân thuở ấy xa rồi
Và em nói tuổi thơ từ giã
Để yêu anh em cắn bật môi

Anh phơi sợi tóc vào trong mắt
Em chao nghiêng cười chẻ nụ duyên
Anh và tóc đâu tình góp nhặt
Là trăng vàng trên mái tóc tiên

Em là trăng vai gầy cánh vạc
Anh là Sao lục lạc tình tang
Nợ chi anh trăng khuya ngờ ngạc
Anh nợ em sợi tóc tình nhân

Nửa đời em vẫn đầy hay mất
Sợi tóc xưa còn có mãn viên
Nếu mai này anh về với đất
Nhớ gởi theo anh sợi tóc tiên

Đừng bao giờ em tôi bật khóc
Anh nợ em sợi tóc tình nhân

BÙI THANH XUÂN , tháng tám mười ba.

TÔI ĐI DẠY BỔ TÚC

BÙI THANH XUÂN

hs lon tuoi

Tôi trở về sau hai năm ở nơi rừng sâu nước độc. Sau chiến tranh cuộc sống gia đình bị đảo lộn tất cả. Trở về nhà với đủ mọi thứ lo toan cho cuộc sống mới. Lo lắng làm cách nào kiếm được việc làm, có cái ăn sống qua ngày, chờ tìm một công việc thích hợp với mình. Gia đình tôi không có một lí lịch sạch sẽ đối với chế độ mới để có thể tìm một chổ đứng trong các công ty, xí nghiệp của Nhà nước. Vậy là chỉ còn cách ra lề đường kiếm một chổ ngồi vá xe đạp. Tôi chọn một góc đẹp ở ngã tư Quân Đoàn, treo tấm vải ni lông che nắng mưa. Thêm cái lốp xe rách tươm làm bảng hiệu.
Chỉ tội cho đôi chân hay đi nên một thời gian sau tôi bỏ nghề, chuyển qua đi thồ. Nghề này hợp với tôi hơn vì được đi đây, đi đó. Đôi khi may mắn có em gái nào ngồi phía sau mình cùng trò chuyện trên trời dưới đất cũng đem lại một hạnh phúc nhỏ trong ngày.

Phong trào xoá mù chữ rộn ràng khắp nước. Tôi được ông cán bộ khối phố gọi vào nhập nhóm dạy bổ túc văn hoá. Vậy là bỗng nhiên mình được làm ông thầy bất đắc dĩ. Ban ngày đi thồ, chạng vạng tối lại lên lớp dạy a bờ cờ cho những người mù chữ trong phường Tiếp tục đọc

HOA SỨ ĐỎ

Bùi Thanh Xuân

seductive_by_bchilders84-d64f0af

1.

Trời sắp hết Đông nhưng cái lạnh vẫn còn bao trùm khắp nơi. Trời mù mịt mây. Còn gần nửa tháng là đến Tết. Ngoài đường rét lạnh căm nhưng hôm nay là chủ nhật nên đường phố vẫn đông đúc người qua lại.

Tôi rất ngại ra phố những lúc như thế này. Bọn trẻ bây giờ chạy xe trông khiếp quá. Sáu mươi tuổi rồi, không còn phải vất vả lo toan công việc nữa nên chỉ ở nhà chăm sóc vườn cây cảnh rồi đọc sách báo.

Chiều nay vợ tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Bà cũng không còn vất vả ôm đồm như thuở còn trẻ trung nữa. Công ty kinh doanh hải sản đã giao lại cho vợ chồng con gái.Rãnh rỗi vợ tôi mới ghé ra giúp đỡ chúng nó vài việc rồi trở về lo cơm nước.

Tôi đang loay hoay cắt tỉa cây hoa sứ trước sân nhà, nghe tiếng vợ léo nhéo Tiếp tục đọc

VỀ VỚI MẸ

Bùi Thanh Xuân

meba,eque

Có bao giờ chúng ta suy nghĩ sẽ còn bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa trong đời ta sẽ về ngồi bên cạnh Mẹ, dành thời gian riêng cho Mẹ.

Một câu hỏi thật đơn giản nhưng cũng rất khó trả lời. Điều này mỗi chúng ta tự hiểu và rồi cảm thấy ray rứt sao thời gian còn lại dành cho Mẹ ít quá vậy. Này nhé, mỗi ngày một tiếng. Đời Mẹ còn lại bao nhiêu ngày? Đó là thời gian số đông chúng ta không làm được.

Một tiếng mỗi ngày thôi.

Thời gian yên bình nhất là lúc tôi được ngồi cạnh Mẹ, được nghe Mẹ nói, được thấy Mẹ cười. Tôi may mắn được có mỗi chiều như vậy. May mắn có ngôi nhà của Mẹ để tôi trở về làm đứa con nhỏ bé trước Mẹ. Đôi khi cũng nũng nịu như thuở năm mươi năm trước chờ Mẹ đi chợ về lục giỏ tìm quà.

Mắt Mẹ bây giờ không còn nhìn thấy được bầu trời có màu gì nũa, bàn tay quờ quạng tìm cái li pha nước cho tôi uống. Không phải tôi nhẫn tâm để Mẹ làm điều này mà chính là vì hạnh phúc của Mẹ được chăm sóc con trai mình. Đón nhận li nước của Mẹ tôi mang tội bất hiếu nhưng nếu từ chối tôi sẽ tước đi niềm hạnh phúc đó của người Mẹ đã từng yêu thương, che chở tôi thuở nào. Mẹ vẫn luôn xem tôi là đứa trẻ lên năm của ngày xưa củ.

Trong những lúc khó khăn, tâm không yên bình, hoang mang và thất vọng là lúc ta cảm nhận ngôi nhà của Mẹ chính là nơi để cho ta trở về trú ngụ. Ta khao khát được trở về bên Mẹ, được khóc như thuở nào.

Ta có sai lầm, lòng Mẹ luôn bao dung. Ta lạc lối, Mẹ sẽ đưa ta về.

Ta bao nhiêu tuổi vẫn luôn nhỏ bé trước Mẹ. Gìa bao nhiêu, Mẹ vẫn luôn muốn che chở cho ta, luôn xem ta cứ nhỏ dại, khờ khạo. Đó là lòng Mẹ, tình yêu Mẹ dành cho ta.

Thời gian sẽ lấy đi mọi thứ nhưng với những gì ta làm cho Mẹ vui sẽ mang lại một phép màu cho tuổi già của Mẹ.

Có bao giờ bạn nhận ra điều này. Cái gì của Mẹ là của ta nhưng những thứ ta có, được bao nhiêu là của Mẹ?

Có bao giờ bạn suy nghĩ mình còn có bao nhiêu thời gian dành cho Mẹ.

Hãy về ngồi bên cạnh Mẹ mỗi ngày nếu có thể.

KHUÔN MẶT ĐÀN BÀ

BÙI THANH XUÂN.

face-79654_640

Nó sinh ra đã mang cái khuôn mặt bụ bẫm dể thương rồi. Một khuôn mặt bé gái! Lão thầy bói xóm trên nói rằng thằng bé này lớn lên sẽ có một tương lại sáng lạn, làm ít hưởng nhiều nhưng coi chừng không có cái để mà ăn.

Lớn lên nó đi học trường làng, nhờ khuôn mặt dể thường như bé gái nên nó được ngồi bàn đầu để trang điểm cho lớp học sáng trưng lên. Cô giáo bảo với mẹ nó thế.

Suốt mấy năm đi học nó luôn được xếp vào loại học lực khá nhưng thực ra nó là một học trò kém. Ngay từ nhỏ nó đã lợi dụng khuôn mặt con gái của mình để nhờ vã bạn bè làm bài dùm hoặc coppi bài vở của bạn khác. Lúc nào nó nói chuyện cũng nhỏ nhẹ và trông có vẻ đau khổ lắm. Nhìn nét mặt nó, không ai lại không động lòng giúp đỡ.

Nó vào được đại học nhờ mấy điểm cộng vì sống vùng quê nghèo khổ. Cũng với cái khuôn mặt con gái và thân hình khá đẹp, nó chỉ chơi thân với dân thành phố. Đám nhà quê không ra gì, nó chê. Kết bạn với một chàng trai nhà giàu. Cả hai cùng mê một cô sinh viên xinh đẹp, nhưng sau này cô gái ấy là vợ của người bạn mình.

Như lời lão thầy bói đã nói, nó luôn gặp may mắn nhờ có khuôn mặt giống con gái. Điểm thi không đủ chuẩn nhưng nhờ ở vùng ven một tỉnh nghèo khổ, khó khăn nên được cộng thêm hai điểm. Nó cám ơn cái vùng đất sinh ra nó đã cho nó cơ hội đàng hoàng bước chân vào cổng trường đại học với chuyên ngành cơ khí. Một ngành học mà dân thành phố ít người theo Tiếp tục đọc

SÀI GÒN, MỘT LẦN TRỞ LẠI

BÙI THANH XUÂN

HCMC2

Tháng Sáu về, nắng chói chan. Nghe con gái thủ thỉ :
– Đi Saigon chơi không Ba ?
– Thiệt không ?
– Quyên nghỉ phép, Ba đi với Q cho vui. Lo cho Ba từ A tới Z, Chịu không?
Lời con gái nghe dịu ngọt, dễ thương chi lạ. Làm sao có thể từ chối đươc chứ.
– Khi nào đi, con?
– Cuối tháng, Ba chuẩn bị nghe.
– Ok! Nhứt con.

Tôi đến thành phố Hạ vàng lòng lâng lâng vui sướng chi lạ. Nghỉ ngơi cho lại sức sau chuyến bay, tôi tận dụng ngay thời gian, bước ra khỏi khách sạn, lang thang trên đường phố Saigon chiều tháng sáu
Khói chiều!

Không phải khói lam chiều trên những mái nhà tranh, len lỏi trên những ngọn cây cao làm ngẫn ngơ bao tâm hồn lãng mạn những buổi chiều về. Đây tôi nói về những luồng khói phì phò tuôn ra từ những ống pô xe máy, ô tô to, nhỏ đang chen chúc nhau trên những con đường phố Saigon.

Người từ thành phố khác đến như tôi cứ run rẫy, vụng về, nhảy nhót trên vỉa hè, không biết phải đi cách nào cho đúng. Mỗi xăng-ti-met vỉa hè là không gian riêng của ai đó. Họ tự cho mình cái chủ quyền trên những xăng-ti-mét mình chiếm dụng, mặc kệ khách bộ hành muốn đi thế nào, tùy Tiếp tục đọc

CƠN ĐAU VÔ HÌNH

Bùi Thanh Xuân

Felix Meijer, The Writer

Felix Meijer, The Writer

Tôi mất ngủ triền miên! Cơn đau dằn xé phần hồn nhiều hơn thể xác nhưng sức tàn phá của nó kinh khiếp hơn nhiều. Nó làm cho đầu óc tôi tê dại, mù mờ khó nhận thức được điều gì. Không biết cái gì đúng, cái gì là sai. Nó kéo dài dai dẳng từ ngày nay sang ngày khác khiến tôi không thể tập trung suy nghĩ hay mơ mộng để viết được một bài văn. Không viết được có nghĩa là không có được đồng nhuận bút nào. Không có nhuận bút thì đừng nói đến chuyện cà kê hàng quán. Không cà kê hàng quán thì làm gì có bạn bè. Cái dây mơ rể má sự tác hại của cơn đau nó khiến tôi bị tê liệt hoàn toàn. Bạn bè hử? Không có tiền thì quên đi. Ra chỗ khác ngồi hoặc “ lặn đi cho trong nước.” Đó là kinh nghiệm mấy chục năm tôi kết bạn, kết bè!

Ngoài việc bị tàn phá dung nhan nặng nề. Đó là bề nổi. Nó còn tác hại đến phần hồn. Nó khiến thần kinh căng thẳng gây ra mất ngủ. Là tác hại vô cùng nguy hiểm. Mất ngủ khiến con người trở nên cáu gắt, u mê, thể xác rã rời. Có thể đãng trí, hay quên, trầm cảm, sa sút trí tuệ, tăng nguy cơ về bệnh tim dẫn đến đột quỵ. Không ngủ được thì rác rưởi nó tồn đọng lại vì không được dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng có khi ngủ được, thức dậy vẫn thấy người mệt mỏi, tâm thần bất an.

Tôi tự chữa bệnh mất ngủ này trước đã. Mặc kệ cơn đau hằng ngày hành hạ. Tôi ra nhà sách mua đủ loại sách về nghiên cứu giấc ngủ. Cần phải tìm hiểu vì sao thỉnh thoảng cũng có ngủ nhưng vẫn cứ lù đù, lần đần như con nghiện. A, nguyên nhân có sẵn trong sách. Có một kẻ thù đáng ngại chuyên đánh úp sau lưng tên gọi là “gốc tự do”. Nó là chất có hại được sản sinh liên tục trong cơ thể, nhất là khi thừa cơ con người bị mệt mỏi, đầu óc căng thẳng được mang cái tên khoa học là Stress. Sách nói rằng Gốc tự do làm xơ hoá các bao Myelin và các đầu sợi cấu trúc tế bào thần kinh, gây tổn thương thành mạch máu, hình thành các mãng xơ vữa và tạo huyết khối, làm hẹp động mạch khiến máu bơm lên não không được đầy đủ.

Người dư thừa chất “gốc tự do” thường có giấc ngủ không sâu. Đã vậy mỗi ngày còn bị mất đi ba ngàn tế bào thần kinh não mà không tái tạo thêm khiến cho trí nhớ bị giảm sút một cách thê thảm vì cộng hưởng với ù tai, hoa mắt do mất ngủ trầm trọng. Sách dặn dò “ Hãy dùng Anthocyamin cùng với Pterostilbene để chống lại sự huỷ hoại não của cái gọi là “gốc tự do” và tăng cường trí nhớ não”. A! Vậy là tôi hiểu rồi. Thì ra sách này làm cái công việc quảng cáo thuốc cho một công ty dược phẩm của Mỹ. Vậy thì làm đếch gì có cái sự bác học uyên thâm từ những lời khuyên dạy trong sách.

Hằng ngày tôi bị tra tấn vì những màn quảng cáo đầy rẫy trên TV. Biết bao nhiêu điều điêu ngoa, xảo trá từ quảng cáo mà ra. Nó ra rả dụ dỗ khách hàng bằng những chiêu độc địa mà những người mềm lòng dễ bị sụp bẫy.

Tôi là thằng hoài nghi đủ mọi thứ chuyện. Không dễ gì làm lung lay được trí não của tôi dù nó đang bị tổn thương trầm bởi cái chất mang tên “gốc tự do”. Đó là chưa nói tới ba ngàn tế bào não mất đi mỗi ngày.. Hơ hơ! Đừng có bở ăn, moi được đồng tiền nhuận bút, khó khăn lắm tôi mới kiếm được từ những bài viết của mình Tiếp tục đọc