Người ta sinh ra vào giờ Hoàng Đạo. Còn tôi số phận hẩm hiu. Lọt lòng mẹ trong chiều giông tố, mây mù giăng kín trời.
Mẹ tôi trở dạ trong góc nhà ẩm thấp ở khu lao động nghèo gần bến xe. Tôi chào đời nhờ những bàn tay đồng nghiệp cùng ở trọ chung với mẹ. Tất cả bọn họ là những cô gái làm tiền hết thời xuân sắc, trôi dạt về đây tìm kiếm sự sống.
Mẹ đã thù ghét tôi từ những tháng đầu tiên khi mang thai. Cái thai cứng đầu không chịu chết quách đi để mẹ còn phải tiếp khách. Nhờ trời, mấy ông khách cũng không phải loại sang trong gì cho lắm nên không cần che đậy gì nhiều. Gía cả phải chăng. Chỉ cần gốc cây, bụi cỏ nào đó tối o mom là được. Mùi khen khét của mấy tay xe ôm, thợ nề hay mùi hăng hắc dầu mỡ của mấy ông thợ chuyên nằm ngửa dưới gầm xe có sao đâu. Chỉ năm mười phút là xong chuyện, miễn được vài chục ngàn lo bữa trưa, bữa tối là đủ rồi.
Tôi lớn dần trong góc nhà tối om đó với sự thù ghét của mẹ. Sự hiện diện của tôi trên mặt đất này là trở ngại lớn nhất khiến mẹ tôi không thoát ra được cái xóm nghèo hèn này. Tôi có thể bị ăn đòn bất cứ lúc nào mẹ tôi thấy gai mắt Tiếp tục đọc








